Khưu Hồng Hỉ lúc này đã hoàn toàn tin vào lời nói của Trương Dương, quần áo ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn mắng thầm trong lòng, Tần Chấn Đường à Tần Chấn Đường, tôi đối với anh không tệ, nhưng ở trong mắt anh tính mạng của tôi không ngờ không đáng giá một đồng tiền, anh quá không trượng nghĩa rồi."
Tần Chấn Đường nói với Sử Thương Hải: "Mọi người của Bát Quái môn nghe đây, lập tức rời khỏi hiện trường, bằng không sẽ khởi tố các anh với tội đồng mưu."
Mắt hổ của Sử Thương Hải trợn lên, uy phong lẫm lẫm nói: "Anh thì tính là gì? Người trong võ lâm Chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu được, hiện tại người của các anh bị bắt, chúng tôi giúp anh cứu người, có gì không đúng?" Lão gia tử dù sao cũng kiến thức rộng rãi, chuyển thủ thành công.
Vu Cường Hoa tới bên cạnh Tần Chấn Đường rồi nói khẽ: "Không thể cường ngạnh quá mức được, nếu thực sự dẫn tới xung đột đại quy mô, chỉ sợ không có lợi với ai cả."
Tần Chấn Đường nhìn hắn một cái, hắn trong mắt hắn Vu Cường Hoa chỉ là một tiểu cảnh sát mà thôi: "Tôi không hiểu anh có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu trước tội phạm ư?"
Vu Cường Hoa nhíu mày: "Tôi không phải có ý này, tận lực tránh xung đột đổ máu, giải quyết vấn đề phải chú ý sách lược."
Tần Chấn Đường nói: "Anh đang chỉ huy tôi à? Anh dựa vào gì? Có phải bởi vì anh bởi vì anh có chút giao tình với bọn họ cho nên mới che chở cho bọn họ hay không?"
Vu Cường Hoa vừa nghe vậy thì cũng phát hỏa: "Tần Chấn Đường, có ý gì có ý gì? Cục diện Hôm nay là ai tạo thành?"
Tần Chấn Đường tức giận nói: "Là bởi vì đám cảnh sát các anh hành sự bất lực, cho nên mới tạo thành cục diện trước mắt."
Vu Cường Hoa triệt để bị hắn chọc giận rồi: "Tần Chấn Đường, anh nên rõ, nơi này là phạm vi khu trực thuộc của tôi, các anh áp dụng hành động lớn như vậy có câu thông với tôi trước không? Các anh rốt cuộc có động cơ gì?"
Tần Chấn Đường nói: "Anh không có tư cách biết!"
Trương đại quan nhân nhìn thấy hay rồi, nội bộ của nội bộ đã xuất hiện mâu thuẫn, hắn lớn tiếng nói: "Động cơ của Tần Chấn Đường chỉ có một, hắn muốn quan báo tư thù."
Khưu Hồng Hỉ run giọng nói: "Bình tĩnh, mọi người đều bình tĩnh, trước tiên buông súng xuống đã." Đao thương không có mắt, thật sự đánh nhau, ai biết sẽ tới người nào, Khưu Hồng Hỉ cũng không muốn chết.
Tần Manh Manh nhìn thấy cục diện hết sức căng thẳng trước mắt thì áy náy không thôi, tất cả đều là vì mình mà ra, Trương Dương vì cô ta hiện giờ không tiếc mang danh phạm tội, Bát Quái môn trên dưới cũng vì cô ta mà có thể phải chịu một hồi tai bay vạ gió, cô ta không thể để tình huống tiếp tục như vậy, cô ta cao giọng nói: "Tam ca, anh có phải thực sự muốn tôi chết hay không?"
Tất cả mọi người ngẩn ra, nhìn thấy Tần Manh Manh đang nhìn Tần Chấn Đường.
Một tiếng Tam ca này gọi cho Tần Chấn Đường hết hồn, hắn không ngờ Tần Manh Manh đột nhiên thừa nhận thân phận của mình.
Tần Manh Manh nói: "Tôi chính là Tần Manh Manh, Tần Chấn Đường là Tam ca của tôi, Tần Hồng Giang là cha tôi, hôm nay Tam ca tôi dẫn theo nhiều người như vậy tới đây, tất cả là nhằm vào tôi, kể ra thì đây là gia sự của chúng tôi, xin lỗi, để mọi người phải lo lắng. Liên lụy tới mọi người rồi!" Cô ta nói tới đây thì vái Sử Thương Hải lão gia tử một cái thật sâu.
Không ai ngờ Tần Manh Manh lại đột nhiên thừa nhận thân phận của mình, Trương Dương lập tức đoán được Tần Manh Manh muốn làm gì, vội vàng ngăn cô ta lại: "Manh Manh, em yên tâm, có anh ở đây nhất định có thể dẫn em đi."
Tần Manh Manh cười cười lắc đầu: "Anh Dương, anh đã giúp em quá nhiều rồi, em không muốn bất kỳ ai bởi vì chuyện của em mà bị liên luỵ nữa." Cô ta quay sang Tần Chấn Đường: "Tần Chấn Đường, người anh muốn tìm là tôi, không có bất kỳ liên quan gì tới người khác, anh đã làm gì? Tần gia đã làm gì? Không cần tôi nói rõ ra trước mặt mọi người chứ?"
Tần Chấn Đường rất căng thẳng, Tần Manh Manh rõ ràng đang uy hiếp mình, hắn lạnh lùng nói: "Cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi, hiện tại ném súng của mình đi rồi ra đây."
Tần Manh Manh ném súng lục đi, chậm rãi bước về phía bọn họ, Trương Dương muốn muốn ngăn cản cô ta, vươn tay tóm cô ta, lại nhìn thấy ở tường vây góc đông nam có ánh sáng lóe lên, trong lòng thầm kêu không tốt, lúc này đạn đã bắn tới ngực Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân rốt cuộc mặc kệ Khưu Hồng Hỉ bên cạnh, ném hắn đi rồi lao về phía Tần Manh Manh, viên đạn từ vai phải của Trương Dương bắn xuyên qua cơ thể Tần Manh Manh.
Trương Dương ôm Tần Manh Manh té lăn trên đất, hiện trường là một mảng hoảng loạn.
Võ cảnh ở Hiện trường ùa tới, súng trong tay chỉ về phía Trương Dương và Tần Manh Manh, cục diện đã hoàn toàn nằm trong khống chế của phía Tần Chấn Đường.
Ánh mắt của Vu Cường Hoa lại tập trung ở phía vừa nổ súng, hắn nhận ra quân nhân kia, chính là Triệu Toàn Tăng bạn tốt của Tần Chấn Đường, từ tình huống vừa rồi Vu Cường Hoa đã có thể kết luận, một súng đó của Triệu Toàn Tăng tuyệt đối là có mục đích giết chết Tần Manh Manh, nếu Tần Manh Manh đã thừa nhận thân phận của mình, cô ta là em gái của Tần Chấn Đường, rốt cuộc là chuyện gì đã thúc đẩy Triệu Toàn Tăng phải giết cô ta? Lời nói mới rồi của Tần Manh Manh tựa hồ đang ám chỉ cô ta biết một số bí mật của Tần gia, phải nói rằng vụ án Tần Manh Manh giết chết đại ca Tần Chấn Đông lúc ấy từng làm oanh động kinh thành, chẳng lẽ trong đó tồn tại ẩn tình tồn tại? Vu Cường Hoa càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hắn lặng lẽ nói với thủ hạ: "Quan sát Triệu Toàn Tăng kỹ cho tôi. Chính là tên vừa rồi đã nổ súng ấy, chỉ cần hắn còn dám có bất kỳ động tác nào thì lập tức bắt lấy hắn."
Tần Manh Manh cảm thấy trước ngực mình ướt sũng, tất cả đều là máu tươi của Trương Dương, cô ta ôm chặt lấy Trương Dương, không chút sợ hãi nhìn về phía những họng súng: "Không ai được làm tổn thương tới anh ấy cả."
Trương đại quan nhân bật cười, hắn dưới sự nâng đỡ của Tần Manh Manh lảo đảo đứng lên, trên người bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, máu tươi vẫn không ngừng dọc theo tay phải của hắn chảy xuống, Trương Dương nói: "Thống khoái! Tôi cũng muốn xem xem, hôm nay có kẻ nào không muốn sống dám mang Manh Manh đi."
Tần Chấn Đường tìm kiếm vị trí của Triệu Toàn Tăng. Lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, Triệu Toàn Tăng mai phục trên đầu tường lại nâng súng ngắm. Nhưng vào lúc này bên hông hắn đột nhiên bị một thứ gì đó dí vào, phía sau một người trầm giọng nói: "Anh là muốn cứu người hay là muốn giết người?"
Sử Thương Hải cũng không chịu được nữa, khi dẫn các đệ tử lại chuẩn bị xông lên thì một chiếc xe việt dã quân dụng từ xa lái tới. Có võ cảnh tiến lên muốn chặn lại, nhưng nhìn thấy biển số xe thì lập tức sợ đến nỗi tránh ra ngay.
Tần Chấn Đường đang lấy làm lạ, Triệu Toàn Tăng vì sao đến bây giờ vẫn chưa nổ súng thì chiếc xe việt dã quân dụng đã lướt qua người hắn.