“Hả? Tại sao ngươi biết là có người đưa cho ta?”
Nàng ấy quơ quơ cái dây thừng trên tay, kéo ra nhìn một cái.
“Lần trước bị thương, lúc một huynh đệ đưa thuốc trị thương cho ta, sợi dây này được treo trên bình thuốc đó. Ta thấy đẹp nên giữ lại.”
“A…”
Hai chữ huynh đệ này rất nhiều ý nghĩa nha, khó trách hắn phải cột lên bình thuốc mới dám đưa qua.
“Thanh Chi tỷ tỷ, trước kia ngươi có đi cùng phu nhân tới miếu Huyền Nữ chưa?”
“Có nha, một năm phải đi rất nhiều lần đó.”
“Vậy ngươi có qua nhìn cây Nhân Duyên không?”
“Ta chỉ qua liếc một cái chứ không quá chú ý. Đều là mấy người nam nữ sinh tình, chẳng có gì hay ho mà xem.”
Tuy Thanh Chi không biết Lê Tường hỏi nàng ấy chuyện này để làm gì, nhưng nàng ấy vẫn nghiêm túc trả lời.
Cũng không biết vì sao sau khi nghe nàng ấy trở lời xong, Tương nha đầu kia lại cười ầm ĩ lên.
“Thanh Chi tỷ tỷ, lần tới nếu ngươi lại qua miếu Huyền Nữ, thế thì cần phải qua cây Nhân Duyên nhìn kỹ một lần đi.”
“Thôi, xem cái kia làm cái gì, nếu tới đó cầu nhân duyên có tác dụng, chủ tử của ta cũng không bị phu nhân thờ ơ, ở một mình trong Tần trạch nhiều năm như vậy.”
Lê Tường sửng sốt một cái rồi lại ghé vào trên bàn cười càng vui vẻ hơn.
Nàng ấy nói rất có đạo lý, ha ha ha ha ha ha ha……
Thanh Chi hoàn toàn không hiểu vì sao Lê Tường lại cười, nàng ấy chơi dây thừng một lát thấy tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên thì cất nó đi.
Món ăn đầu tiên lên bàn của hai nàng là rau xà lách xào, tổ yến và một thùng cơm ngô.
Lê Tường nhìn tổ yến trước, khá đúng tiêu chuẩn, bát tổ yến này chưng không tồi, không hề có chuyện lấy hàng kém thay hàng tốt. Nàng nếm thử một ngụm, hương vị cũng ổn, không làm lỗi.
Nàng chuyển sang món rau xanh xào, thoạt nhìn khá giống đĩa rau nhà nàng. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn không chú ý lắm, chỉ cho tới khi nếm thử một miếng, nàng mới thật sự bất ngờ.
Hương vị thật sự giống món rau xào của nhà nàng.
Tuy nghe xào rau xà lách sẽ nghĩ món này rất đơn giản, nhưng bắt tay vào xào cũng phải có bí quyết.
Ví dụ như món rau do nàng làm, kiểu gì cũng phải thêm dầu hào vào, đây là cách làm mà người bình thường ít khi suy nghĩ tới.
Ai ngờ Thực Vi Thiên lại có thể xào ra món rau xà lách tương tự như của nàng.
“Tương nha đầu, làm sao vậy?”
“Không sao, ta chỉ cảm thấy hương vị đồ ăn không tệ lắm.”
Lê Tường lùa hai đũa cơm, lần này đúng là nàng cực kỳ mong chờ món cá hầm ớt đó.
Mười lăm phút sau, cá hầm ớt chọn cũng lên bàn.
Vừa ngửi hương vị, nàng đã bỏ mất nửa hy vọng, tuy rất giống, nhưng chưa bỏ đúng thời điểm. Chẳng qua tửu lầu này cũng xối dầu nóng và rắc hành hoa lên món cá hầm ớt đó, khiến nàng hơi kinh ngạc.
Còn nữa, tuy món cá này hơi thiếu tinh bột, nhưng cũng có một chút, rõ ràng đã khiến lát cá trở nên trơn mềm hơn.
Quá quỷ dị……
Không phải nàng khinh thường chỉ số thông minh của người cổ đại, chỉ là có những loại kỹ xảo nhỏ không dễ dàng nghiên cứu ra như vậy.
Tựa như tinh bột, trên thị trường không có bán, nàng cũng chỉ làm thứ đó ở trước mặt đồ đệ nhà mình. Cho nên Thực Vi Thiên này lấy tinh bột từ đâu ra?
“Tương nha đầu, tại sao ngươi không ăn? Tuy cá hầm ớt này không ngon như ngươi làm, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng vẫn ăn vào được. Chẳng qua cá vẫn có vị tanh, mùi vị món canh không đủ đậm, thôi coi như tạm chấp nhận, tạm chấp nhận đi.”
Tuy Thanh Chi rất thích ăn ngon, nhưng lại không phải người thích lãng phí, đồ ăn vừa đến nàng ấy đã bắt đầu ăn.
Lê Tường tạm thời đè ép nghi hoặc trong lòng xuống, nàng cũng ăn một chén cơm.
Khi ngồi trở về trên xe ngựa, nàng cẩn thận cân nhắc một chút, chắc là trong phòng bếp nhà mình có nội gián. Nàng lại hồi tưởng lại mấy người có mặt trong bếp.