Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 614:




Kiều thị còn không biết bản thân bà ta vừa bị trượng phu giận chó mắng mèo, suýt chút nữa thì bị đuổi đi, thế nhưng bà ta lại biết nhìn sắc mặt đoán tâm tình, biết lúc này tâm tình trượng phu không tốt.
Đặc biệt đầu đuôi câu chuyện này lại do một tay bà ta gây ra, đương nhiên phải cẩn thận hầu hạ nhiều hơn nữa.
Đại phu nhân cẩn thận chặt chẽ, tiểu thiếp sẽ càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh. Dẫn tới trong nhà bọn họ ngoại trừ tiếng trẻ mới sinh ầm ĩ mỗi ngày, tiếng phụ nhân cãi nhau, thường thường sẽ có tiếng mấy đứa trẻ đã trưởng thành gây chuyện ồn ào, cơ hồ chẳng được một ngày nào yên ổn.
Ngũ Thừa Phong ngồi xổm hai ngày, phát hiện Ngũ Đại Khuê đã thật sự thành thật, không còn ý định muốn tới Lê Ký làm phiền nữa, lúc này mới yên lòng.
Hắn trực tiếp trở về sửa sang lại tiền bạc tồn kho của mình, mang toàn bộ tới Lê Ký.
Tuy tiền trong tay hắn không nhiều bằng số Lê Tường kiếm được, nhưng mỗi một đồng đều là tiền hắn màn trời chiếu đất liều mạng kiếm về. Tích cóp lâu như vậy, tính sơ sơ cũng được vài trăm ngân bối.
Số tiền này dư thừa để hắn cưới thê tử, sống bình dị cả đời.
“Tứ oa, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Muốn ở rể?”
“Nghĩ kỹ rồi!”
“……”
Lê Giang nhìn nhiều ngân bối như vậy, đúng là chấn động thật, nhưng không phải chấn động vì nhiều tiền mà hắn chấn động vì tình cảm của tứ oa dành cho nữ nhi nhà mình.
Tứ oa lại có thể đưa tất cả tài sản bao năm tích cóp được giao hết vào tay nữ nhi hắn. Chuyện này không hề liên quan gì tới chuyện nữ nhi nhà hắn có kiếm được tiền hay không. Đó vốn là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Hài tử này vốn được hắn nhìn từ khi còn nhỏ tới lúc lớn lên, sau này gặp ở trong thành lại ở chung lâu như vậy, Lê Giang hiểu cực kỳ rõ phẩm tính của đối phương.
Nên mới nói, ngoại trừ công việc nguy hiểm kia, bất cứ điểm nào ở đối phương, Lê Giang cũng hài lòng cả. Hắn nhìn thê tử bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của bà.
Quan thị hơi hơi gật gật đầu.
Bà hài lòng về hài tử tứ oa này. Quan trọng hơn, bà đã nhận ra nữ nhi nhà mình cũng thích hắn.
Mấy ngày trước, bà từng trộm hỏi một lần, cũng nhận được câu trả lời chắc chắn từ nữ nhi. Hiện giờ trong nhà có được hoàn cảnh sung túc như vậy, đều là nhờ vào nữ nhi, chuyện hôn sự này tự nhiên cũng dựa trên cơ sở ý nguyện của nữ nhi bọn họ.
Phu thân Lê Giang không có ý kiến, lại nghe Ngũ Đại Khuê bên kia cũng không có vấn đề, bọn họ lập tức gật đầu đồng ý mối hôn sự này.
“Ngươi cứ mang tiền về trước đi, đã qua cửa đâu mà… khụ… Lấy về đi… Làm của hồi môn.”
Nói tới chuyện của hồi môn, trên mặt ba người đều có chút không được tự nhiên, vẫn là Quan thị cười rồi lên tiếng trước: “Được rồi, cứ mang tiền này lên lầu khóa lại, chốc lát nữa lúc tứ oa trở về lại lấy sau. Tứ oa à, ngươi ra đằng sau gặpTường Nhi một chút, nàng đã nhắc ngươi vài ngày rồi.”
Được nhạc mẫu tương lai hứa hẹn, Ngũ Thừa Phong vui sướng, thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên.
Hắn chỉ là sợ sẽ lưu lại ấn tượng không chín chắn trong lòng phụ mẫu người thương, cho nên cứ cố chịu đựng mãi, đến khi ra tới cửa mới bắt đầu tăng tốc.
Từ tửu lầu chạy đến hậu viện chỉ mất vài hô hấp ngắn ngủi, nhưng chỉ vài hô hấp ngắn ngủi này, trong đầu hắn lại như đèn kéo quân, dần dần hiện lên từng hình ảnh từ lúc quen biết tới khi trở nên thân cận với Tương nha đầu.
Mà chuyện khiến hắn khó mà quên được nhất, chắc phải kể tới lần hắn bị người trong nhà đánh mắng vào đúng ngày sinh nhật, sau đó lại được Tương nha đầu làm cho một chén mỡ cua trộn cơm.
Tất cả đau đớn trong lòng hắn, đều bị mùi hương trong gian phòng bếp phủ đầy bóng tối kia xóa sạch, chỉ còn lại an bình và sự thoải mái lấp đầy bụng, khiến xúc cảm mắc nghẹn bao năm làm hắn hít thở không thông, cũng được trút sạch trong một hơi nhẹ nhõm.
Cũng chính từ ngày hôm ấy, hắn mới bắt đầu có vài phần để tâm tới Tương nha đầu.
“Tứ ca, nghĩ gì vậy? Sao cứ đứng như đứa ngốc ở ngoài này nha, mau tới đây ăn cơm.”
Lê Tường cong cong mi mắt đứng ở trước mặt Ngũ Thừa Phong, nàng tinh nghịch chọc chọc bả vai hắn, rồi kéo hắn vào trong phòng bếp.
“Nghe A Thất nói từ nửa canh giờ trước ngươi đã tới đây rồi, nhưng vẫn luôn ở trên lầu nói chuyện gì đó với mấy người phụ thân ta. Chắc ngươi còn chưa ăn cơm nhỉ? Đây là mỡ cua, ta vừa làm từ chỗ cua lông mua được ngày hôm qua đó, trộn cho ngươi một chén nhé……”
Nàng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Ngũ Thừa Phong đứng bên cạnh lại không nhịn được vươn một tay kéo nàng vào trong lòng, đáy mắt hắn đều là yêu thương cháy bỏng.
“Nha đầu, Đại Giang thúc đồng ý hôn sự của hai ta rồi.”
Rốt cuộc thì hắn cũng có được một gia đình đúng nghĩa của riêng mình.
Một gia đình ấm áp trọn vẹn với người mà hắn thương yêu và quý trọng nhất đời này!
[Hoàn chính văn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.