Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 46:




Lê Tường nhìn phía bên dưới quán có một cái bảng hiệu, những chữ trên đó nàng đều không biết, nhưng nàng lại biết số. Món rẻ nhất có giá hai đồng bối, còn đắt nhất là sáu đồng bối.
“Đại nương, những món nơi này của ngươi đều có mì phải không?”
“Có mì nước luộc thịt, mì trứng, mì thịt thái lát…… đều đồng giá hai lạng, nếu muốn ăn thêm vậy cần phải thêm tiền.”
Đại nương kia nói xong thì dõi ánh mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm vào Lê Tường, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ lời nào nàng nói.
“Vậy tới hai lạng mì nước luộc thịt đi, đựng tách ra giùm ta, nghĩa là mì luộc xong bỏ vào một chén, còn nước dùng bỏ vào một chén khác.”
Lê Tường kéo phụ thân qua đây chọn một bàn ngồi xuống.
Đại nương nhìn thấy là hai người, tâm tư lập tức vui vẻ, vừa luộc mì, vừa thử hỏi bọn họ thêm một câu.
“Cô nương, các ngươi tới hai người, nếu không lại gọi thêm một chén mì nhé?”
“Không cần, một chén là được. Đại nương ngươi nhớ phải tách chúng ra làm hai nhé, không cần thêm gia vị vào mì.”
“Được.”
Động tác của đại nương rất nhanh, chỉ trong chốc lát, bà đã bưng hai chén đặt lên bàn. Một chén là mì vừa vớt lên, một chén là nước luộc thịt bỏ thêm một chút hành thái nhỏ.
“Cô nương, đây là lần đầu tiên ta thấy có người muốn tách mì ra ăn như vậy đó. Không có canh làm sao mà ngon được?”
“Vốn dĩ là không thể ăn, thế nhưng bỏ thêm một chút tương sẽ khác biệt ngay lập tức.”
Lê Tường cũng không úp úp mở mở thêm nữa, nàng trực tiếp ôm bình ra, múc hai muỗng tương mỡ cua bỏ vào chén mì. Sau đó trộn đều mì và tương mỡ cua, tạo thành một chén mì trộn tương mỡ cua.
Mì vẫn còn nóng, hơi nóng mang theo mùi hương của tương mỡ cua từ từ bay ra, đại nương đang đứng bên cạnh cũng không kìm nổi mà nuốt nuốt nước miếng mấy cái.
“Cô nương, ngươi này, ngươi này, đã ra bên ngoài còn mang theo tương đi, thật là biết cách hưởng thụ nha. Cứ từ từ dùng…… Cứ từ từ dùng đi……”
Đại nương ngồi xuống cái bàn, hiện tại bên cạnh bọn họ cũng không có khách hàng nào khác.
Lê Tường đẩy chén mì đã trộn đều tới trước mặt phụ thân.
“Phụ thân, ngươi mau ăn đi, mì lạnh sẽ vón cục.”
“Tương Nhi, ngươi mau ăn đi, phụ thân không đói bụng.”
Trong lòng Lê Giang cũng biết vì sao nữ nhi lại gọi chén mì này, vì thế hắn không nỡ ăn. Chỉ là nữ nhi đã bướng bỉnh lên, ngay cả hắn cũng không lay chuyển được, cuối cùng hắn chỉ còn cách thành thành thật thật đỡ lấy chén mì.
Lê Tường nhân khoảng thời gian phụ thân đang ăn mì, nàng ngồi vào bàn bên cạnh trò chuyện cùng vị đại nương kia.
“Đại nương, mỗi ngày tiệm mì của ngươi đều mở cố định ở vị trí này sao? Hôm nay chúng ta đi dọc theo con đường này tìm mãi, nhưng không tìm được một quán mì nào khác, muốn đi ăn một chén mì mà ngại đường quá xa.”
“Vừa nhìn đã biết cô nương ngươi chính là người mới vào thành không lâu. Nếu người trong thành chúng ta muốn ăn mì, vậy nhất định sẽ tới tửu lâu hoặc tiệm ăn lớn để gọi. Người bình thường không làm được mì sợi ngon đâu, đương nhiên ngoại trừ ta ra.”
Đại nương rất tự hào, bà ấy cũng cực kỳ sảng khoái nói cho Lê Tường nghe bí quyết kéo mì trong lúc bà ấy vô tình phát hiện ra.
“Chỉ là loại mì này làm hơi chậm, cho nên dù ngon tới mấy, cũng không đuổi kịp sạp của người khác. Ngươi nhìn xem, nơi này chỉ còn một mình ta, chẳng có một người khách nào khác.”
Oán giận thì oán giận, nhưng Lê Tường biết tiệm mì này vẫn kiếm được tiền.
Một cân lúa mạch giá năm đồng bối, đại khái có thể làm ra một cân hai lạng mì sợi, bà ấy bán một chén hai lạng mì nước luộc thịt với giá hai đồng bối, một cân cũng có thể kiếm được một nửa trở về.
Hơn nữa, thời gian này không phải giờ ăn cơm, dĩ nhiên không thể dựa vào lượng khách hiện tại mà suy ra lượng khách thực sự của tiệm mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.