Y Đạo Quan Đồ

Chương 1238.2: Nghĩa hiệp (2)




Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy cảnh trước mắt thì cũng không khỏi run lên, hắn lớn tiếng đe dọa: "Các anh đang làm gì thế? Các anh biết mình đang làm gì không? Đây là tụ tập gây sự, muốn tạo phản ư?"
Sử Thương Hải lên tiếng: "Tất cả lui ra! Đây là chuyện của tôi, mọi người không được phép nhúng tay!"
Các đệ tử trước giờ luôn rất nghe lời sư phụ lúc này lại không nghe lời.
Sử Thương Hải giận dữ hét: "Ai không nghe lời thì không còn là đồ đệ của tôi nữa, Anh Hào. Cậu lui xuống đầu tiên."
Sử Anh Hào quay đầu nhìn cha, nhưng dưới cái nhìn của cha, hắn chỉ có thể gật đầu rồi khuyên các sư đệ lui sang hai bên.
Trương Dương nói: "Lão gia tử, tâm ý của ngài tôi xin nhận, nhưng phiền phức này là tôi mang tới cho ngài, tất nhiên phải do tôi tự mình giải quyết. Đưa cô ta cho tôi, tất cả đã có tôi xử lý."
Sử Thương Hải lại lắc đầu: "Trương Dương, hôm nay tôi không thể nghe lời anh được, anh đưa người hoàn hoàn chỉnh chỉnh tới Bát Quái môn, tôi phải trả lại người bình an cho anh, người trong võ lâm, một lời nói đáng giá ngàn vàng, tôi sống một đời, sóng gió gì mà chưa từng gặp, nhưng tôi cả đời này chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bằng hữu, anh đem cô nương này tới, tôi không hỏi lai lịch của cô ta, bởi vì tôi tin nhân phẩm của anh, chuyện của tôi anh nhờ tôi làm không sai, lão già chỉ cần còn một hơi thở, thì quyết sẽ không để họ mang người từ tay tôi đi, anh muốn bắt cô bé này, trừ phi bước qua được xác tôi.
Đám đệ tử của Bát Quái môn nghe thấy sư phụ nói như thế, cả đám hừng hực khí thế nói: "Đệch cả nhà hắn, ai con mẹ nó dám động tới sư phụ, chúng tôi sẽ liều mạng."
Sử Thương Hải giận dữ hét: "Câm mồm! Hôm nay không ai được phép nhúng tay cả."
Lúc này một gã đệ tử từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: "Sư phụ, không xong rồi, bên ngoàicó rất nhiều võ cảnh."
Vu Cường Hoa cũng không ngờ tình thế lại diễn hóa thành ác liệt như vậy, hắn nói khẽ với Khưu Hồng Hỉ: "Lão Khưu, có phải quá hưng sư động chúng rồi không?"
Khưu Hồng Hỉ nói: "Vu đại đội, anh không rõ tình huống rồi." Hắn không khỏi đắc ý gật đầu với Trương Dương: "Trương Dương, hành vi của anh đã vi phạm pháp luật, tôi khuyên anh hay là thành thành thật thật phối hợp, tranh thủ được xử lý khoan hồng."
Trương Dương nói: "Tiểu nhân đắc chí."
Khưu Hồng Hỉ cười nói: "Có một số người hiện tại cũng chỉ có thể sính võ mồm là nhanh thôi."
Đang nói thì thân hình của Trương Dương đã giống như con báo bật về phía hắn, Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy tốc độ của Trương Dương cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước mắt hắn, hắn vội vàng giơ súng lên, hai cảnh sát bên cạnh cũng vội vàng rút súng, bọn họ không phải thực sự muốn bắn, cho nên cùng nhau hô: "Đứng lại..."
Trương đại quan nhân sau khi phát động công kích thì há lại có đạo lý dừng tay, cương châm ở trong ống tay phải bắn ra, chỉ nghe xì xì hai tiếng xé gió rất nhỏ, cương châm phân biệt đâm vào cổ tay của hai người, mấy người lập tức không thể cầm được súng, keng keng rơi xuống đất.
Trương Dương tr nháy mắt đã tới gần bọn họ, chế trụ huyệt đạo của bọn họ, tóm cổ Khưu Hồng Hỉ rồi khống chế hắn trước người, nói với Tần Manh Manh: "Vũ Mông, tới đây."
Tần Manh Manh bước nhanh tới, dựa theo phân phó của Trương Dương nhặt hai khẩu súng lục lên, đưa một khẩu cho Trương Dương, Trương Dương quay họng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của Khưu Hồng Hỉ, lạnh lùng nói: " Tất cả lui ra cho tôi."
Sử Thương Hải không khỏi cả kinh, thằng ôn Trương Dương này đúng là can đảm hơn người, chẳng những đoạt súng của cảnh sát còn chế trụ Khưu Hồng Hỉ làm con tin.
Vu Cường Hoa cả kinh nói: "Trương Dương, anh đừng dính vào, bên ngoài có mấy trăm võ cảnh đấy." Từ điểm nàycho thấy Vu Cường Hoa đối với Trương Dương vẫn không tồi, hắn lo lắng Trương Dương nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ đi vào tuyệt lộ.
Tần Manh Manh cầm một khẩu súng khác lưng tựa lưng với Trương Dương, cảnh giác nhìn động tĩnh phía sau, nói khẽ: "Anh Dương, anh việc gì phải vậy."
Trương Dương nói: "anh đã đáp ứng ngươi cha em thì nhất định sẽ bảo hộ em bình an vô sự." Hắn cười nói với Sử Thương Hải: "Lão gia tử, hôm nay không có chuyện của ông, người ông đã an toàn đưa đến tay tôi rồi, chuyện tiếp theo không liên can tới ông."
Sử Thương Hải nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Trong lòng vừa cảm thán vừa lo lắng, ông ta đương nhiên biết Trương Dương không muốn liên luỵ tới bọn họ.
Lúc này chung quanh tường viện đột nhiên xuất hiện mấy chục võ cảnh súng vác vai, đạn lên nòng, họng súng trong tay bọn họ tất cả chĩa về phía Trương Dương và Tần Manh Manh.
Vu Cường Hoa lớn tiếng nói: "Đừng nổ súng. Người của chúng ta đang ở tra tay bọn họ." Vu Cường Hoa hét như vậy trên ý nghĩa nào đó cũng là để bảo hộ Trương Dương, tuy rằng hắn không ủng hộ cách làm của Trương Dương, nhưng sự nghĩa của Trương Dương cũng khiến hắn bội phục.
Sử Thương Hải nhìn tường viện chung quanh, tâm tình lập tức trở nên trầm trọng, Trương Dương tuy rằng lợi hại. Nhưng hắn còn phải chiếu cố Tần Manh Manh, ngay cả hắn có khả năng thông thiên thì cũng không thể dưới nhiều họng súng tại như vậy dẫn người an toàn rời đi, ông ta nhướng mày rồi nghĩ ra một kế, lớn tiếng nói: "Trương Dương. Anh làm như vậy cũng không phải là biện pháp, mau buông Khưu cảnh quan ra."
Trương Dương mỉm cười nói: "Lão gia tử, chuyện này không liên can tới ngài. Ngài không cần phải lo lắng."
Sử Thương Hải nói: "Các đồ đệ, vây bọn họ, không thể để anh ta đã sai càng thêm sai." ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Trương Dương.
Đám đệ tử của Bát Quái môn lập tức minh bạch ý tứ của sư phụ, vù một cái vây quanh bọn Trương Dương. Đương nhiên, không ai ra tay với Trương Dương, lão gia tử dù sao cũng là người từng trải. Bọn họ làm như vậy cũng không phải là trở giáo, chuyển sang đối phó với Trương Dương mà là muốn bảo vệ hắn, mấy chục đệ tử vây Trương Dương ở giữa, như vậy tay súng bắn tỉa không thể nhắm mục tiêu chuẩn xác.
Đệ tử Bát Quái môn đều kêu lên: "Mau buông Khưu cảnh quan ra." Vừa nói vừa di động tới cửa lớn.
Trong lòng Khưu Hồng Hỉ giận lắm Sử lão nhân à Sử lão nhân, ông căn bản là cấu kết với Trương Dương, ông con mẹ nó là lừa tôi! Trong lòng hắn lúc này sợ hãi nhiều hơn là phẫn nộ. Mắt bị dọa cho không còn giọt máu, tư vị bị họng súng kề vào huyệt Thái Dương cũng không hay gì, hắn nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh phạm pháp rồi! anh đời này xong rồi."
Trương Dương cười nói: "Lão tử không sợ, từ lúc lão tử tới thế giới này đã không nghĩ là còn sống trở về nữa." Họng súng dí về phía trước, giận dữ hét: "Ngoan ngoãn đi theo tôi."
Sử Thương Hải dẫn dắt một đám đệ tử vây chung quanh bọn họ là để hộ pháp cho Trương Dương và Tần Manh Manh, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng hô: "Mau buông Khưu cảnh quan ra."
Cảnh sát Chung quanh ai cũng có thể nhìn ra là có chuyện gì, Vu Cường Hoa lớn tiếng nói: "Mọi người tránh ra, chờ để bị ngộ thương."
Sử Thương Hải nói: "Trong phạm vi của Bát Quái môn tôi ai dám nổ súng, chính là kẻ địch của Bát Quái môn tôi." Sự bao che của Lão gia tử đối với Trương Dương có thể nói là rất rõ ràng.
Vu Cường Hoa làm cảnh sát nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp cục diện phức tạp như hôm nay.
Chúng đệ tử của Bát Quái môn hộ vệ Trương Dương ra ngoài cửa lớn, cục diện trước mắt khiến mọi người không khỏi cả kinh, gần một trăm chiến sĩ võ trang xếp hàng theo hình quạt, họng súng nhắm vào cửa lớn, người chỉ huy hiện trường là Tần Chấn Đường.
Tần Chấn Đường giận dữ hét: "Trương Dương, buông đồng chí Khưu Hồng Hỉ ra, anh đừng mắc thêm lỗi lầm nữa."
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi biết là anh mà, Tần Chấn Đường, anh trừ ở sau lưng người khác giở trò ra thì còn biết làm gì nữa? Nếu có gan thì đứng ra một mình đấu với một mình đấu tôi như đàn ông."
" Anh xứng ư? Anh chỉ là một tên tội phạm mà thôi." Tần Chấn Đường hừ lạnh một tiếng, ngược lại nói với các đệ tử của Bát Quái môn: "Tất cả người không liên quan toàn bộ lui ra, bằng không sẽ truy cứu các anh tội bao che."
Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy bên ngoài người của mình nhiều như vậy thì trong lòng ngươi thoáng an tâm, hắn nói với Trương Dương: "Anh thả tôi ra đi, cố gắng để được xử lý khoan hồng." Nhưng lại không biết tâm lý chiến của hắn căn bản không mang tới bất kỳ tác dụng gì.
Trương Dương nói với hắn: "Khưu Hồng Hỉ, anh cho rằng tên họ Tần thực sự muốn cứu anh ư? Hắn hận không thể mượn cơ hội này để giết chết toàn bộ tôi và Hà Vũ Mông, về phần sống chết của anh thì anh cảm thấy hắn sẽ quan tâm ư?"
Khưu Hồng Hỉ rùng mình, cừu hận của Tần Chấn Đường đối với Trương Dương hắn biết, lời nói của Trương Dương cũng không phải không có đạo lý, nếu như Tần Chấn Đường thực sự quyết tâm xuống tay với Trương Dương và Hà Vũ Mông, như vậy cơ hội sống sót của mình quả thực là cực kỳ bé nhỏ, nghĩ đến đây chân hắn như nhũn ra, hiện tại ngay cả hắn cũng không muốn đám người này của Bát Quái môn rời khỏi.
Trương Dương từ phản ứng của Khưu Hồng Hỉ đã biết nội tâm hắn bắt đầu dao động rồi, nói khẽ: "Anh tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp với tôi, chỉ cần tôi và Hà Vũ Mông thoát ly được khốn cảnh thì tôi bảo đảm anh sẽ giữ được tính mạng."
Khưu Hồng Hỉ nói: "Anh có biết anh đang phạm tội hay không?"
Trương Dương nói: "Đó chỉ là các anh nói thôi, Tần Chấn Đường muốn mượn cơ hội này để giết người diệt khẩu, tôi nếu không làm như vậy thì chẳng lẽ khoanh tay chịu chết ư? Cái này gọi là phòng vệ chính đáng." Hắn dùng súng dí vào đầu Khưu Hồng Hỉ rồi hét lớn: "Tần Chấn Đường, bảo nhưng của anh toàn bộ bỏ súng xuống."
Tần Chấn Đường lại ra hiệu, tất cả võ cảnh nhấc súng nhắm vào bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.