Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 617:




Lê Tường không hề mặc những loại giá y nặng trịch như những cô nương đương thời mà là mặc một chiếc trường bào đỏ thẫm có thêu hình chữ Phúc, kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa cao cao, nhìn qua đã thấy cực kỳ anh khí (khí thế hào hùng).
Gương mặt được trang điểm rất phóng khoáng, lại cộng thêm trước n.g.ự.c được bông hoa đỏ thẫm che đi, chỉ sợ người nào không nắm rõ tình hình chợt nhìn lên lại ngỡ vị quan quân trẻ tuổi anh tuấn nhà ai đi đón dâu.
"Tiểu lang quân này thật đẹp, không biết là nhà ai thành thân?"
"Cái gì mà tiểu lang quân! Đó là một cô nương! Đây là Lê cô nương, bà chủ Lê Ký bên kia đó, hôm nay nàng ấy đi cưới trượng phu!"
"Trời đất, cưới trượng phu hả? Vậy mà thế trận rùm beng ghê?"
Mấy người qua đường đều bán tín bán nghi. Trong thời đại này, ai ở rể mà chẳng giấu giấu giếm giếm, đây đúng là lần đầu tiên bọn họ gặp người ở rể mà làm ầm ĩ khoa trương lên như vậy.
Những người ven đường có biết hoặc không biết chuyện đều đang bàn tán xôn xao, Lê Tường ngồi trên lưng ngựa cũng loáng thoáng nghe được một chút.
Chẳng qua bọn họ thảo luận cũng chỉ thuần túy là thảo luận mà thôi, không thấy những bình luận ác ý khó nghe.
Mà bọn họ có nói như thế nào nàng cũng chẳng thèm bận tâm. Hôm nay chính là chuyện lớn trong cuộc đời nàng, nhất định phải tận tình vui vẻ!
Đội ngũ đón dâu đi càng ngày càng xa, những người xem náo nhiệt đang chuẩn bị tản đi, bỗng nhiên lại thấy Lê Ký treo thông báo mới.
【 Ngày vui của chủ nhân!! Hôm nay bất cứ món ăn nào trong Lê Ký Tửu Lâu đều được giảm nửa giá!!! 】
"Tất cả Lê Ký đều giảm nửa giá ư? Ây cha, kinh khủng thật, bọn họ có tới mấy nhà lận, không biết sẽ chi ra bao nhiêu." "Cắt, có một ngày, có thiệt cũng thiệt bao nhiêu đâu. Lại nói, bà chủ Lê kia giàu chảy mỡ, còn lo người ta thiệt thòi chút xíu này ư? Thôi, chúng ta đi nhanh một chút, kiếm vị trí thật đẹp, nếu còn không chịu nhanh lên, chỉ sợ mọi người đổ xô đến đó, lại không tìm được chỗ ngồi!"
Hai người ấy vừa nói chuyện vừa lôi kéo nhau rời khỏi đám người đang đông đúc xô xô đẩy đẩy rồi trực tiếp vào tửu lâu.
Kiều thị ở đằng sau lưng hai người ấy, nhìn khung cảnh Lê gia cưới xin mà trong lòng khó chịu vô cùng.
Ngay lúc này, bà ta chỉ muốn lăn lộn ra đất, khóc lóc om sòm như bà ta vẫn làm thế ở trong thôn rồi ép Lê Tường phải nhận bà ta là bà bà.
Nhưng bà ta lại không dám.
Trượng phu đã nói rồi, ngay cả ông chủ tiệm vải nơi hắn ta làm việc, khi nhìn thấy người nhà Lê gia cũng phải khách khách khí khí, nếu bây giờ bọn họ dám chọc vào người nhà Lê gia kia, có lẽ không chỉ đơn giản là mất việc, còn thê thảm hơn nhiều nữa.
Lại nói, nếu không phải lão tứ kia quá phiền phức, khi không lại kéo theo đám tiêu sư hung thần ác sát lắc lắc lư lư ngoài cửa, chắc chắn bà sẽ khiến cho mối hôn sự này cháy vàng, cuộc sống về sau đừng hòng yên ổn.
"Phi!"
Kiều thị chỉ có thể hung hăng phun một ngụm nước miếng xuống mặt đất, bày tỏ oán giận trong lòng, chứ bà ta tuyệt đối không chịu thừa nhận mình đang ghen tỵ muốn chết.
"Trượng phu, có phải vừa rồi ta hoa mắt hay không, dường như ta nhìn thấy ai rất giống Kiều thị."
Lê Giang liếc mắt nhìn theo phương hướng Kiều thị vừa biến mất, một tia phiền chán lướt qua đáy mắt.
"Hôm nay nhiều người, chắc là bà nhìn lầm rồi. Lại nói, tứ oa nói, hắn đã xử lý xong xuôi chuyện này rồi, chắc là bà ta không tới để gây sự đâu. Thôi được rồi, dặn người lấy bánh hỉ ra chia đi, ta đi lên lầu nhìn xem."
Lê Giang trấn an thê tử của mình xong, đã đứng dậy lên lầu gọi A Thất vào, trực tiếp dặn dò cẩn thận một lần, chỉ cần nhìn thấy phu thê Ngũ Đại Khuê tới gần tửu lâu, không cần hỏi nguyên do cứ cho đám tiểu nhị trực tiếp trói bọn họ lại ném vào kho hàng trước, chờ hôn lễ xong lại nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.