Liễu Đan Thần nói: "Trương Dương, anh cút đi."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi không nghe nhầm chứ, à, kỳ thật giữa hai chúng ta kỳ thật có lời để nói đó."
"Cút."
Trương đại quan nhân thật ra cũng không phải hạng người càn quấy, hắn ở trước mặt Phó Hải Triều bày ra trạng thái công kích khí thế bức nhân không phải là vì phẫn nộ trước hành vi của Phó Hải Triều tối hôm qua, sau khi nói chuyện với Từ Kiến Cơ, Trương Dương ý thức được Phó Hải Triều rất có thể đang thông qua hành vi như vậy để chọc giận mình, thậm chí có thể đang bày ra một âm mưu nhằm vào mình, muốn bắt đầu từ mình để làm gì đó, từ đó mang tới phiền toái cho Văn Quốc Quyền, từ bên cạnh dọn đường cạnh tranh của cha hắn và Văn Quốc Quyền.
Trương đại quan nhân tuy rằng không rõ kế hoạch cụ thể của Phó Hải Triều là gì, nhưng có một điểm hắn có thể kết luận, Phó Hải Triều tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay, hơn nữa mục đích của hắn cũng không phải là Liễu Đan Thần.
Không thể không thừa nhận Phó Hải Triều nhúng tay vào chuyện này khiến chuyện đột nhiên trở nên khó giải quyết, ít nhất ở chỗ Liễu Đan Thần đã chế tạo không ít chướng ngại.
Trương đại quan nhân đang chuẩn bị rời khỏi kinh kịch thì lại gặp viện trưởng viện kinh kịch Tiền Xuân Lâu, kể ra thì hai người hai người được cho là quen biết đã lâul Tiền Xuân Lâu biết Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là nhân vật tay mắt thông thiên, cười chào: "Bí thư Trương, đến kinh thành lúc nào thế? Sao không báo một tiếng?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Viện trưởng Tiền, ngài công vụ bận rộn, tôi không dám quấy rầy ngài."
Tiền Xuân Lâu nói: "Xem anh khách khí chưa kìa, mọi người là người một nhà, lão bằng hữu mà." Hắn nhìn về phía Trương Dương, liền thấy Liễu Đan Thần phòng phòng luyện công, Phó Hải Triều thì đi tới bãi đỗ xe, Tiền Xuân Lâu nheo mắt lại, trong lòng như ngộ ra gì đó, hắn sở dĩ có thể lên làm viện trưởng viện kinh kịch, không phải là vì cỡ hắn diễn xuất chúng, mà là vì năng lực quan hệ giữa người với người của hắn. Làm lãnh đạo quan trọng nhất chính là quản lý và phối hợp, ở kinh thành tùy tiện người đứng đầu của đơn vị nào cũng không phải là dễ dàng thượng vị, so với địa phương thì khó khăn hơn nhiều, bởi vậy cũng quyết định đầu óc và tố dưỡng chính trị của những cán bộ này cũng đều khá tiêu chuẩn khá.
Tiền Xuân Lâu cố ý nói: "Kia là ai thế?"
Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: "Phó Hải Triều, công tử của nhà Phó thủ tướng." trong lời nói của cho mang theo vẻ khinh miệt, xưng hô với Phó Hiến Lương cũng khiến cho người ta rối rắm, Trương đại quan nhân nên gọi hắn là phó thủ tướng Phó, nhưng xưng hô như vậy khẳng định có người sẽ bảo hắn nói lắm, ngẫm lại Phó Hiến Lương cho dù lên làm thủ tướng thì cuối cùng vẫn là phó thủ tướng, đúng là hài, Trương đại quan nhân nghĩ đến đây không khỏi buồn cười.
Tiền Xuân Lâu đương nhiên không đoán ra được trong đầu thằng ôn này rốt cuộc đang nghĩ gì, nếu đã gặp thì dù sao cũng phải khách khí với hắn: "Trương Dương, tới chỗ tôi ngồi đi."
Trương đại quan nhân vui vẻ gật đầu, tới văn phòng của Tiền Xuân Lâu thì phải đi qua phòng luyện công, khi đi qua, Trương đại quan nhân cố ý nhìn thoáng qua bên trong, liền thấy Liễu Đan Thần đang luyện công trong phòng.
Tiền Xuân Lâu mỉm cười nói: "Gần đây chúng tôi đang tập Hoa Điền Sai! Vẫn là Đan Thần diễn chính."
Trương Dương ồ một tiếng, Liễu Đan Thần bởi vì đưa lưng về phía bọn họ nên không biết Trương Dương đi qua, lúc này liền ở bên ngoài nghỉ chân quan vọng, cô ta hát: "..."
Giọng hát của Liễu Đan Thần như chim hoàng oanh xuất cốc, mềm mại uyển chuyển, câu nào câu nào giống như hát vào tận đáy lòng người ta, Trương đại quan nhân nghe mà thất thần, nhưng thằng cha này dù sao cũng là người ngoài nghề. Nhưng Tiền Xuân Lâu nghe ra, Liễu Đan Thần hát đoạn này không tốt.
Nếu như không phải Trương Dương ở đây, Tiền Xuân Lâu kiểu gì cũng phải vào chỉ giáo một phen, nhưng khách nhân đang ở bên cạnh, hắn tất nhiên không tiện nói gì.
Trương đại quan nhân nói với Tiền Xuân Lâu: "Hát hay quá."
Tiền Xuân Lâu cười cười: "Chỉ là luyện tập thôi, khi diễn xuất chính thức chắc sẽ còn hay hơn, đến lúc đó anh nhất định phải tới đây cổ vũ đó."
Trương Dương nói: "Nếu như tôi còn ở kinh thành thì nhất định sẽ tới." Hắn đi theo Tiền Xuân Lâu tới văn phòng trên lầu, vừa đi được mấy bước thì nghe thấy trong phòng luyện công truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Đan Thần, Đan Thần."
Trương Dương và Tiền Xuân Lâu đều nghe thấy giọng nói thất kinh này, hai người một lần nữa trở lại, đứng trước cửa sổ của luyện công, nhìn vào trong thì thấy Liễu Đan Thần đã ngã xuống đất, chung quanh có mấy diễn viên đang vây quanh cô ta, quan tâm gọi cô ta.
Tiền Xuân Lâu lập tức lao vào, Trương Dương cũng lao theo. Liền thấy Liễu Đan Thần sắc mặt tái nhợt, khớp hàm ngậm chặt, bất tỉnh nhân sự.
Tiền Xuân Lâu vội vàng nói: "Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương."
Trương đại quan nhân đi tới, hắn kéo cổ tay phải của Liễu Đan Thần. Ngón tay đặt lên mạch môn, đối với hắn mà nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, thừa dịp Liễu Đan Thần đang bất tỉnh nhân sự vừa hay có thể thăm dò nội tình của cô ta.
Không dò thì thôi, dò rồi Trương đại quan nhân thực sự chấn động, Liễu Đan Thần căn bản là có hoạt mạnh, cô ta không ngờ đang mang thai, Trương đại quan nhân trước đó đã từng xem mạch cho Liễu Đan Thần, tính ra thì là nửa năm trước, lúc ấy Liễu Đan Thần rõ ràng vẫn là khuê nữ hoa cúc. Nhưng trong nháy mắt sao đã có thai rồi? Trương đại quan nhân trong lòng rất không vui, thằng cha này có chút ích kỷ ở phương diện này, hắn bỗng nhiên ý thức được mình đối với Liễu Đan Thần vẫn có cảm giác và dục vọng, tuy rằng hắn không có hành động gì. Nhưng đây vốn là đồ ăn của lão tử mà? Trừ nam nhân ưu tú như tôi ra thì còn có ai xứng đôi với cô ta? Mẹ nó, một gốc cải trắng sao lại bị heo nhá?
Trương đại quan nhân nghĩ đến Phó Hải Triều, thật lòng mà nói với năng lực và thân phận của Phó Hải Triều thì quả thực xứng với Liễu Đan Thần, nhưng đây con mẹ nó cũng không thể trở thành lý do để Liễu Đan Thần lấy thân báo đáp, Trương đại quan nhân căm tức lắm, đạo đức quan của tình cảm hiện đại hắn vừa dựng lên đã ầm ầm sụp đổ, hắn phát hiện mình trên tình cảm ích kỷ tới cực độ, trên sắc đẹp cũng cực kỳ tham lam.
Tiền Xuân Lâu gọi điện thoại kêu 120, lúc này mới lưu ý tới Trương Dương đang nắm cổ tay Liễu Đan Thần rồi ngơ ngác xuất thần. Không biết thằng cha này đang ngĩ gì. Tiền Xuân Lâu nói: "Trương Dương, Trương Dương."
Gọi liền hai tiếng Trương đại quan nhân mới hồi phục lại tinh thần, buông cổ tay Liễu Đan Thần ra: "Tôi thấy cô ta chỉ là mệt nhọc quá độ, không có gì đáng lo đâu. Nghỉ ngơi chút là tỉnh thôi."
Tiền Xuân Lâu nói: "Xe Cấp cứu đang trên đường tới, gần đây tình huống của tiểu Liễu cũng không tốt, hay là cứ đưa tới bệnh viện kiểm tra một chút."
Xe cứu thương tới rất nhanh, không đến năm phút đồng hồ tiếng còi cứu thương đã vang lên.
Lông mi đen dài của Liễu Đan Thần rung rung. Cô ta bị tiếng còi làm thức dậy, chậm rãi mở mắt ra, người thứ nhất nhìn thấy không ngờ là ánh mắt quan tâm của Trương Dương, sau đó mới nhìn thấy một đám người chung quanh, Liễu Đan Thần muốn ngồi thẳng dậy, nhưng tứ chi lại mềm nhũn không có một chút lực lượng nào, lúc này bốn nhân viên cứu hộ nâng cáng từ bên ngoài chạy vào.