Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 49:




Nàng đã bán hai cái bình kia cho một tiệm cơm nhỏ, chưởng quầy của tiệm cơm nhỏ là một người biết hàng, hắn chẳng thèm mặc cả, trực tiếp thanh toán 80 đồng bối cho Lê Tường.
Lần này xem ra đã bán được đúng giá.
“Phụ thân, nương, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta qua bến tàu chờ tứ ca đi.”
“Được được được, đi thôi.”
Lê Giang đã sớm ngồi không yên, vừa nghe nữ nhi nói có thể đi, hắn lập tức như cởi bỏ trói buộc, muốn đi về ngay cứ như thể trong thành có ôn dịch vậy.
Cả nhà rất nhanh đã tới con sông vòng quanh thành rồi cập bến tàu, có điều chỗ đậu thuyền hơi xa, bởi vì những vị trí đằng trước đã bị rất nhiều thuyền lớn chiếm hết rồi.
“Tương Nhi, ngươi và nương cứ ngồi trên thuyền, ta qua bến tàu đi dạo, xem có thể gặp gỡ tứ oa hay không.”
Lê Tường gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trong khoang thuyền.
Trên bến tàu, toàn là nam nhân đi đi lại lại, còn là một đám nam nhân vai trần, cho dù hiện nay giữa nam và nữ cũng không còn khoảng cách quá lớn như xưa, nhưng một cô nương cũng không nên xuất hiện ở bến tàu.
“Tương Nhi! Ngươi nhìn bên kia xem! Một con thuyền thật lớn!”
Nghe được thanh âm hưng phấn của nương, Lê Tường lập tức phục hồi lại tinh thần, nàng bò tới bên cửa sổ nhìn qua, đúng là lớn thật! Vậy mà có một con thuyền lớn ba tầng!
Thuyền lớn ba tầng có thể tùy ý thấy được ở hiện đại, nhưng ở cổ đại nó được coi như một thứ hiếm lạ.
Con thuyền lớn như vậy, ước lượng thân thuyền ít nhất cũng phải dài 20 mét, nó đi vào bến tàu như một đại lão vào trận, trong nháy mắt đã hạ gục tất cả những thuyền lớn đang xếp hàng trên kia.
“Đây là thuyền nhà ai nhỉ, to lớn và phô trương như vậy ……”
Khi nó tới bến tàu vậy mà lại có binh lính của phủ nha nghênh đón.
“Là thuyền quan chở lương thực bổ dưỡng đưa Đại Tư Mã đến An Lăng.”
“Phụ thân, ngươi đã về rồi!”
Lê Tường vừa ló đầu ra ngoài thấy phụ thân, không khỏi reo lên một tiếng nhưng không phát hiện thấy ai đi đằng sau, nàng lại nghi hoặc hỏi: “Ngũ tứ ca đâu?”
“Ở phía sau, đang thanh toán tiền công. Tiểu tử này đúng là một hài tử không chịu ngồi yên, vừa xong việc của mình hắn đã chạy ra ngồi xổm ở bến tàu, sau đó đi theo mấy con thuyền kia dỡ hàng hoá rồi.”
Lê Giang cực kỳ tán thưởng sự cần mẫn của Ngũ Thừa Phong, trong suy nghĩ của hắn, nam nhân như vậy sau này mới có thể làm trụ cột nuôi sống gia đình.
“Đúng rồi, vừa rồi ta thấy hắn rất mệt mỏi, nói không chừng còn chưa được ăn cơm trưa,Tường Nhi đi đun chút nước nóng đi, ta còn hai cái bánh ngô hâm nóng cho hắn ăn.”
“Vâng……”
Lê Tường thầm thở dài một tiếng, Ngũ Thừa Phong này luôn đắm mình trong nỗi buồn không cách nào bày tỏ, mới bao lớn mà ngày nào cũng phải làm những việc bốc vác khổ cực như vậy?
Người ngoài nhìn thấy cũng phải đau lòng. Nàng vừa đun nước, vừa gắp không ít thịt cua vụn cũng đặt lên hâm lại cho nóng.
Chờ tới khi Ngũ Thừa Phong vác một thân đầy bụi lên thuyền, bánh đã ấm, nước cũng có thể uống được.
Hắn cũng không khách khí với gia đình bọn họ, chỉ đơn giản nói cảm ơn một tiếng rồi hào phóng cầm bánh.
Chẳng qua do người đang cực kỳ bẩn nên hắn sống c.h.ế.t cũng không chịu tiến vào khoang thuyền, nhất quyết kiên trì ngồi trên boong thuyền, Lê Tường chỉ còn cách mặc kệ hắn.
Trở về thuận gió, cho nên không đến nửa canh giờ thuyền đã về tới nhà. Sau khi về tới nhà, gia đình Lê Tường còn chẳng buồn cất nồi, đầu tiên phải đóng cửa đếm tiền đã.
“Một, hai, ba…… 118.”
Lê Tường tính toán một chút, hôm nay thời điểm rời đi, phụ thân và nương mang theo trên người 125 đồng bối, hơn nữa bán được 270 đồng bối tổng cộng có 395.
Sau đó vào chi cho bắt mạch bốc thuốc 45, mua tiểu mạch 25, nồi sắt mua 200, ăn mì hai đồng bối và cục bột hai đồng bối, vừa vặn còn dư như trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.