Y Đạo Quan Đồ

Chương 1246.3: Không quan tâm (3)




"Anh còn chưa nói là chuyện gì thì sao biết tôi sẽ tức giận? Nói đi, tôi đáp ứng anh."
Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha và cô Cảnh quan nhau đã bao lâu rồi?"
Nội tâm Triệu Vĩnh Phúc run lên, con trai chưa bao giờ hỏi chuyện giữa y và Cảnh Thiên Thu, y không muốn ở trước mặt con trai nhắc tới chuyện tình cảm của mình. Vừa định phát tác. Nhưng lại nghĩ tới mình vừa mới nói là sẽ không tức giận, cố áp chế cơn tức rồi nói khẽ: "Được bảy năm rồi."
Triệu Quốc Cường nói: "Mẹ qua đời được mười năm."
Vẻ mặt Triệu Vĩnh Phúc bắt đầu có chút mất tự nhiên. Y dùng sự phẫn nộ để che giấu vẻ kích động, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Nhưng Triệu Quốc Cường hiển nhiên không bị vẻ mặt của cha làm cho sợ hãi, hắn tiếp tục nói: "Lúc ban đầu cũng cảm thấy cha và Cảnh Thiên Thu quen nhau sau khi mẹ qua đời, nhưng sau khi Quốc Lương ngộ hại con đã triển khai một loạt điều tra, trong đó bao gồm cả Cơ Nhược Nhạn, thông qua điều tra mới biết, cô ta là thông qua quan hệ của Cảnh Thiên Thu mà vào được công ty."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Anh đang hoài nghi cái gì?"
Triệu Quốc Cường nói: "Con từng ở trước mộ mẹ thề nhất định sẽ phải đưa hung thủ hại chết Quốc Lương ra trước pháp luật, cho nên mấy năm nay vẫn luôn điều tra, kết giao giữa cha và Trương Dương rất khó lý giải, con cũng từng hoài nghi hắn, tiến hành đại lượng điều tra nhằm vào hắn, phát hiện hắn trong chuyện của Quốc Lương là vô tội. Lại tiêu phí đại lượng thời gian và tinh lực. Điều tra mỗi người có liên quan tới Quốc Lương lúc sinh tiền, Cơ Nhược Nhạn gia nhập công ty đã được bảy năm, sau khi tìm hiểu tình huống thì con sinh ra một số hoài nghi về quan hệ giữa cha và Cảnh Thiên Thu, cho nên bắt tay vào điều tra tất cả tương quan tới Cảnh Thiên Thu."
Sắc mặt Triệu Vĩnh Phúc xanh mét, mỗi người đều có bí mật của mình, y cũng vậy, cho dù là con trai mình thì y cũng không muốn tất cả bí mật đều bại lộ, cách làm này của con trai là bất kính đối với y.
Triệu Quốc Cường không nhìn mặt cha, vì sợ như vậy sẽ ảnh hưởng tới phân tích của mình, hắn tiếp tục nói: "Thông qua điều tra thì phát hiện, cha và Cảnh Thiên Thu đã quen nhau được mười một năm, nói cách khác là trước khi mẹ qua đời hai người đã quen nhau rồi."
Triệu Vĩnh Phúc không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, y: "Hét lớn Câm mồm."
Triệu Quốc Cường nói: "Nói những này không phải là muốn chỉ trích cha, mà là đang trình bày một sự thật.".
||||| Truyện đề cử: Uyên Ương Hiệp Lữ |||||
Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: "Chuyện này không cần mày hỏi tới."
Triệu Quốc Cường nói: "Trước khi chết, mẹ và em trai đều nhìn cô ta không vừa mắt, nhưng mẹ thủy chung không nói gì, dù đã biết chuyện của cha và Cảnh Thiên Thu, bà ấy làm vậy là để bảo vệ cha trước công chúng, muốn giữ hình tượng quang huy của cha."
Triệu Vĩnh Phúc giơ tay lên hung hăng tát cho Triệu Quốc Cường một cái, cái tát này rất mạnh, rất vang, thậm chí còn tự Triệu Vĩnh Phúc còn bị tiếng vang ấy làm cho giật mình.
Mặt Triệu Quốc Cường lộ rõ vế năm ngón tay, nhưng hắn không hề sợ, tiếp tục nói: "Tôn trọng quyết định của mẹ, lựa chọn vì bà ấy mà giữ bí mật này không nói cho ai, nhưng vì phải điều tra rõ chân tướng của chuyện này, cho nên vẫn triển khai một loạt điều tra nhằm vào Cảnh Thiên Thu.
Triệu Vĩnh Phúc sau khi tát con trai xong thì cả người tựa hồ đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là bởi vì y biết bạo lực không thể ngăn cản chân tướng, cuối cùng ngầm chấp nhận hiện thực này.
Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta mười một năm trước từng có bầu, tra được ghi chép về việc phá thai của cô ta bệnh viện bệnh viện, khi mang thai năm tháng thì bất ngờ từ trên cầu thang ngã xuống, khiến thai nhi chết non trong bụng, cuối cùng không thể không lựa chọn phá thai."
Triệu Vĩnh Phúc môi mím chặt, điều này khiến cho mặt y lộ ra vẻ cứng ngắc.
Triệu Quốc Cường nói: "Con thực sự không muốn tiếp tục điều tra, nhưng vì trong lòng không yên, nên vẫn tiếp tục điều tra Cảnh Thiên Thu, rồi phát hiện một chuyện."
Triệu Quốc Cường tạm dừng một chút, nhìn nhìn cha, phát hiện ánh mắt của cha đang hướng xuống đất, không còn chĩa vào mặt mình như lúc trước. Triệu Quốc Cường nói: "Khi Cảnh Thiên Thu một thì cha mẹ đều chết, cô ta còn có một người chị gái, hơn cô ta mười hai tuổi, sau khi cha mẹ mất, cô ta và chị gái phân biệt được hai nhà thu dưỡng, Cảnh Thiên Thu theo cha mẹ nuôi của cô ta hiện tại, chị gái của cô ta thì theo bằng hữu của cha mẹ cô ta lúc sinh tiền, Vương Thượng Thanh, về sau đổi tên thành Vương Quân Dao, cũng chính là em gái của tiền thính công an Bình Hải Vương Bá Hành."
Triệu Vĩnh Phúc ngẩng đầu, trong mắt y tràn ngập vẻ kinh ngạc, y và Cảnh Thiên Thu bí mật quan hệ nhiều năm, nhưng y trước giờ cũng không biết Cảnh Thiên Thu còn có thân thế phức tạp như vậy.
Triệu Quốc Cường nói: "Cha không hề hiểu cô ta, Cảnh Thiên Thu có thể mở, cần một khoản tài chính rất lớn, chỉ với mình cha thì không thể giúp cô ta gom góp đủ tiền, mà phần lớn là tới từ Vương Quân Dao, cũng chính là kẻ từng lẩn trốn ở nước Mỹ, lợi dụng đủ loại quan hệ, xây dựng mạng lưới rửa tiền Trung Mỹ - Hải Sắt phu nhân, tài chính để Cảnh Thiên Thu gây dựng sự nghiệp chính là có nguồn gốc như vậy."
Triệu Vĩnh Phúc nghe đến đây, cả người như sắp hư thoát, y vô lực ngồi dựa vào sô pha, nói khẽ: "Những gì mà con nói tất cả đều là sự thật ư?"
Triệu Quốc Cường nói: "Con hoài nghi Cảnh Thiên Thu cũng là một thành viên trong mạng lưới rửa tiền của Vương Quân Dao, cô ta làm sinh ý bất hợp phát rất lâu rất lâu, cha trước đây cứ nói cô ta quá vu lơi, dễ bị người ta che mắt, nhưng sự thật không đơn giản như trong tưởng tượng của cha đâu."
Triệu Vĩnh Phúc có chút đau khổ vỗ vào trán mình: "Không hiểu cô ta vì sao lại làm như vậy..."
Triệu Quốc Cường nói: "Cha chắc biết quan hệ giữa Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức chứ."
" Ngoại giới đồn đại rất nhiều."
" Tin đồn vô căn cứ chưa chắc không có nguyên nhân, Vương Quân Dao đỗ lỗi cái chết của Hứa Thường Đức lên người Trương Dương, cô ta sở dĩ trở về nước là vì báo thù."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Con hoài nghi..." Y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương không có vấn đề gì tới cái chết của Quốc Lương, có người hại chết Quốc Lương để giá họa cho Trương Dương, chứng minh hung thủ này chẳng những hận Quốc Lương, hơn nữa hận cả Trương Dương." "Tạm dừng một chút rồi nhìn cha: "Con bỏ rất nhiều thời gian để điều tra người người Quốc Lương phát sinh mâu thuẫn với Quốc Lương, đến cuối cùng nhất nhất bài trừ tất cả."
Triệu Vĩnh Phúc nắm chặt hai nắm đấm, những lời này của con trai đã biểu đạt ý tứ rất minh bạch, cái chết của Quốc Lương có liên quan tới người làm cha là y.
Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha có kẻ thù hay không?"
Triệu Vĩnh Phúc trầm mặc, y không trả lời vấn đề này của con trai, bởi vì y không biết nên trả lời như thế nào.
Triệu Quốc Cường một mực đứng bên canh chờ.
Qua hồi lâu, Triệu Vĩnh Phúc mới phá vỡ trầm mặc, nói khẽ: "Quốc Cường, cha rất mệnh, cần nghĩ ngơi."
Triệu Quốc Cường nhìn khuôn mặt tràn ngập bi thương của cha, hắn tin cha nhất định đã nghĩ ra gì đó, Triệu Quốc Cường không nói gì, chỉ gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài, khi rời khỏi thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Mùa thu này đối với An gia mà nói thì đầy màu máu, An Đạt Văn biết được cha từ cổ tháp núi Vân ngã xuống thì tức khắc từ Hongkong trở lại kinh thành, hắn không hề thông tri tin tức này cho bất kỳ ai trong gia tộc, thế cục trước mắt của An gia không được lạc quan lắm, trước khi chuyện sáng tỏ, hắn không muốn dẫn tới chấn động lớn hơn.
An Đạt Văn tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nhìn thấy di dung của cha, vẫn không nhịn được mà rơi lệ, cả đời này hắn rất ít khi khó, chậm rãi dùng vải trắng che đi khuôn mặt đã biến hình của cha, An Đạt Văn chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi trả lời phía cảnh sát mấy câu hỏi, An Đạt Văn chuẩn bị lên xe đi thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại cạnh xe mình, khi hắn đến gần, hai nam tử mặc tây trang màu đen thì trên xe đi xuống, một người trong đó chính là Quốc An Cảnh Chí Siêu.
Cảnh Chí Siêu cản đường An Đạt Văn: "An tiên sinh, chúng tôi có một số lời muốn nói với anh.
An Đạt Văn lúc này tâm tình cực kỳ xấu: "Tôi không có gì để nói với anh cả...."
Cảnh Chí Siêu nói: "An tiên sinh tôi biết anh bởi vì chuyện cha ngộ hại mà tâm tình không tốt, nhưng vấn đề chúng tôi muốn nói chính là liên quan tới chuyện này, tôi nghĩ anh chắc không muốn cha mình cứ vậy chết một cách không minh bạch chứ."
An Đạt Văn tựa hồ bị những lời này của Cảnh Chí Siêu nói động, hắn gật đầu, ổn định tình tự một chút rồi nói: "Nói đi, anh muốn biết gì từ tôi?"
Cảnh Chí Siêu nói: "Anh quen Chương Bích Quân à?"
"Không." An Đạt Văn nói như chém đinh chặt sắt.
Cảnh Chí Siêu nói: " Tiết Thế Luân thì sao?"
An Đạt Văn nhíu mày, hắn và Tiết Thế Luân từng không ít lần xuất hiện trước công chúng, Cảnh Chí Siêu nếu hỏi như vậy, chứng minh hắn trước đó đã tìm hiểu một phen rồi, An Đạt Văn nói: "Quen, chúng tôi vốn định hợp tác đầu tư làm ăn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.