Quan thị nghĩ thầm: Trong khi hài tử nhà người ta chuẩn bị yên bề gia thất, thì con rể nhà bà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Tứ oa có chút khả năng thì lại đi áp tải hàng rồi.
Áp tải là công việc nhiều nguy hiểm như vậy, kể cả khi hắn ở rể, bà cũng không quá muốn cho nữ nhi nhà mình chọn một người như thế.
“Tương Nhi, ngươi và tứ oa……”
“Nương, ngừng ngừng, đang nói chuyện của biểu tỷ đó, tại sao lại chuyển qua ta rồi? Ta và tứ ca chẳng có chuyện gì hết. Với lại, hiện giờ người ta còn đang bận áp tiêu.”
Lê Tường sợ nhất là phụ mẫu nói tới chuyện này, vì vậy nàng lấy cớ muốn đi tìm tỷ muội Đào Tử rồi chớp mắt đã biến mất tích.
“Nha đầu này, thật là…”
Quan thị nghẹn một bụng, nhưng chẳng còn cách nào khác đành phải về phòng nói chuyện này với trượng phu nhà mình.
Lê Tường không hề nói chuyện vừa xảy ra hôm nay cho bất kỳ người nào trong nhà nàng.
Nếu ngày mai Tần thúc thúc tới Đông Hoa lâu có thể giải quyết êm thắm, nàng coi như an lành không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn không hoà giải được, trong nhà nàng sẽ xảy ra chuyện……
Hiện giờ nói ra chỉ khiến người trong nhà lo lắng theo mà thôi.
Thế nhưng nàng có suy nghĩ, chắc Đông Hoa kia cũng không dám trắng trợn táo bạo hại người vậy đâu, nhiều nhất chỉ là gây chuyện với tửu lầu, hoặc giống Tần thúc thúc đã nói, nghĩ cách phá huỷ con đường cung ứng nguyên liệu của tửu lầu.
Quên đi, đi một bước xem một bước, trước hết cứ nghe ngóng tin tức bên Tần Lục thúc đã.
Lê Tường thấp thỏm cả đêm không ngủ nổi, rạng sáng mới nhắm mắt được một lát. Tới buổi sáng, nàng bận rộn nấu ăn nên đã quên mất chuyện này rồi. Mãi cho đến khi Thanh Chi qua đây, nàng mới sực nhớ ra. “Thanh Chi tỷ tỷ ngươi tới rồi!”
“Ừm ừm, ta sợ ngươi lo lắng không ngủ nổi, nên vừa nhận được tin tức đã vội vàng tới đây. Yên tâm đi, là tin tức tốt.”
Vừa nghe là tin tức tốt, cả người Lê Tường đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy là tốt rồi, lần này cần phải đa tạ Tần Lục thúc, Thanh Chi tỷ tỷ, cũng cảm ơn ngươi! Đúng rồi, bây giờ ngươi không cần về ngay chứ?”
Thanh Chi gật gật đầu, kỳ thật thời gian của nàng ấy rất tự do, đặc biệt là bây giờ khi chủ tử cả ngày đều dính liền một khối với phu nhân, nếu nàng ấy cứ đi theo bên người phu nhân lại hơi chướng mắt.
“Ta không vội.”
“Vậy ngươi ngồi chờ trong phòng ta một lát nhé? Trong phòng bếp khói lửa hơi mịt mù, ta đi làm vài món ăn cho ngươi, thuận tiện ngươi cũng mang về cho phu nhân một chút nhé.”
Thanh Chi theo bản năng lại nuốt nuốt nước miếng.
Tuy nàng ấy theo phu nhân dọn về Tần trạch rồi, nhưng nàng áy cũng sẽ lén lút chạy ra ngoài tới cửa hàng thịt hầm mua chút thịt hầm và đồ ăn sáng mang về nếm thử một chút. Tương nha đầu làm món ăn đều đa dạng phong phú, nhưng món nào cũng hợp khẩu vị của nàng ấy.
“Ta không ngồi, vừa lúc ra bên ngoài gặp một vị bằng hữu, đại khái ba mươi phút sau sẽ trở về.”
“Được, ba mươi phút sau cũng vừa vặn có thể thưởng thức đồ ăn rồi.”
Lê Tường tiễn Thanh Chi đi rồi lập tức trở lại phòng bếp bắt đầu làm việc. Hiển nhiên là nàng làm đồ ăn cho Thanh Chi trước. Thanh Chi không giống phu nhân, nàng ấy thích ăn cay nhiều một chút. Cho nên nàng làm món gà tê cay, cùng thịt luộc thái lát, canh gà lại có sẵn trong phòng bếp rồi, bởi vậy cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nàng vừa làm đồ ăn, vừa để ý Hạnh Tử nhồi bột một mình. Loại bột mì này không giống làm vỏ bánh bao hay sủi cảo, ban đầu đã bỏ thêm dầu và mật ong vào, sau khi nhào xong, để bột nghỉ chừng mười lăm phút sau đó lại xoa đều một lần nữa và tiếp tục cho bột nghỉ mười lăm phút.
Chờ tới khi Thanh Chi trở lại, nàng ấy thấy đồ ăn cũng đã được Lê Tường làm xong từ lâu rồi.