Quách Chí Cường vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tôi chọc giận gì anh à? Đúng là mặt lạnh dí vào mông nóng!"
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương vừa mới ngã, trật chân!" Cô ta giải thích thay Trương Dương.
Quách Chí Cường vui sướng khi người gặp họa, cười nói: "Đáng đời!"
Trương đại quan nhân tức giận nói: "Có tin tôi tẩn anh không?"
Quách Chí Cường cười nói: "Khi anh chân bình thường tôi còn chả sợ, huống chi là hiện tại?" Ở bên cạnh Từ Mĩ Ny hắn luôn luôn để khí thập túc.
Trương Dương cười cười lắc đầu, hắn và Từ Mĩ Ny chào hỏi nhau, sau đó chống gậy gỗ đi tới trước mặt Quách Chí Giang, vươn tay ra, Quách Chí Giang và Trương Dương bắt tay: "Tối hôm qua sao không tới?"
Trương Dương nói: "Tiếp lãnh đạo, về sau thấy muộn quá nên không tiện quấy rầy mọi người."
Thì Duy nói: "Trong mắt bí thư Trương cũng chỉ có lãnh đạo."
Trương Dương cười nói: "Đành chịu thôi, tôi sống chính là nhìn sắc mặt lãnh đạo để ăn cơm, không hầu hạ lãnh đạo tốt thì ai phát lương cho tôi!"
Quách Chí Cường nói: "Quan mê, anh đúng là kiểu cái gì chó không thể không..."
Một đám người đều bật cười.
Lúc này nhìn thấy Tiêu Mân Hồng cũng bước nhanh đi tới, tới trước mặt Trương Dương thì nói: "Bí thư Trương, Trình cục gọi điện thoại cho anh."
Bởi vì di động của Trương Dương bị ngấm nước, tới giờ Trình Diễm Đông vẫn trực tiếp liên hệ với Tiêu Mân Hồng, Trương Dương gật đầu, cầm lấy điện thoại của Tiêu Mân Hồng gọi lại cho Trình Diễm Đông.
Trình Diễm Đông đang ở Đông Giang, từ tối hôm qua sau khi Trương Dương bị tập kích, hắn đã lợi dụng quan hệ các mặt bắt đầu điều tra chuyện này, bởi vì hành động vượt giới hạn của bọn họ đối với Hưng Long hiệu đã khơi dậy sự bất mãn của hệ thống công an Bắc Cảng, cho nên Trình Diễm Đông lần này chỉ có thể tiến hành bí mật, huống chi Trương Dương cũng đã nhiều lần dặn dò hắn, trước khi chuyện chưa rõ ràng thì cố gắng giữ bí mật mình bị tập kích.
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, căn cứ vào bộ dạng của người hiềm nghi mà anh nói, tôi đã tiến hành điều tra nhằm vào thương mậu Minh Đức của Viên Hiếu Nông, phát hiện trong công ty hắn có một gã nhân viên diện mạo vô cùng giống miêu tả của anh, có điều người này không phải tên là Nghiêm Thủy Căn, hắn tên là Nghiêm Kim Vượng."
Trương Dương nói: "Tôi lập tức tới, xem xem có phải là cùng một người không?"
Trình Diễm Đông nói: "Nghiêm Kim Vượng tuần trước đã bị đuổi việc rồi."
Trương Dương nhíu mày: "Khéo vậy ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi tìm được ảnh của hắn rồi, lát nữa sẽ mang tới cho anh."
Trương Dương nói: "Không cần, tôi ăn điểm tâm rồi sẽ rời khỏi Bạch đảo, chúng ta hội hợp ở Bắc Cảng!"
Ngoài Tiêu Mân Hồng và Kiều Mộng Viện ra, những người khác đều không biết chuyện hắn tối hôm qua gặp tập kích, huynh đệ Quách Chí Cường và Quách Chí Giang đều là xuất thân binh nghiệp, tuy rằng nhìn ra biểu hiện của hôm nay hôm nay khác thường, nhưng cũng không ngờ hắn lại bị trúng đạn.
Trương Dương và mọi người ăn xong bữa sáng, lại đề xuất với bọn họ tới Tân Hải du ngoạn.
Quách Chí Cường nói: "Lần này thôi vậy, ở Bạch đảo chơi một ngày, buổi chiều phải trở về Giang Thành, tôi đã rất lâu rồi chưa gặp cha mẹ, hơn nữa anh đi đứng cũng không tiện." Hắn lần này là cùng Từ Mĩ Ny trở về viếng mộ, Quách Chí Giang cũng cùng hắn tới Giang Thành.
Quách Chí Giang trong lòng rất muốn Thì Duy cùng đi Giang Thành với hắn, nhưng Thì Duy lại kiên trì ở lại với Kiều Mộng Viện, điều này khiến cho Quách Chí Giang không khỏi thất vọng, giữa hắn và Thì Duy đến bây giờ vẫn chưa xác định quan hệ, theo đuổi Thì Duy lâu như vậy rồi, Thì Duy đối với hắn thủy chung như gần như xa, xem ra muốn giành được trái tim nàng thì vẫn còn phải cố gắng nhiều.
Tiêu Mân Hồng bảo Kiều Mộng Viện ở lại Bạch đảo nghỉ ngơi, cô ta tự mình đưa Trương Dương tới Đông Giang, Tiêu Mân Hồng xuất động chiếc du thuyền xa hoa đó của Tiêu Quốc Thành để đưa Trương Dương đi, còn đưa cho Trương Dương một cây gậy trống bằng hợp kim, thay cái gậy gỗ mà hắn lâm thời dùng để trợ lực.
Trương Dương chống gậy chống đứng trên khoang thuyền, nhìn biển lớn xanh ngắt, nhớ tới trận phục kích kinh tâm động phách tối hôm qua đó, trong lòng còn sợ hãi, hắn võ công tuy mạnh, nhưng dưới tình huống đó, sinh tử cũng như mành treo chuông, xem ra hắn ở Bắc Cảng đã đắc tội với một số người, có một số người muốn trừ khử hắn.
Tiêu Mân Hồng tới bên cạnh Trương Dương, hai tay nắm lấy lan can nhìn đại hải xa xa, nói khẽ: "Vết thương ra sao rồi?"
Trương Dương nói: "Tốt hơn nhiều rồi, vết thương ngoài da thôi, sẽ khỏi rất nhanh."
Quay sang cười cười với hắn: "Tòa thành thị Bắc Cảng này luôn không yên ổn!"
Trương đại quan nhân tràn ngập lòng tin nói: "Rất nhanh sẽ thay đổi!"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi tin anh có thể làm được!"
Trương đại quan nhân không rõ Tiêu Mân Hồng vì sao lại có lòng tin với mình như vậy, có điều hắn cũng tin mình có thể làm được, sau sự kiện đấu súng, hắn đã dựng lên được lòng tin trước nay chưa từng có, bất kể sau lưng Bắc Cảng tồn tại thế lực như thế nào, tấm màn đen như thế nào, hắn cũng phải triệt để xé rách.
Trình Diễm Đông tới bến tàu chờ, nhìn thấy Trương Dương đi xuống du thuyền, hắn cười cười ra đón, vươn tay ra muốn đỡ Trương Dương thì lại bị Trương Dương cự tuyệt: "Tôi tự mình có thể đi được." Trương đại quan nhân trước giờ luôn rất mạnh mẽ.
Trình Diễm Đông từ tận đáy lòng rất bội phục loại huyết tính và sự dẻo dai vĩnh viễn sẽ không bị đánh tan này của Trương Dương, hắn cùng Trương Dương đi về phía bãi đỗ xe, kéo túi ra, lấy di động mới sắm cho Trương Dương.
Trương Dương cầm lấy di động: "Hiệu suất cao đấy!"
Trình Diễm Đông cười nói: "Chút chuyện nhỏ thế này mà còn không làm tốt thì sao lại được cảnh sát."
Trương đại quan nhân cười ha ha.
Trình Diễm Đông nói: "Người trúng đạn mà vẫn còn bảo trì được tâm thái như an, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy." Hắn chỉ chỉ vào ô tô của mình cách đó không xa.
Trương Dương lại chỉ sang bên khác, tối hôm qua hắn lái chiếc Mercedes việt dã của Kiều Mộng Viện tới, khiến Trương đại quan nhân buồn bực là, khi Trình Diễm Đông cùng hắn tới chỗ đỗ xe thì lại phát hiện chiếc Mercedes việt dã đó không ngờ lại không cánh mà bay.
Trương đại quan nhân thiên ngôn vạn ngữ tụ thành một từ: "Đ*t!"
Trải qua thiên tân vạn khổ, vận dụng hơn hai mươi cảnh sát của Tân Hải không tiếc đắc tội với cảnh sát Bắc Cảng mới tìm về được chiếc Mercedes việt dã đó, không ngờ giờ lại mất, điều này khiến cho Trương đại quan nhân không thể nào chịu được, xe mất rồi lại được, được rồi lại mất, nếu nói lúc ban đầu mất chỉ là do ngẫu nhiên, thì hiện tại mất tiếp căn bản chính là có kẻ chủ mưu, là trắng trợn khiêu chiến đối với Trương đại quan nhân.
Trình Diễm Đông từ vẻ mặt của Trương Dương đã biết hắn đang rất giận dữ, bí thư Trương phát uy, hậu quả này thật sự là khó có thể đoán trước.
Trương đại quan nhân tức quá bật cười, hắn lắc đầu nói: "Mẹ! Định đấu với lão tử à!"
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, anh đừng nóng giận, tôi lập tức phái người đi thăm dò!"
Trương Dương nói: "Diễm Đông, anh có cảm thấy không, người tối hôm qua thiết kế phục kích tôi và trộm xe là cùng một nhóm người?"
Trình Diễm Đông thật ra cũng cho rằng như vậy, hắn nói khẽ: "Tôi thấy chúng một mực theo dõi anh, cả sự kiện đều là một âm mưu nhắm vào anh."
Trương Dương nói: "Anh nói có phải là Viên Hiệu Nông trả thù tôi không?"
Trình Diễm Đông nói: "Khó nói lắm! Hiện tại không có chứng cớ xác thực có thể chứng minh hắn có liên quan tới chuyện này."
Nói tới đây Trình Diễm Đông nhớ tới một chuyện, hắn đưa ảnh của Nghiêm Kim Vượng cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy ảnh nhìn nhìn, gật đầu nói: "Đúng vậy, là hắn!"
Trình Diễm Đông nói: "Nghiêm Kim Vượng trước đây là nhân viên thương mậu của Minh Đức, một tuần trước không biết là vì nguyên nhân gì mà bị công ty khai trừ rồi."
Trương Dương giơ giơ bức ảnh đó lên, nói: "Đây là chứng cớ!" Hắn chống gậy khập khiễng đi đến xe cảnh sát của Trình Diễm Đông: "Đưa tôi tới thương mậu Minh Đức."
Trình Diễm Đông nói: "Nhưng chúng ta không hề có chứng cớ, chỉ bằng vào một tấm ảnh không chứng minh được gì cả!"
Trương Dương nói: "Có phải hay không không quan trọng, hiện tại tôi muốn gặp hắn, lão tử cũng muốn nhìn xem, Viên Hiệu Nông hắn là nhân vật như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu lá gan."
Trình Diễm Đông bất lực lắc đầu, chuyện bí thư Trương một khi đã quyết định, cho dù mười con trâu cũng không kéo lại được, là cấp dưới, Trình Diễm Đông chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn. Có điều trong mắt Trình Diễm Đông, hiện tại đi tìm Viên Hiệu Nông khởi binh vấn tội hiển nhiên là thời cơ chưa chín muồi, Trình Diễm Đông nhắc nhở Trương Dương: "Bí thư Trương, nhỏ không nhịn thì ắt loạn mưu lớn, chúng ta hay là trước tiên thu thập chứng cớ, bàn bạc kỹ hơn đã."
Trương Dương nói: "Chờ anh tìm được chứng cớ thì chỉ sợ người khác đã lái máy bay nã pháo tung đầu tôi rồi."
Trình Diễm Đông biết hắn đang nổi nóng, thấp giọng khuyên nhủ: "Nhưng chuyện này chưa chắc đã là Viên Hiệu Nông làm, có lẽ có người cố ý thiết kế, chỉ hướng đầu mâu vào Viên Hiệu Nông, bí thư Trương, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái ư, nếu nói ngày hôm qua Hưng Long hiệu là sở hữu của Viên Hiệu Nông, như vậy hắn sau khi trải qua chuyện thuyền hàng bị niêm phong, khẳng định sẽ không dám gây án, huống chi là chuyện như mưu sát cán bộ quốc gia ý đồ trả thù."
Trương Dương nói: "Diễm Đông, anh yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, cho dù chuyện này không phải là hắn làm thì thằng ôn này cũng không phải là hạng tử tế gì, tôi hôm nay muốn gặp hắn, mặc kệ là ai ở sau lưng bày ra một loạt những chuyện này thì tôi cũng không không tha cho hắn."