Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 561:




Bên ngoài hạt đậu được bọc lên một tầng vỏ đường lóng lánh. Bây giờ chỉ cần đổ phần bột gia vị đã nghiền xong vào nồi, trộn đều lên là thành công.
Một chậu đậu tằm lớn vẫn được chia ra làm thành ba lần, một nồi bọc nước đường, hai nồi làm thơm cay. Giờ cơm vừa tới, thẻ bài đồ ăn mới lập tức được treo ra bên ngoài.
Buổi sáng rất ít người uống rượu, đa phần mọi người đều gọi bánh bao hoặc những món làm từ bột mì khác.
Giữa trưa lại không như vậy, rất nhiều người muốn bàn chuyện làm ăn, hoặc bằng hữu muốn mời khách đều tới Lê Ký Tửu Lầu, khách hàng nam nhiều, tự nhiên tửu lầu cũng bán được nhiều rượu.
Lúc này cho lên một món đồ nhắm rượu sẽ rất phù hợp với nhu cầu ăn uống của khách nhân.
“Đậu thơm cay? Mười lăm đồng bối một đĩa, giá rất rẻ, tiểu nhị cho ta một đĩa đậu này lên bàn!”
“Ta muốn vị ngọt cay, cũng cho một đĩa!”
Bởi vì từ trước tới nay, bất cứ món đồ ăn nào được Lê Ký Tửu Lầu đẩy ra đều không tồi, cho nên món ăn mới cũng sẽ không quá tệ.
Các thực khách tỏ vẻ đầy tin tưởng vào hai món đậu mới tinh lần này và không chút do dự chọn ăn thử.
Thậm chí bọn họ còn không cần chưởng quầy Miêu qua giới thiệu đã một bàn nối tiếp một bàn qua chọn món.
Giá mua vào một cân đậu tằm là bốn đồng bối một cân, Lê Tường bán ra khá đắt, đương nhiên số lượng khá đầy đủ.
Một đĩa được chứa cực kỳ đầy đặn mới bưng lên bàn cho khách.
“Hoá ra là đậu tằm……” Nhìn món ăn được bưng lên bàn, có vài vị khách nhân không nhịn được hơi thất vọng.
Suy cho cùng, đậu tằm này là món ăn cực kỳ dân dã, đậu tằm mới tinh có thể lập tức xào lên, đậu tằm để lâu một chút cũng có thể phơi khô để ăn.
Tóm lại, đậu tằm là loại đồ ăn một năm bốn mùa, lúc nào cũng được thưởng thức. khiến người ta thật sự không cảm thấy hứng thú chút nào. Thế nhưng món thì đã gọi rồi, còn thấy rất thơm, dù khách nhân không hứng thú lắm nhưng cũng muốn nếm thử một chút xem sao.
Cơ hồ mỗi một vị khách nhân đều nếm thử đĩa đậu tằm trên bàn đầu tiên.
Loại đậu tằm thơm cay rất phù hợp để làm đồ nhắm cho những vị thực khách uống rượu, càng khiến bọn họ vui mừng chính là những hạt đậu cả vỏ này có bề ngoài rất giòn thơm, càng nhai càng ngon, dư vị vô cùng.
“Thật không sai!”
“Thơm cực kỳ!”
Nhai một vài hạt đậu này, lại uống một ngụm rượu, ta nói nó đã...
Lê Tường vừa đẩy ra món đồ ăn mới đã lập tức trở nên nóng bỏng. Những người được nếm thử món này đã khen không dứt miệng, còn có người yêu cầu đóng gói mua về ăn nữa.
Thế nhưng ngày hôm nay phòng bếp chuẩn bị không nhiều đậu tằm, bởi vậy chỉ có thể khéo léo từ chối yêu cầu nọ.
Trên một gian phong bao ở lầu hai, cũng có gọi một đĩa đậu tằm thơm cay.
“Lão Bạch, ngươi nếm thử đi? Ta cảm thấy loại hạt đậu này là món nhắm tốt nhất. Chẳng cần gọi thêm món gì khác, ta chỉ cần hai đĩa hạt đậu này là có thể uống hơn hai cân rượu.”
“Bớt khoác lác đi.”
Bạch lão bản không thèm tin lời đối phương, hắn tự mình gắp hai hạt đậu bỏ vào miệng. Ngay lập tức, hai mắt hắn đã trừng lớn. Hương vị này quả thực ngoài dự kiến của hắn, có thể nói là món này không kém món thịt hầm kia bao nhiêu.
“Không lừa ngươi chứ?”
“Đúng là không tồi……”
Đây là lần đầu tiên Bạch lão bản tới Lê Ký Tửu Lầu ăn cơm. Những món ăn khác hắn vẫn chưa nếm thử, nhưng chỉ ăn thử món đầu tiên là đậu tằm thơm cay, đã cảm thấy kinh hỉ.
“Ta đã nói với ngươi rồi, đồ ăn của tửu lầu này không kém hơn mấy nhà trong thành đâu, ngươi còn không tin. Ngươi nhìn đồ ăn trên này một chút đi, chủng loại nhiều hương vị lại ngon, không chỉ có món thịt hầm, còn có các loại rau xào khác rất phù hợp để nhắm rượu. Ta đã thay ngươi đi hỏi thăm rồi, mỗi ngày tửu lầu này cần số lượng rượu cũng phải đạt tới con số này……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.