Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 469:




Nàng ấy có chút ngoài ý muốn lại cắn thêm một miếng, rốt cuộc cũng xác định được đây chính là thịt dê. Nhưng vì sao thịt dê lại ngon như vậy??
Từ nhỏ đến lớn, đầu bếp trong nhà nàng ấy đã hầm không biết bao nhiêu nồi thịt dê, nhưng kể cả những đầu bếp tay nghề cực tốt, cũng hầm ra món thịt dê có mùi vị tanh tưởi, ngửi qua đã khiến người ta ghê tởm.
Chẳng biết tiểu muội đã nấu thịt dê kiểu gì, rõ ràng không còn chút mùi tanh nào, thậm chí còn thoang thoảng hương thơm nữa.
“Đại tẩu, ta vừa gắp nhầm món rồi, đây là thịt dê, ngươi ăn thịt heo đi.”
Lê Tường quá vội vàng nên đặt sai vị trí thịt dê và thịt heo.
Nàng đang muốn đi đổi trở về lại thấy vị đại tẩu đang có bầu của mình nhanh chóng ăn xong một miếng thịt dê.
“Không cần đổi, cái này ăn cũng ngon, thơm vô cùng.”
Kim Vân Châu lại tự mình gắp thêm một miếng thịt dê nữa, còn không quên gắp cho trượng phu bên người một miếng ăn thử.
Thấy nàng ấy ăn rất vui vẻ, Lê Tường cũng an tâm hơn rồi, nàng lại chuyển sự chú ý vào cái nồi trước mặt.
Nhưng mới ăn được hai miếng, Lê Tường đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nên nhắc nhở mọi người: “Trong sủi cảo ta làm có ngân bối nha, xem ai may mắn nhất ăn trúng ngân bối. Người ăn được ngân bối nhất định tài vận sang năm sẽ tràn đầy.”
“Nha! Tiểu muội gói ngân bối? Gói tiền bên trong sủi cảo là phương pháp mới lạ gì đây? Ta phải nếm thử…”
Lê Trạch gắp lên một cái sủi cảo, đáng tiếc hắn ăn sạch cũng chẳng thấy nửa miếng ngân bối nào.
Hai mươi sủi cảo, mỗi người hai cái, kết quả cái thứ hai của hắn vẫn không có. Nhưng Lê Tường lại ăn được một cái.
“Quên đi, ta không có tài vận, tiểu muội có là được, dù gì cũng là người một nhà.”
Lời này của hắn lập tức chọc người một nhà cười ầm lên.
Có một màn này, mọi người đều ăn sủi cảo trước. Lê gia chỉ có một mình Lê Tường ăn được một ngân bối, còn lại hai tỷ muội Đào Tử ăn được hai cái, phu thê Quan Phúc cũng ăn được hai cái, Quan Thúy Nhi ăn được một cái.
“Xem ra sang năm gia tài của biểu tỷ sẽ tăng lên nhanh chóng nha!”
Quan Thúy Nhi ngượng ngùng cười cười, nàng ấy đi rửa ba đồng ngân bối nhà mình cho sạch sẽ rồi trả lại. Thế nhưng hiển nhiên Lê Tường không chịu nhận.
“Ai ăn được chính là của người đó nha, ta không thể đưa tiền đi rồi lại thu trở về được. Biểu tỷ, ngươi cất tiền đi, rồi mau dùng bữa, chút nữa nguội mất ngon.”
Quan thị cũng ngồi bên cạnh cười nói: “Thúy Nhi, ngươi đừng tiết kiệm thay biểu muội ngươi, ăn tết cần phải vui vui vẻ vẻ.”
Nếu ở thời điểm hai, ba tháng trước, nữ nhi bỏ ra sáu ngân bối này, chắc chắn Quan thị đau lòng muốn chết, kể cả hiện tại bà vẫn có chút tiếc nuối.
Thế nhưng nữ nhi tự mình kiếm được tiền, nàng muốn dùng tiền đó như thế nào thì dùng như thế ấy. Lại nói, ăn tết phải náo nhiệt vui vẻ, năm sau mới càng thêm thịnh vượng.
Mâm cơm tất niên hôm nay có cá, có thịt, có gà vịt, là mâm cơm tất niên phong phú đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhưng sang năm nhất định sẽ nâng cao một bước.
Bà ấy tràn ngập tin tưởng với nữ nhi nhà mình.
“Cất tiền đi rồi nhanh quay lại bàn ăn nào, nồi đã sôi rồi, cần phải bỏ đồ ăn vào.”
Lê Tường vừa hô một câu, tất cả mọi người lập tức động đũa. Nhúng đồ ăn, nhúng đồ ăn, ăn thịt, ăn thịt.
“Thịt dê ăn ngon thật!”
“Còn cái này cái này nữa, ăn nóng mới ngon!”
“Ta thích ăn món khâu nhục này, vào miệng là tan……”
“Ta thích ăn xương sườn khô này, càng nhai càng thơm!”
Cả gia đình vừa nhấm nháp mỹ thực vừa thảo luận hương vị, thật náo nhiệt.
Thấy một màn vui vẻ này, phu thê Lê gia lại nhớ tới bữa cơm tất niên năm ngoái của nhà mình. Một nhà ba người chỉ có một chén canh cá vụn, hai cái trứng gà, ba chén cháo suông lõng bõng nước, cực kỳ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.