“A! Muốn. Cho ta lấy một lọ, còn cho ta thêm chút thuốc cầm m.á.u nữa.”
“Được được được.”
Ông chủ nọ nhanh nhẹn lấy hai bình thuốc từ trong tủ ra, rồi buộc dây thừng cẩn thận đưa cho Lê Tường.
“Cô nương, tổng cộng một ngân bối.”
Lê Tường thoải mái thả một ngân bối lên bàn rồi cầm thuốc trực tiếp tới tiêu cục.
Trước kia nhiều nhất nàng chỉ dám đứng ở bên ngoài tiêu cục, không dám bước vào bên trong, hôm nay lại không nhịn được đi qua, tìm thủ vệ đứng ở cửa nhờ đối phương vào bên trong gọi người.
Ngũ Thừa Phong rất nhanh đã chạy ra.
Lúc này hắn đã thay y phục khác, tóc cột chắc nhưng hơi rối loạn, có lẽ lúc chuẩn bị chạy ra đây, hắn hơi vội vàng một chút.
“Tương nha đầu, sao ngươi lại tới đây?”
“Có phải ta tới làm phiền giấc ngủ của ngươi không?”
Ngũ Thừa Phong vội nói không có. Hắn đã rời giường từ sớm, chỉ là bận rộn dọn dẹp đồ đạc của mình trong phòng, không chú ý tới thay bộ đồ đang mặc trên người với xử lý tóc tai gọn ghẽ.
Đột nhiên hắn nghe được thủ vệ qua gọi, bảo có một cô nương chờ hắn bên ngoài. Hắn đoán ngay ra Lê Tường tới, bởi vậy có chút hốt hoảng.
“Sớm như vậy ngươi đã tới đây, có chuyện gì ư?”
“Đúng là có việc.”
Lê Tường nhẹ buông bàn tay vẫn vòng ở sau lưng ra, giơ hai bình nhỏ trên tay ra, khẽ đung đưa trước mặt hắn.
“Tới đưa dược cho ngươi.”
Ngũ Thừa Phong vừa nghe nàng nói, trong lòng lập tức ngọt như đổ hũ mật đường, nhưng khi hắn nhìn thấy cái bình quen thuộc kia, lập tức cứng đờ cả người.
“Thuốc này…… Ha hả, là cái bình lần trước ta đưa cho ngươi ư?”
Lê Tường lại đung đưa hai cái bình ấy.
“Đương nhiên không phải, ta vừa mua, còn mới tinh đây này.”
Ngũ Thừa Phong hơi há mồm, cả nửa ngày sau hắn vẫn không nói được tiếng nào. “700 đồng bối một lọ, tứ ca ngươi cũng cam lòng chi ra ư?”
“Không phải 600 sao?”
Lê Tường: “……”
Nàng không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Ngũ Thừa Phong như vậy. Ngũ Thừa Phong đâu phải đối thủ của nàng, hắn lập tức ỉu xìu.
“Tương nha đầu, bình đầu tiên ta đưa cho ngươi thật sự là do một vị tiêu đầu trong tiêu cục tặng. Bình sau mới là mua.”
“Đây là điểm mấu chốt ư?”
Điểm mấu chốt phải là tại sao hắn lại muốn mua loại thuốc mỡ đắt tiền như vậy cho nàng?
Lê Tường đưa bình dược đặt vào trong tay Ngũ Thừa Phong, không hiểu vì sao nàng lại có chút chờ mong.
Đáng tiếc Ngũ Thừa Phong chẳng nắm được điểm mấu chốt.
“Được rồi nha đầu, lần tới ta không bao giờ lừa ngươi nữa, ngươi đừng nóng giận.”
“Ta không giận mà……”
Lê Tường tích cóp được chút hăng hái, lại bị câu nói của hắn đánh tan hết rồi, âm thanh nói chuyện của nàng cũng trở nên yếu ớt.
“Ngươi cứ nhận bình dược này đi, nhớ phải dùng đó. Mọi người đều nói mùng một không được uống thuốc, nhưng qua giờ Tý ngươi đã dùng dược rồi, hôm nay có kiêng kị cũng vô dụng, cho nên cứ dùng đi, sớm khỏi lúc nào hay lúc ấy. Ta đi về trước.”
“A! Tương nha đầu!”
Ngũ Thừa Phong nhìn người trong lòng lập tức quay đầu rời đi không thèm ngoái lại một lần nào.
Hắn có cảm giác nàng đang bực bội nhưng lại không biết nàng bực bội vì điều gì.
Thế nhưng sáng sớm thế này, nàng đã ra ngoài đưa thuốc cho hắn, chắc chắc nàng lo lắng cho hắn rồi?
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn mới kiên định xuống. Hắn quyết định chút nữa khi dọn dẹp xong đống đồ đạc của mình sẽ qua Lê gia chúc tết, đến lúc đó lại chú ý xem có phải nàng đang giận hắn hay không.
Một canh giờ sau, Ngũ Thừa Phong mới dọn dẹp xong đống đồ đạc ngổn ngang chất đống của mình, hắn cũng sửa sang lại những món đồ hắn mang về từ chuyến áp tiêu lần này.
Đều là một ít quả hạch phương bắc, và một ít nấm không có ở phương nam. Hắn chẳng quen biết nhiều người trong thành.
Số người hắn kết giao chỉ bao gồm mấy vị huynh đệ trong tiêu cục, sư phụ và một nhà Lê gia thôi.