Y Đạo Quan Đồ

Chương 1003.2: Đánh đòn cảnh cáo (2)




Bên trong quan trường không có bất kỳ ai đồng tình với kẻ yếu, đây là thế giới cường giả vi tôn, không phải so ai có đạo lý hơn, mà là đọ ai mạnh hơn.
Trương đại quan nhân nghĩ thấu đạo lý này thì lập tức bình thường trở lại, rất nhiều lúc làm việc không thể quá giảng đạo lý, mình nếu đã sớm muốn đá Chu Tường đi, nếu đã sớm muốn để Trình Diễm Đông tiến vào thường ủy, như vậy căn bản không cần cơ hội, căn bản không cần lý do, lão tử là bí thư huyện ủy Tân Hải, lão tử nói gì thì là thế đó, muốn lý do ư? Có lẽ có!
Trương Dương tới Ủy ban kỷ luật, nhìn thấy bộ dạng khập khiễng của thằng cha này, Trần Cương từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ khoái ý, y thậm chí ước gì Trương Dương vĩnh viễn què như vậy.
Trong mắt Trần Cương, Trương Dương đang gặp một hồi nguy cơ chính trị nghiêm trọng hắn y đã làm tốt chuẩn bị đánh rắn giập đầu, đương nhiên với phong cách nhất quán của Trần Cương, y sẽ không dễ dàng tự mình ra tay.
Trương Dương vẫn là nụ cười tươi rói: "Bí thư Trần!"
Trần Cương ừ một tiếng, tuy rằng trong lòng hận thấu xương, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng khách khí: "Tiểu Trương à, ngồi đi!"
Trương đại quan nhân vẫn lựa chọn đứng, đây không phải là vì hắn tôn kính Trần Cương, mà là vì hắn hiện tại ngồi không tiện.
Trần Cương ra vẻ quan tâm nói: "Chân của cậu?"
Trương Dương nói: "Bị trật!"
Trần Cương nói: "Sao không cẩn thận như vậy, cậu là người đứng đầu Tân Hải, s nếu có gì sơ xuất thì công tác lãnh đạo của Tân Hải ai đi làm?"
Trương đại quan nhân nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, thản nhiên cười nói: "Tôi không sao, mạng cứng lắm.
Trần Cương cười ha ha.
Trương Dương cũng cười cười.
Trần Cương nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Tôi muốn nói chuyện của Triệu Kim Khoa với anh."
Trần Cương cầm chén trà trên bàn uống một ngụm rồi nói: "Tiểu Trương à, thị lý vì chuyện này đã đặc biệt thành lập tổ công tác, do đồng chí Nghiêm Chính phụ trách, hiện tại tổ công tác vẫn đang ở Tân Hải, cậu có suy nghĩ gì thì cứ trực tiếp tới bàn với hắn, không cần phải đến Bắc Cảng làm gì." Những lời này của tổ công tác rõ ràng đang nói với Trương Dương rằng anh vượt cấp.
Trương Dương nói: "Hắn chỉ là một phó bí thư Ủy ban kỷ luật, không phải là đương gia!"
Trần Cương nhíu mày, thật ra y nghe thấy những lời này của Trương Dương thì trong lòng vẫn rất thoải mái, có thể được kẻ địch khẳng định quyền lực của mình, đây cũng là một loại vinh dự, Trần Cương nói: "Tiểu Trương à, cậu nói như vậy là không tốt đâu, Ủy ban kỷ luật cũng không phải là của một mình tôi, mọi người phân công bất đồng, không có ai là đương gia cả, cậu đó, trẻ tuổi, trên nhận thức có chút lệch lạc, chẳng lẽ tất cả chuyện của Tân Hải cũng chỉ có thể là cậu định đoạt ư." Trần Cương tóm lấy cơ hội để nói móc Trương Dương vài câu.
Trương Dương cười nói: "nếu vậy thì tôi cũng không cần tìm ngài nữa."
Trần Cương mỉm cười nhìn Trương Dương, bởi vì thằng ôn này cứ đứng, khiến cho Trần Cương phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt hắn, rất không thoải mái, Trần Cương bỗng nhiên phát hiện, cho dù là Trương Dương đứng, mình ngồi, vẫn không sinh ra bất kỳ cảm giác ưu việt trong lòng nào.
Trương Dương nói: "Căn cứ vào tình huống mà chúng ta trước mặt tìm hiểu được, Triệu Kim Khoa hẳn là bị giết, chứng cớ có được ở hiện trường cũng ủng hộ điểm này."
Trần Cương nói: "Có tra được hung thủ không?"
Trương Dương nói: "Vụ án này nếu là một kiện mưu sát đơn thuần thì sẽ do công an phụ trách, nhưng bởi vì ở trong nhà Triệu Kim Khoa lục soát ra một khoản tiền lớn, hiện tại đã có thể kết luận hắn tham ô nhận hối lộ là sự thật."
Trần Cương nói: "Chính là vì hắn bị hiềm nghi tham ô cho nên chúng tôi mới phái ra tổ công tác."
Trương Dương nói: "Tổ công tác cũng đã đặc biệt nói qua chuyện này với tôi."
Trần Cương nói: "Tổ công tác đại biểu ý kiến của tôi." Ý tứ của y rất rõ ràng, anh đừng tìm tôi, cứ đi tìm tổ công tác.
Trương Dương nói: "Chuyện Triệu Kim Khoa tham ô một khi công khai, ảnh hưởng xã hội sẽ rất xấu, phải có người gánh vác trách nhiệm lãnh đạo."
Trần Cương giờ mới biết mục đích chân chính mà Trương Dương đến đây, trong lòng y thầm nghĩ, chẳng lẽ Trương Dương chọn dùng phương pháp tiên phát chế nhân, chủ động tới đây gánh vác sai lầm? Thằng ôn này chắc đã đoán trước bọn họ sẽ chọc ngoáy trên vấn đề này, chiếm trước tiên cơ, Trần Cương thầm khen, đầu óc của thằng ôn này khá linh hoạt đấy. tình thế Trước mắt rất bất lợi đối với Trương Dương, sự kiện nhảy lầu Triệu Kim Khoa chưa xong, hắn lại gặp phải chuyện tra án vượt địa bàn, khiến hệ thống công an Bắc Cảng làm tức giận, thị lý đã quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng với Trình Diễm Đông, có thể là dưới tình huống như vậy, Trương Dương bị ép bức, cho nên mới đưa ra quyết định chủ động gánh vác trách nhiệm, trong mắt Trần Cương, đây là một loại chiến lược chính trị, cái này gọi là lấy lùi làm tiến, Trần Cương nói: "Tiểu Trương à, có thể nhận thức được điểm này, chứng minh giác ngộ của cậu vẫn rất cao."
Lời nói kế tiếp của Trương đại quan nhân khiến Trần Cương ý thức được mình hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của hắn rồi, Trương Dương nói: "Bí thư Trần, thông qua điều tra bước đầu của chúng tôi, Triệu Kim Khoa lúc trước là do đồng chí Chu Tường ra sức đề cử, là lãnh đạo công kiểm pháp của Tân Hải, trong vấn đề đề cử và phân công cán bộ, đồng chí Chu Tường tồn tại sự thất trách cực lớn, trong mấy năm trước đây, độ mạnh yếu của hắn đối với giám thị hệ thống công an rõ ràng không đủ, tạo thành kỷ luật tan rã của hệ thống công an Tân Hải..." Nói tới đây Trương đại quan nhân cố ý tạm dừng một chút.
Trần Cương nhìn Trương Dương, nụ cười trên mặt tắt hẳn, hắn bỗng nhiên minh bạch Trương Dương hôm nay tới đây không phải là chủ động gánh vác trách nhiệm, mà là muốn làm khó dễ mình, Trương Dương đang cường điệu kỷ luật của hệ thống công an Tân Hải rời rạc, nói cách khác, hắn là đang nhắc nhở mình, thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì có thể sẽ truy cứu đến em trai Trần Khải của y.
Trương Dương tạm dừng một lát rồi nói: "Thân là người lãnh đạo công kiểm pháp, đồng chí Chu Tường không tạo ra được hết tác dụng mà anh ấy nên làm, sau khi gặp chuyện không may, xử lý ứng đối của hắn đối với chuyện này cũng tồn tại sai lầm rất lớn, tôi cho rằng phải truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của hắn, khi tất yếu thì có thể để cán bộ tương quan của Tân Hải phối hợp điều tra, thậm chí truy cứu trách nhiệm quản lý của bọn họ." Trương đại quan nhân đang ám chỉ với Trần Cương, anh đừng có lằng nhằng với tôi, Chu Tường tôi chắc chắn phải đá đi, anh nếu chống đối tôi thì lão tử tiếp theo sẽ xử huynh đệ Trần Khải của anh.
Trần Cương làm sao có thể không nghe ra thành phần uy hiếp trong lời nói của Trương Dương, hắn lạnh lùng cười nói: "Tiểu Trương, làm việc cần chứng cớ."
Trương Dương nói: "Chứng cớ đều là cần điều tra, chỉ cần chúng tôi làm tốt công tác điều tra, còn sợ không tìm thấy chứng cớ ư?"
Trần Cương nói: “chúng tôi làm công tác Ủy ban kỷ luật không thể có lẽ có được."
Trương Dương nói: "Vậy ai gánh vác trách nhiệm quản lý hành chính hỗn loạn của sở quản xe? Chẳng lẽ bảo Trình Diễm Đông mới đến Tân Hải làm cục trưởng công an mấy tháng gánh vác? Hay là muốn truy cứu trách nhiệm của người tiền nhiệm của hắn?"
Trần Cương tức giận đến xanh mặt này đồ tiểu tử vô liêm sỉ, cuối cùng cũng ngả bài với mình.
Trương đại quan nhân nói: "Tôi cho rằng sở quản xe Tân Hải sở dĩ phát sinh loại chuyện này, nguyên nhân căn bản ở chỗ của lãnh đạo công kiểm pháp, ở chỗ thiếu một chế giám thị nội bộ hữu hiệu, vô số kinh nghiệm lịch sử đã chứng minh, thượng bất chính hạ tắc loạn,xà nhà đã lệch thì chúng ta có phải là nên kiểm tra một chút, ngài nói xem có đúng không?"
Trần Cương nói: "Chuyện này cậu không nên tìm tôi, nên đi tìm bí thư Hạng mà nói."
Trương Dương nói: "Chuyện trong Phương diện này vốn chính là Ủy ban kỷ luật phụ trách, ngài nếu không đáp ứng thì tôi chỉ tôi chỉ có thể đi tìm Ủy ban kỷ luật tỉnh."
Ánh mắt Trần Cương tràn ngập oán độc nhìn Trương Dương, thằng ôn này bắt đầu lợi dụng Ủy ban kỷ luật tỉnh để uy hiếp mình, Trần Cương gật đầu: "Cậu đi trước đi, chuyện này tôi sẽ cân nhắc cẩn thận."
Trương đại quan nhân cười cười, rời khỏi văn phòng bí thư Ủy ban kỷ luật, cản thấy cơn tức trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút, hắn gọi điện thoại cho phó bí thư Lưu Diễm Hồng của Ủy ban kỷ luật, báo cáo chuyện gần đây lại với cô ta, Lưu Diễm Hồng nghe nói Trương Dương bị trúng đạn thì cũng chấn động, cô ta quan tâm nói: "Không sao chứ?"
Trương Dương cười nói: "Không sao, chỉ xượt da thôi."
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, làm việc đừng cấp tiến như vậy, nhất định phải tiến hành theo tuần tự, từ chuyện này cho thấy, tấm màn đen của Bắc Cảng so với những gì mà chúng ta nghĩ thì còn dày hơn nhiêu."
Trương Dương nói: "Chị Lưu, đám lãnh đạo Bắc Cảng hình như hình thành một liên minh công thủ với nhau, chuyện niêm phong Hưng Long hiệu không trách được Diễm Đông, nhưng bọn họ cứ phải xử phạt cảnh cáo trong đảng với Diễm Đông."
Lưu Diễm Hồng nói: "Bọn họ không phải nhằm vào Trình Diễm Đông, mà là nhằm vào cậu, mục đích là cho cậu một bài học, ai bảo cậu không nghe lời?"
Trương Dương nói: "Đám già đó rất âm hiểm, có oán khí đối với tôi nhưng không dám trực tiếp nhắm vào tôi, không ngờ nghĩ ra chiêu số nham hiểm như vậy."
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cậu dám nói Trình Diễm Đông không sai chút nào không? Trong mắt cậu Trình Diễm Đông là cấp dưới của anh, nhưng trong mắt lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, các anh đều là cấp dưới của hắn, một cấp dưới không nghe lời đã đủ phiền toái rồi, huống chi lại đến hai, phiền toái nhất, Trình Diễm Đông quá nghe lời cậu, cậu làm quá trắng trợn, ai cũng có thể nhìn ra cậu đang xây dựng một đoàn thể chính trị thuộc về cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.