Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 7:




Lê Tường coi như không nghe thấy gì, thành thành thật thật mà nhìn chằm chằm vào cái bình gốm đang hầm cháo và cải trắng.
Đây là bữa cơm đầu tiên mà nàng được ăn khi tới nơi này!
Lê Tường đi gọi phụ mẫu của mình để bọn họ ra ăn cùng.
Cháo trắng phối cùng sắc xanh của hành lá và cải trắng liền trở nên cực kì ngon mắt, chỉ ngửi mùi vị thôi đã khiến nàng thèm ăn.
Thời đại này dường như không có gạo trắng, trong trí nhớ của nguyên chủ, lương thực ngoại trừ các loại cây đậu chính là ngô, kê và mễ, ngô cũng chính là gạo kê của thời hiện đại.
Kê mễ thì dinh dưỡng thấp một chút, vị cũng không được ngon, ăn vào dính dính như gạo nếp, nhưng giá của nó ở chỗ này còn quý hơn so với ngô. Bởi vì nó có thể mài thành bột phấn để làm điểm tâm, mà ngô thì chỉ có thể đem đi nấu cháo hoặc chưng cơm.
Lê Tường có chút hối hận vì mình không sớm một chút đăng kí khóa học làm điểm tâm, nếu lúc ấy nàng mà đi, bây giờ cũng có thể đổi nghề chuyển sang bán điểm tâm rồi còn gì.
Điểm tâm ở trấn trên ít nhất cũng phải mất mấy chục đồng mới mua được một cân, phí tổn đại khái cũng chỉ mất có vài đồng, đúng là một món lợi kếch xù.
Thật là đáng tiếc, Lê Tường không học làm điểm tâm mà chỉ học nấu ăn. Thật ra sở trường của nàng là làm bánh bột ngô cùng bánh bao các loại, thế nhưng lại không có bột mì để mà làm…..
Có điều, hình như cũng chưa chắc là không có. Rốt cuộc nguyên chủ phần lớn đều đi theo phụ thân bán cá ở trong thị trấn, khó có dịp vào thành mà chỉ đi dạo ở bến tàu, những cửa tiệm bán lương thực lớn nàng đều chưa từng có cơ hội tiếp xúc qua, không biết rõ cũng không có gì kỳ quái.
“Tương Nhi, đang nghĩ cái gì vậy, cháo cũng nguội rồi đây này.”
Quan thị tiếp nhận cái muỗng trong tay nữ nhi, lại cầm lấy rồi quơ quơ trước mặt của nàng.
“Có phải là còn có chịu hay không? Hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà đi.”
“Không cần không cần, ta tốt hơn rồi mà, nương không cần lo.”
Lê Tường tươi cười nên tinh thần nhìn rất có sức sống, đúng là trông có vẻ không có việc gì. Lúc này Quan thị mới thoáng yên tâm, xoay người đi lấy nước để cho hai phụ tử rửa mặt.
Sau khi ăn xong bữa sáng vô cùng đơn giản, hai phụ tử liền chuẩn bị lên thuyền.
Tuy trong đầu có rất nhiều ký ức khi đi thuyền đánh cá, nhưng hiện thực đối với Lê Tường thì lại rất mới mẻ, cho nên nàng khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Nhìn thuyền lướt giữa dòng nước trong xanh, Lê Tường nhịn không được duỗi tay nghịch nước, kết quả nàng vừa mới vươn tay ra, thuyền liền hạ xuống sâu, nàng bị dọa sợ tới mức vội vàng thu tay về rồi túm chặt lấy mép thuyền.
“Đại Giang thúc, phiền toái ngươi rồi.”
Một thanh âm trầm khàn vang lên, rõ ràng là đối phương đang trong thời kỳ vỡ giọng.
Lê Tường không cần quay đầu lại liền biết đây là nhi tử của Kiều thẩm ở phía đối diện, thường hay gọi là Ngũ lão tứ.
Mỗi ngày hắn đều sẽ ngồi thuyền của nhà mình để đi lên trấn làm công ở bến tàu.
Một thiếu niên mới mười bốn tuổi, mỗi ngày đều phải đi bến tàu để dọn dẹp hàng hóa và khiêng vác sọt, ngẫm lại nàng cũng cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Em út ở những nhà khác đều được nâng niu sủng trong lòng bàn tay, còn hắn thì sao, giống hệt như cỏ dại vậy!
Từ nhỏ không có tên đã đành, vừa hơn mười bốn tuổi là đã phải làm việc phụ trong nhà.
Rõ ràng là điều kiện của Ngũ gia cũng không kém, Ngũ đại thúc còn đi theo họ hàng thân thích lên trấn trên để làm việc trong tiệm vải, tiền tiêu vặt còn nhiều hơn so với việc đánh cá, cả nhà đều ăn ngon mặc đẹp, chỉ có mình Ngũ lão tứ này là ăn mặc kém cỏi nhất, làm việc cũng nhiều nhất.
Ai không biết còn tưởng rằng hắn không phải con ruột của nhà bọn họ cũng nên.
Trước kia nguyên chủ cũng đã từng hỏi phụ mẫu của mình chuyện này, nương của nàng nói rằng, năm đó nàng cùng những người trong thôn tận mắt thấy Kiều thẩm sinh hạ Ngũ lão tứ ở trên mặt đất, trên cổ tay còn có vết đỏ nên không sai được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.