Trượng phu nhà nàng ấy vẫn chưa trở về, nàng ấy chỉ có thể tự mình thu dọn trước.
Viên Viên cũng cong m.ô.n.g giúp nương của hắn nhặt mái ngói.
Tinh lực trên người hắn đang tràn đầy, mỗi lần nhặt được chừng một, hai mảnh, chạy tới chạy lui qua lại cũng giúp đỡ được không ít việc cho nương.
“Nương, có con ngựa tới nhà chúng ta!”
Trân Nương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, đúng thật là ở ven đường có một chiếc xe ngựa vừa dừng lại.
Ngay sau đó, một nam nhân bụng phệ đã bước xuống xe, đi thẳng vào nhà bọn họ.
Nàng ấy theo bản năng muốn đi ra cổng cài chốt cửa.
Trước mắt sắc trời dần tối rồi, trượng phu nhà nàng vẫn chưa trở về, nếu nàng ấy dám cho một nam nhân xa lạ vào nhà, lỡ như có người nhìn thấy, chẳng biết người ta sẽ đồn đại lung tung thành cái dạng gì đâu.
“Ngươi tới tìm trượng phu nhà ta phải không? Hắn rất nhanh sẽ trở lại, làm phiền ngươi chờ ở bên ngoài trong chốc lát.”
Đại chưởng quầy ở bên ngoài cổng rất nghẹn khuất, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Đợi ba mươi phút sau, cuối cùng hắn cũng chờ được tới lúc Khương Mẫn trở về.
Hắn nhạy cảm phát hiện một thân toàn hương vị tê cay trên người Khương Mẫn, mà loại hương vị này chỉ có người thường xuyên tiếp xúc gần với nó mới có thể lây dính lên người lâu tới vậy.
Hai mắt đại chưởng quầy sáng ngời, hắn lập tức đi lên chào đón.
“Khương huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Vốn dĩ Khương Mẫn còn đang nghi hoặc không biết xe ngựa nhà ai lại dừng trước cửa nhà hắn, nhưng tới bây giờ nhìn người này đi tới chào hỏi với mình, hắn đã hiểu mọi chuyện rồi.
Hắn có biết vị đại chưởng quầy Đông Hoa này, không cần phải nói hắn cũng hiểu mục đích đối phương tới đây. “Đại chưởng quầy, đã trễ thế này ngươi không về Đông Hoa ăn cơm chiều ư? Nhà ta chẳng có gì để tiếp đãi ngươi đâu, mời ngươi đi đi.”
Người này còn không có ý muốn mời hắn bước qua cửa nhà mình ư?
Nghe lời Khương Mẫn nói, rõ ràng đại chưởng quầy khá sửng sốt, nhưng hắn vẫn mặt dày theo đối phương đi vào.
“Khương huynh đệ cứ nói đùa, ta đã nói được câu nào đâu? Ngươi cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã.”
Hắn tự tìm cho mình một cái băng ghế rồi ngồi xuống, sau đó đặt một ít bánh mứt điểm tâm mình chuẩn bị từ trước lên bàn.
“Qua đây nào, hài tử này là tiểu Viên Viên phải không? Mau tới ăn bánh đi.”
Viên Viên đang dính lấy phụ thân nhà mình, vừa nghe nói tới bánh, hắn lập tức nuốt nuốt nước miếng.
Thế nhưng hắn không vội vàng chạy qua, mà thật cẩn thận liếc mắt nhìn phụ mẫu mình một cái, thấy vẻ mặt bọn họ đều không chút thay đổi, hắn lập tức lắc lắc đầu.
“Cảm ơn bá bá, ta không ăn.”
Đại chưởng quầy xấu hổ cười cười, hắn bỏ điểm tâm lại trên bàn, quyết định không kéo gần quan hệ nữa mà nói thẳng vào chuyện chính.
“Khương huynh đệ, nếu ngươi đã biết ta là chưởng quầy Đông Hoa, chắc cũng biết mục đích ta tới đây ngày hôm nay. Chúng ta làm người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám. Ta nói thẳng luôn chủ nhân của chúng ta muốn mời ngươi đến Đông Hoa làm đầu bếp, ý ngươi như thế nào?”
Nói xong dường như sợ đối phương sẽ lập tức từ chối, hắn lại tiếp tục bổ sung: “Đương nhiên, khoản bồi thường vi phạm khế ước giữa ngươi và Lê Ký Tửu Lầu sẽ do Đông Hoa chúng ta gánh vác toàn bộ, hơn nữa mỗi tháng sẽ cho ngươi tiền công là hai ngân bối.”
Tiền công hai ngân bối xem như gấp đôi tiền công hiện giờ của Khương Mẫn.
Phỏng chừng người bình thường đã động tâm từ lâu rồi.
Nhưng Khương Mẫn lại không hề nghĩ ngợi đã lập tức từ chối đại chưởng quầy.
Bây giờ hắn đang có tiền công một ngân bối, cuối năm còn được chia hoa hồng.
Hai tháng rưỡi đã được chia tám ngân bối tiền hoa hồng, mười hai tháng ít nhất cũng được 40 ngân bối, phúc lợi này còn lớn hơn nhiều so với cái giá mà Đông Hoa kia bỏ ra.