“Đi thu dọn xiêm y đặt vào phòng của ta, sau đó đi tìm chưởng quầy Miêu lấy thẻ tre, ta đã nói với hắn rồi, từ hôm nay để ngươi tới ghi sổ.”
A Nhược gật gật đầu, ngoan ngoãn đi làm theo lời nàng dặn dò.
Tiểu kế toán của phòng thu chi chính thức làm việc ngày đầu tiên!
Ông bạn già của chưởng quầy Miêu đi rồi nên tâm tình hắn không quá tốt, thế nhưng A Nhược được chủ nhân tự mình chọn lựa, muốn nói gì cứ phải nhìn năng lực của nàng ấy đã rồi tính.
Bởi vậy, sau khi hắn sắp xếp cho A Nhược ngồi ở sau quầy, lại chỉ cho nàng ấy vị trí của bút mực, rồi chính thức giao quầy cho A Nhược xử lý.
Làm phòng thu chi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cần phải thuần thục ghi nhớ giá cả những món ăn của tửu lầu, cả các loại tiêu dùng trong phòng bếp nữa, chưa hết còn phải tính sổ lấy tiền, qua loa một chút cũng không được.
Trong lòng A Nhược hiểu thật rõ ràng tính chất của công việc này, chỉ cần nàng ấy thuận thuận lợi lợi gánh vác được trọng trách của ngày hôm nay, những ngày tiếp sau, nàng ấy sẽ đường đường chính chính trở thành kế toán phòng thu chi, không bao giờ phải lo lắng sẽ quay lại phòng bếp nhóm lửa nữa.
Bởi vậy, dù mệt mỏi hay phải suy nghĩ vất vả chừng nào, nàng ấy cũng quyết tâm liều mạng làm tốt chuyện của phòng thu chi này.
Lê Tường bận việc ở phòng bếp chừng nửa canh giờ, lúc ấy mới lặng lẽ đưa mắt nhìn sang, lại phát hiện A Nhược ngồi sau quầy không hoảng loạn chút nào, chưởng quầy Miêu cũng liên tục khen ngợi nàng ấy.
Tới bây giờ, nàng mới cảm thấy yên tâm hơn. Lúc trước nàng vẫn còn lo lắng A Nhược chưa có kinh nghiệm sẽ ứng phó không xuể, suy cho cùng, chính thức làm phòng thu chi cũng không đơn giản như sao chép các khoản mục. Nhưng giờ thì tốt rồi, tiểu nha đầu không hề luống cuống, quả thật rất không tồi.
Khi trở lại phòng bếp, trên mặt Lê Tường vẫn còn nguyên nụ cười, lúc nàng đang chuẩn bị xào món rau tiếp theo, lại nhìn thấy nương và tẩu tẩu trở lại.
Chỉ còn chừng nửa tháng nữa là tẩu tẩu nhà nàng lâm bồn, hiện giờ bụng nàng ấy to tới mức Lê Tường cũng không dám nhìn.
Rõ ràng một người nhỏ xinh như vậy, mà cái bụng lại gồ lên chẳng khác gì quả bóng. Có thể nói, tình trạng của tẩu tẩu lúc này là cúi đầu cũng không cách nào nhìn thấy chân của mình nữa, nếu không có ai dìu, chắc chắn không đi lại nổi.
“Nương, không phải nói tẩu tẩu gần lâm bồn rồi à? Tại sao nàng còn đến tửu lầu?”
Lê Tường không quá tán thành chuyện tẩu tẩu đến tửu lầu vào lúc này. Chủ yếu là tiểu nhị đưa đồ ăn tới tới lui lui, còn thêm nhiều người đi lại, đã vậy trong sân sẽ thường xuyên rửa rau, thịt cá thịt gà, trên mặt đất luôn có nước, thật sự không thích hợp cho một thai phụ gần tới ngày sinh lui tới.
Quan thị cũng hiểu chuyện này, thế nhưng nhi tức của bà ở trong nhà một mình buồn ghê gớm, hai ngày nay nàng ấy còn chẳng thiết ăn uống, khẩu phần ít đi rất nhiều. Cực chẳng đã, bà mới quyết định đưa nàng ấy tới đây một chút.
Kim Vân Châu tiến lên kéo tay Lê Tường, hơi có chút vô lại nói: “Tiểu muội, tại ngươi không chịu tới tòa nhà thăm ta, ta đành phải qua thăm ngươi, vậy cũng không được ư? Mỗi ngày ta chỉ có thể đi lang thang trong vườn, còn đếm rành mạch mỗi một bông hoa ở đó rồi, thật sự là không thú vị chút nào. Với lại, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cho nên hôm nay ta ra ngoài đi dạo.”
“Được được được, ngươi là lão đại nhà ta, do ngươi định đoạt hết. Đã qua tới đây rồi, ngươi có muốn ăn món gì không? Thích ta làm đồ ăn ngon cho ngươi không?”
“Không cần không cần, một canh giờ trước ta vừa ăn một chén bánh ngọt, chưa đói đâu.”
Kim Vân Châu kéo Lê Tường đi xem những thứ hôm nay nàng ấy vừa chọn mua được, có vải dệt có những món đồ chơi nhỏ, chất thành một đống to trên bàn, đều là những món đồ chuẩn bị cho tiểu oa nhi.