Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 494:




Lại lấy sữa bò và hạnh nhân nghiền thành bột, nấu chung với nhau, thành một nồi sữa bò hạnh nhân to ngọt ngào hương thơm.
Xào chút ớt xanh thịt sợi và thịt khô dưa muối kẹp vào trong màn thầu.
Ai thích ăn canh thì ăn canh, ai thích uống nước ngọt thì uống chút sữa bò hạnh nhân. Người cả nhà vây quanh than nóng, ăn thật vui vẻ thoải mái.
Sắc trời dần tối, mưa lại càng rơi càng lớn, thi thoảng còn kèm theo vài tiếng sấm chớp, khiến người ta run rẩy cả người.
Ngẫm lại nếu một mình dò dẫm đi trong ban đêm đen kịt, bất thình lình có một tia chớp đánh xuống, tiếng nổ đinh tai nhức óc kia cứ như tới sát bên người mình vậy, đáng sợ biết bao nhiêu.
Lê Tường nhìn phụ thân, hai người đột nhiên ăn ý một phen.
“Tứ oa, đêm nay ngươi ở lại tửu lầu một đêm đi. Trở về có khi lại bị nước mưa xối thêm lần nữa, sinh bệnh không tốt đâu.”
Lê Giang đã mở miệng, Ngũ Thừa Phong tự nhiên sẽ không từ chối, thậm chí hắn còn có chút cảm giác được sủng ái mà kinh sợ
Buổi tối hắn ngủ một mình ở lầu ba, chăn bông đệm giường đều rất dày, còn thoải mái hơn nhiều so với cái giường của hắn ở tiêu cục.
Chỉ là nửa đêm không biết vì sao hắn đổ rất nhiều mồ hôi, khi bừng tỉnh lại, đã cảm thấy cổ họng khô muốn chết.
Rất nhanh sau đó, hắn đã uống cạn nước trong ấm trà trên bàn. Vốn dĩ hắn còn muốn nhịn qua đêm, kết quả vừa nằm xuống được nửa canh giờ đã không nhịn nổi nữa.
Hắn đưa tay sờ trán một cái, lại cảm thấy trán mình có chút nóng lên.
Mấy năm nay hắn chịu khổ thành quen, dầm nước mưa như cơm bữa nhưng chẳng mấy khi sinh bệnh.
Số lần mắc bệnh của hắn ít tới mức có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới ngày hôm qua, hắn chỉ dầm mưa một chút như vậy, mà tới đêm đã nóng lên rồi. Đúng là càng ngày càng trở nên yếu ớt.
Nghĩ một hồi, hắn cảm giác vẫn nên xuống lầu uống nước thôi, hiện giờ ngũ tạng lục phủ trong bụng hắn như sắp cháy sạch tới nơi rồi, vô cùng khát nước. Ngũ Thừa Phong rời giường thắp đèn, cầm nó đi xuống lầu.
Cũng không biết bây giờ là giờ nào, chỉ thấy bên ngoài một mảnh đen nhánh, tiếng sấm vẫn như cũ, liên tiếp không ngừng, mưa cũng không có dấu hiệu rơi nhỏ lại.
Ngọn đèn trong tay hắn vừa ra tới sảnh lớn của tửu lầu đã bị gió thổi tắt mất, phải chờ đi tới phòng bếp mới châm lại được.
Trên bàn phòng bếp có một bình nước sôi để nguội, hắn rót ra liên tiếp uống hai bát lớn, cả người mới thoáng thoải mái một chút.
Ngay lúc hắn muốn cầm một bình nước lên lầu, lại nghe được một tiếng kẽo kẹt, không biết là ai mở cửa bên ngoài.
Nhưng ngoại trừ Lê Tường sợ sét đánh, chẳng còn người nào khác nữa.
Kể cả khi nàng trùm chăn kín mít cả người vậy mà chỉ cần một tiếng sấm sét vang lên, thần kinh của nàng lập tức trở nên căng thẳng, không thể nào ngủ được.
Ngay từ đầu khi nghe được bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, nàng còn tưởng mình nghe lầm, kết quả lại nghe được thanh âm mở cửa phòng bếp. Nàng mở cửa nhìn sang, đã thấy bên trong thắp đèn.
Không biết thời điểm này còn ai ra đây, lại thêm kiểu gì cũng không ngủ được, nàng dứt khoát vào phòng bếp muốn nhìn một cái.
“Tứ ca? Xuống dưới uống nước ư……”
“Ừm, ta uống hết nước trên lầu rồi. Tại sao muộn như vậy ngươi còn chưa ngủ?”
Ngũ Thừa Phong cầm đèn ra soi cho Lê Tường bước vào cửa rồi thả nó trở lại trên bàn. Lê Tường không chú ý tới cái này, nhưng nàng lại chú ý người nào đó một chút.
Tại sao lỗ tai của hắn lại đỏ như vậy? Kể cả khi nhìn thấy người hắn thích là nàng, cũng không thể có phản ứng nhanh như vậy nha?
Lê Tường nghĩ tới chuyện hôm qua hắn mắc mưa, nàng không nhịn được hỏi: “Tứ ca, ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
“Ta……”
Ngũ Thừa Phong vừa định cậy mạnh nói không có, đột nhiên hắn lại nhớ tới mấy chiêu thức kỳ quái lúc trước Lạc Trạch truyền thụ cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.