Y Đạo Quan Đồ

Chương 1219.2: Yêu ai (2)




Lý Trường Vũ nghe hắn nói như vậy thì lập tức trầm mặc, trước đây khi hắn ở Giang Thành, bởi vì việc đầu tư của An gia mà bị tình nghi dính líu đến chuyện tiền đen rồi bị điều tra, sự kiện đó cơ hồ đã kết thúc tiền đồ chính trị của hắn, đối với một cán bộ quốc gia mà nói, tồn tại rất nhiều khu mìn mà không thể chạm tới.
Trương Dương nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử đã tìm được một người tiếp nhận rồi, theo như tôi biết, tập đoàn Đỉnh Thiên chắc tiếp xúc với bọn họ từ lâu rồi."
Lý Trường Vũ nói: "Tập đoàn Đỉnh Thiên cũng là một công ty thực lực hùng hậu, nếu như để bọn họ tiếp nhận công trình cảng Phước Long thì cũng là một chuyện tốt, chủ tịch Lương Kì Hữu của bọn họ có danh xưng là Cảng Cửu Thuyền Vương."
Trương Dương nói: "Anh không phải từng nói, làm việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, phải xuyên qua hiện tượng mà nhìn bản chất ư?"
Lý Trường Vũ không khỏi cười nói: "Vậy bản chất của chuyện này là gì?"
Trương Dương nói: "Con rể của Lương Kì Hữu là An Đạt Văn, chuyện này mười phần có chín là An Đạt Văn ở sau lưng giựt giây."
Lý Trường Vũ nhíu mày: "An Đạt Văn chẳng phải là cháu của An lão ư?"
Trương Dương gật đầu nói: "Chính là hắn, khi An lão còn sống đã thiên tân vạn khổ mới đưa sinh ý của gia tộc đi vào quỹ đạo, nhưng từ khi giao vào tay hắn, An gia trong một đêm đã trở lại trước giải phóng."
Lý Trường Vũ nói: "cậu là nói An Đạt Văn đang làm sinh ý phi pháp?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không có chứng cớ gì cả, có điều nghe nói không ít nghe đồn."
Lý Trường Vũ cũng biết không ít về ân oán của Trương Dương và An Đạt Văn, hiện tại hắn đã minh bạch Trương Dương bất kể là như thế nào cũng sẽ không cam tâm giao cảng Phước Long cho Đỉnh Thiên xây dựng kinh doanh, Lý Trường Vũ nói: "Như vậy xem ra cậu cuối cùng nghiêng về phía tập đoàn Tinh Nguyệt."
Trương Dương nói: "Cũng không phải là bởi vì tôi thiên vị, mà là bối cảnh và động cơ của hai nhà kia không sạch sẽ gì, tôi làm việc vẫn luôn lấy ổn thỏa làm đầu."
Lý Trường Vũ nói: “Thành thục rồi, có điều với bên bộ ngoại giao cậu định ăn nói thế nào?"
Trương Dương nói: "Ăn ngay nói thật, bộ ngoại giao cũng phải phân rõ phải trái đúng không?"
Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Trần Toàn tiếp đãi Liêu Bác Sinh và Trương Dương, Trương đại quan nhân vừa nghe vậy là vị này phụ trách chuyện của bọn họ thì lập tức muốn đánh trống rút lui, nhưng mọi người đã tới, nếu như hiện tại ly khai thì chỉ sợ sẽ khiến cho người khác xem thường, Trần Toàn thì sao? Một cấp phó bộ thôi mà, có thể thực sự ăn được tôi trước?
Tâm tình của Trần Toàn gần đây vẫn luôn không tốt, từ sau khi vợ hắn gây ra vụ bê bối của hội từ thiện Thiên Trì tiên sinh, ảnh hưởng mà hắn phải chịu rất lớn, khi con trai bị bắt cóc, vợ không thể không công khai nhận sai, mà hắn trong quá trình này lại rất bất hạnh đắc tội với Văn Quốc Quyền, Trần Toàn biết mình không thể còn là bằng hữu thân thiết của Văn Quốc Quyền nữa, hắn hiểu rõ vị trí và tiền cảnh của mình, tuy rằng hắn trên tuổi tác còn có chút ưu thế, nhưng Trần Toàn đã bắt đầu tìm kiếm đường lui cho tương lai của mình, con người ta chỉ có khi không nhìn rõ con đường phía trước mới có thể như vậy.
Liêu Bác Sinh và Trương Dương cùng nhau tới văn phòng của Trần Toàn, trong hoàn cảnh như vậy, Liêu Bác Sinh tự nhiên cảm nhận được một loại uy áp, nụ cười của hắn cẩn thận mà thu liễm.
Trương đại quan nhân thì khác với Liêu Bác Sinh, vẻ mặt thản nhiên như không, bộ dạng tựa cười mà như không phải cười.
Hai người cùng nhau chào một tiếng bộ trưởng Trần.
Trần Toàn gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt của hai người, rất ngắn ngủi, sau đó nói khẽ: "Dụng ý bảo các anh tới đây chắc các anh đều rõ cả chứ?"
Liêu Bác Sinh đang muốn gật đầu thì Trương Dương ở bên cạnh lại: "Thật sự không biết vì sao?"
Liêu Bác Sinh quay sang, hơi hơi há miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, thằng ôn này muốn làm cái gì đây?
Trần Toàn lúc này mới một lần nữa hướng ánh mắt lên mặt Trương Dương, hết sức lông bông, trong mắt không có tôn trưởng, dưới đáy lòng Trần Toàn thầm lặng lẽ bình phẩm về hắn như vậy, bởi vì chuyện của con, cũng bởi vì chuyện của mình, hắn thậm chí đã đỗ lỗi nguyên nhân tình cảm của mình với Văn gia vỡ tan lên người thằng ôn này, Trần Toàn rất ghét hắn, nhưng với niên kỉ và bối phận của hắn, vẫn không đáng chấp nhặt với tên tiểu tử chưa ráo máu đầu này. Trần Toàn nói: "Là không biết thật hay là giả bộ hồ đồ?" Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn lại hướng sang Liêu Bác Sinh.
Liêu Bác Sinh trong lòng xấu hổ, mắng thầm thằng ôn Trương Dương này là đồ phá hoại, thành môn thất hỏa, thằng nhóc anh gây sự với Trần Toàn, kẹp tôi ở giữa, hắn trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không phải.
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Trần, thực sự không phải giả bộ hồ đồ, tôi là thật sự không biết, hay là ngài nói cho tôi nghe một chút?" Thằng ôn này cợt nhả nhìn Trần Toàn.
Trong mắt Liêu Bác Sinh thì thằng cha này quả thực là trong mắt không có tôn ti trật tự, Trần Toàn vẫn biểu hiện ra sự tu dưỡng rất tốt, mỉm cười nói: "Đồng chí Bác Sinh, anh thân là thị trưởng mà công tác không làm đến nơi đến chốn, trước khi đến kinh thành anh không truyền đạt mục đích của việc này ư?" Bóng cao su được đá cho Liêu Bác Sinh.
Mặt Liêu Bác Sinh nóng lên, Trương Dương à, xú tiểu tử anh căn bản là đang làm khó tôi! Hắn đang chuẩn bị lên tiếng.
Trương Dương bật cười ha ha: "Bộ trưởng Trần, thị trưởng Liêu cũng nói rồi, là bản thân tôi không rõ, tôi không rõ chúng tôi rốt cuộc sai ở chỗ nào Tiểu Nhật Bản chạy đến bộ ngoại giao đổ oan cho chúng tôi, các anh tin ngay ư? Ít nhất cũng phải điều tra một chút chứ."
Liêu Bác Sinh thở phào nhẹ nhõm, thằng ôn này coi như còn có lương tâm, biết giải vây giúp mình, hai người các anh cứ nói chuyện, tôi không nhúng vào.
Trần Toàn nói: "Đồng chí Trương Dương, chú ý cách dùng từ của anh, cái gì gọi là tiểu Nhật Bản? Ở phương diện Ngoại giao thì các nước ngang hàng với nhau. Nếu như khi anh đối mặt với bạn bè Nhật Bản nói như vậy thì sẽ tổn thương tới tình cảm giữa các dân tộc."
Trương đại quan nhân nói: "Quen rồi, đành chịu thôi, tôi từ trong đáy lòng đã không thích người Nhật Bản."
Trần Toàn nói: "Trương Dương à, đây là chỗ không đúng của anh, là một cán bộ quốc gia, phải đứng trên độ cao nhất định để nhìn vấn đề, quan hệ giữa nước và nước theo sự phát triển của thời đại đang không ngừng biến hóa, anh không thể dùng sự yêu ghét cá nhân để xử lý vấn đề ngoại giao."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải người của bộ ngoại giao. Vấn đề về phương diện Ngoại giao cũng không tới lượt tôi xử lý." Một câu khiến Trần Toàn nghẹn lời, tên tiểu tử này sao ăn nói đáng ghét thế?
Trần Toàn nói: "Gần đây Bắc Cảng có rất nhiều ngoại thương phản ánh, các anh ở phương diện chiêu thương dẫn tư tồn tại vấn đề rất lớn, nhất là sau khi Bắc Cảng trải qua trận sóng thần đó, các anh đã trong xử lý rất nhiều phương diện đã gây Tổn hại tới lợi ích của ngoại thương, trước mắt rất nhiều cách làm của các anh đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu, rất nhiều ngoại thương thông qua sứ quán của bọn họ để đưa ra kháng nghị tới chúng tôi."
Trương Dương nói: "Vu tội, tất cả là vu tội!"
Liêu Bác Sinh mở to hai mắt, thằng ôn này là muốn lật trời à! Phải biết rằng đây là ở bộ ngoại giao, vị này là phó bộ trưởng bộ ngoại giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.