Y Đạo Quan Đồ

Chương 1228.4: Ai cũng có bí mật (4)




Liễu Đan Thần nói: "Anh là nói tôi ư?"
Trương Dương nói: "Liễu Đan Thần, tôi không muốn đấu võ mồm với cô, đừng ép tôi phải xuống tay với cô."
Liễu Đan Thần thở dài nói: "Trương Dương à Trương Dương, tôi cuối cùng vẫn đánh giá cao anh rồi, anh đã nhận định tôi đã làm việc có lỗi với anh, anh muốn thế nào thì cứ như thế." Cô ta nhắm mắt lại, bộ dạng bấp chấp tất cả, Trương đại quan nhân đang định lên tiếng thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe máy, hắn vươn tay ra chế trụ huyệt ngủ của Liễu Đan Thần, sau đó ôm lấy Liễu Đan Thần đặt cô ta nằm xuống giường.
Người đến là Trần Tuyết, nhìn thấy ô tô trước cửa cô ta cũng đã biết Trương Dương ở bên trong, có điều Trần Tuyết không ngờ Trương Dương đưa cả Liễu Đan Thần tới đây, nhìn thấy Liễu Đan Thần bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, Trần Tuyết không khỏi thở dài: "Trương Dương, anh hình như không cần tôi nhắc nhở anh về thưởng thức pháp luật cơ bản nhất chứ hả?"
Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: "Trừ như vậy ra thì tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp gì khiến cô ta ngoan ngoãn theo tôi tới đây, thành thành thật thật phối hợp để tôi kiểm tra."
Trần Tuyết nói: "Anh bắt cô ta tới đây là một việc cực kỳ mạo hiểm, không nói tới bắt giam phi pháp người khác, nếu như quả thực cô ta gieo cổ trong cơ thể anh. Cô ta rất có thể đã dẫn phát cổ độc."
Trương Dương chỉ chỉ vào đầu mình: "Không sợ, hắn không phải đã dựng mấy tấm chắn trong đầu tôi rồi ư, tôi rất có lòng tin đối với cho."
Trần Tuyết nói: "Lòng tin của tôi đối với mình cũng mạnh như vậy." Cô ta nhìn nhìn Liễu Đan Thần: "Anh điểm huyệt đạo của cô ta à?"
Trương Dương nói: "Vừa rồi cô ta đột nhiên té xỉu ở viện kinh kịch, cho nên tôi mới đem cô ta đến đây."
Trần Tuyết nói: "Anh hỏi ra được gì từ miệng cô ta chưa?"
Trương Dương nói: "Bởi vì tôi chưa nắm chắc mười phần, cho nên không dám sử dụng nhiếp hồn thuật với cô ta." Muốn trong thời gian ngắn nhất hỏi ra sự thật trong miệng đối phương, nhiếp hồn thuật vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt nhất, nhưng Trương đại quan nhân ném chuột sợ vỡ đồ, vạn nhất hắn trong quá trình sử dụng nhiếp hồn thuật với Liễu Đan Thần. Ngược lại bị Liễu Đan Thần xúc phát cổ độc trong cơ thể, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Trần Tuyết nói: "Anh cứ hỏi, tôi hộ pháp cho anh." Cô ta chỉ chỉ vào bình phong ở bên cạnh: "Tôi ra phía sau, anh không cần cố ký, cứ yên tâm mà hỏi."
Trương đại quan nhân gật đầu.
Chờ Trần Tuyết trốn xong. Hắn giải huyệt đạo cho Liễu Đan Thần.
Sau khi Liễu Đan Thần tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Trương Dương, tôi phải nói thế nào thì anh mới tin tôi, tôi chỉ là một diễn viên kinh kịch, chuyện anh nói không liên quan tới tôi." Cô ta phát hiện Trương Dương lần này không ngờ trực tiếp nhìn mình, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhìn lại Trương Dương.
Mắt đẹp của Liễu Đan Thần nổi lên ánh sáng nhu hòa khiến cho người ta mê say, Trương đại quan nhân ngưng thần nín thở, mỉm cười với Liễu Đan Thần.
Liễu Đan Thần thấy vậy, tim đập mạnh, chỉ cảm thấy nụ cười của Trương Dương tràn ngập mị lực nói không nên lời. Trương Dương nói: "Liễu Đan Thần, cô cho rằng tôi sẽ thực sự hại cô ư?" Giọng nói của hắn ở trong tai Liễu Đan Thần cũng trở nên phiêu miểu, Liễu Đan Thần cảm thấy Trương Dương đột nhiên rất thân thiết. Nhớ tới mình đối với hắn Trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.
Lại nghe Trương Dương nói: "Tôi thật sự không hiểu, tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô. Cô vì sao lại làm vậy với tôi?"
Trong đầu Liễu Đan Thần hỗn loạn giống như tiến vào cảnh trong mơ, cô ta bắt đầu ý thức được có chút không đúng, muốn thoát khỏi ánh mắt của Trương Dương, nhưng đôi mắt của Trương Dương tựa hồ như dính lấy mình rồi, bất kể cô ta cố gắng như thế nào cũng không thể di động khỏi người hắn.
Nhiếp hồn thuật của Trương đại quan nhân từng nhiều lần lập công cho hắn, nhưng đúng như sự lo lắng của cho trước đó, sử dụng nhiếp hồn thuật với Liễu Đan Thần cực kỳ mạo hiểm, khi anh khống chế ý chí của người khác, ý chí của bản thân anh cũng sẽ mở toang, vào thời khắc cực kỳ bạc nhược này, nếu như gặp một người ý chí lực cao hơn mình, rất có thể sẽ bị phản phệ.
Nhìn thấy ánh mắt của Liễu Đan Thần dần dần mê man, Trương đại quan nhân mừng thầm trong lòng, xem ra Liễu Đan Thần đã trúng bẫy rồi, Trương Dương mỉm cười nói: "Cô nhìn tôi đi."
Liễu Đan Thần cảm thấy mình sắp ngủ, mí mắt muốn nhắm lại, nhưng tựa hồ có người đang mạnh mẽ vành mí mắt của cô ta ra. Vẻ mặt của Trương Dương lúc này từ hòa ái bỗng nhiên biến thành suy sút và mất mát, vẻ mặt này càng làm cho Liễu Đan Thần tâm động, cô ta không khỏi nghĩ đến là mình làm thương hại tới hắn. Cô ta hận không thể tức khắc giải bày hết với Trương Dương, nhưng đúng lúc này, tim cô ta quặn đau, trong óc vang lên một giọng nói quen thuộc: "Đan Thần, tỉnh lại."
Khuôn mặt uy nghiêm của Sư phụ tựa hồ ở ngay trước mắt, đau đớn khiến Liễu Đan Thần trước mắt tối sầm, khiến cô ta thành công thoát khỏi ánh mắt của Trương Dương.
Trương đại quan nhân vốn cho rằng mình sắp thành công, nhưng Liễu Đan Thần đau khổ nhăn mặt, sau đó hai mắt vốn đã bối rối của cô ta đột nhiên trở nên trong sáng, mắt đẹp nhìn Trương Dương, tràn ngập u oán nói: "Ở trong lòng anh chẳng lẽ chưa bao giờ yêu tôi ư? Anh đối với tôi vì sao phải tuyệt như vậy?"
Trương đại quan nhân cảm thấy một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng rồi truyền tới óc, Trương đại quan nhân đau đến hét lên, hai tay ôm đầu.
Giọng nói của Liễu Đan Thần vẫn quanh quẩn bên tai: "Anh rốt cuộc muốn tôi phải làm gì." Cô ta còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cảm giác bên hông tê rần, lại mềm nhũn ngã xuống, mất tri giác.
Trương đại quan nhân ôm đầu, gân xanh trên trán nổi lên, hắn muốn phóng ra ngoài, nhưng Trần Tuyết kịp thời xuất hiện phía sau hắn, tay phải dặt lên đại chuy huyệt của hắn, một cỗ nội lực nhu hòa được tống vào, làm dịu kinh mạch của Trương Dương.
Dưới sự trợ giúp của Trần Tuyết, Trương Dương cuối cùng cũng một lần nữa được yên ổn, hắn thở phào nhẹ nhõm, kinh hồn bất định nói: "Nguy hiểm thật."
Trần Tuyết nói: " cổ độc trong cơ thể anh là cô ta gieo, không có gì phải nghi ngờ."
Trương đại quan nhân nhìn Liễu Đan Thần bị Trần Tuyết chế trụ huyệt ngủ: "Mặt như hoa đào mà tâm như rắn rết."
Trần Tuyết nói: "Nếu không phải ý chí của cô ta cực kỳ kiên cường thì chính là được huấn luyện đặc biệt trên phương diện này, hoặc là công lực của anh không bằng trước, cho nên nhiếp hồn thuật của anh không ngờ không hề có tác dụng đối với cô ta."
Trương Dương nói: "Cho dù có giảm thì cũng không đến mức thoái hóa đến mức như vậy." Hắn đối với tình huống của mình vẫn hiểu rõ vô cùng.
Trần Tuyết nói: "hay là tôi gieo sinh tử phù trong cơ thể cô ta, như vậy chúng ta có thể tiến hành phản chế cô ta, có lẽ có thể bức cô ta giao ra giải dược cũng chưa biết chừng.
Nếu không phải xuất phát từ quan tâm tới Trương Dương, Trần Tuyết cũng sẽ không đề xuất đề nghị như vậy, nhưng đề nghị này của cô ta hiển nhiên không được Trương Dương đồng ý, Trương Dương lắc đầu: "Không cần, tôi đã có biện pháp."
Trần Tuyết có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn không ngờ lại nói có biện pháp, vừa rồi thiếu chút nữa bị Liễu Đan Thần dẫn cho cổ độc phát tác, dù sao Trần Tuyết cũng không nhìn ra hắn có biện pháp gì để giải quyết vấn đề. Trần Tuyết nhìn Liễu Đan Thần một cái rồi nói: "Anh định làm gì với cô ta."
Trương Dương nói: "Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, có điều tôi không thể nhốt cô ta ở đây cả đời được."
Trần Tuyết nói: "Căn cứ vào tình trạng trước mắt mà phán đoán thì cô ta chính là người gieo cổ trong cơ thể anh, muốn trừ tận gốc cổ độc thì nhất định phải xuống tay từ cô ta."
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết nói: "Chuyện của anh phải do anh tự quyết định, bất kỳ ai cũng không thể giúp anh được."
Trương Dương nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, giờ sẽ đưa cô ta về."
Trần Tuyết lạnh lùng nói: "Viện tử này cần phải quét dọn."
Trương Dương dẫn Liễu Đan Thần rời khỏi Hương Sơn biệt viện, tôi giữa sườn núi thì hắn đỗ xe sang một bên, vươn tay giải khai huyệt đạo cho Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần hôm nay đã bị ngất mấy lần, cũng tỉnh lại mấy lần, cô ta nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, phát hiện Trương Dương đưa cô ta tới hoang sơn dã lĩnh, lạnh lùng nói: "Đây là muốn giết người diệt khẩu à?" Khi Nói ra những lời này cô ta không khỏi nghĩ đến, nếu như Trương Dương thực sự hạ sát thủ với cô ta, cô ta nên ứng đối như thế nào? Trong bụng mình mang cốt nhục của hắn, hắn nếu giết chết mình thì chẳng khác nào giết chết con của hắn, nhưng Liễu Đan Thần lập tức lại nghĩ đến, Trương Dương sao mà biết được chuyện này?
Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, để gió núi thổi vào trong xe, ánh mắt hắn hướng về bầu trời xa xăm, vẻ mặt tràn ngập bối rối và mâu thuẫn, suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Cô đã làm gì thì tôi hiểu rõ tất cả."
Liễu Đan Thần nói: "Anh hiểu rõ cái gì?" Trong đầu hiện ra cảnh tượng đêm hôm đó hai người điên cuồng triền miên, cô ta nhớ rõ đêm đó, nhưng Trương Dương căn bản lại không nhớ gì? Trên đời này còn có nữ nhân bi ai như mình không? Đem trinh tiết giao cho nam nhân này, mà nam nhân này không ngờ hồ đồ đến mức hoàn toàn không có ấn tượng đối với mình.
Trương Dương nói: "Tôi sẽ không gây thương tổn tới cô, về sau tôi cũng sẽ không tìm cô nữa."
Liễu Đan Thần nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Một ngày nào đó cô cũng sẽ làm vợ làm mẹ, sống trên đời phải biết nghĩ cho mình, chứ không thể cứ tùy ý để người khác bài bố."
Liễu Đan Thần bởi vì những lời này của hắn, tim không khỏi đập bịch bịch, chẳng lẽ chuyện mình có bầu đã bị hắn phát giác rồi? Cô ta nhìn Trương Dương, không biết vì sao, lúc này trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại tình tự khôn kể, cô ta cảm thấy ủy khuất, cô ta cảm thấy bất lực, cô ta muốn tìm một chỗ để khóc lớn một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.