Tiết Thế Luân nói: " Sao nghe ra cậu như có thâm thù đại hận với cảnh sát thế nhỉ?"
Trương Dương cười nói: "Đâu có? Chú đừng có chụp mũ cháu, cháu là đảng viên đó."
Tiết Thế Luân nghe thấy hai chữ đảng viên này thì không khỏi bật cười: "Tôi cũng từng là đảng viên."
" Hiện tại thì sao?"
Tiết Thế Luân nói: "Không còn nữa, hai chữ này không đại biểu được cho sự giác ngộ."
Kì Sơn ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thủy chung không chen vào, hắn mơ hồ cảm thấy giữa Trương Dương và Tiết Thế Luân có mùi khói thuốc súng, tuy rằng hai người chuyện trò vui vẻ, nhìn như không khí hòa hợp, nhưng sự đề phòng lẫn nhau thì rất dễ khiến cho người ta nhận thấy được.
Tiết Thế Luân đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy phía trước người tới viếng không dứt, trên lẵng hoa viết những cái tên như Trầm Cương, Tạ Bách Xuyên, Tưởng Thiên Hưng, An Đức Hằng, Tiết Thế Luân không ngờ còn nhìn thấycả tên của Chương Bích Quân, sắc mặt y có chút biến đổi. Điểm giống nhau của Những người này chính là đều đã chết nhiều năm, cũng đã được cảnh sát chính thức công nhận, còn một điểm là cái chết của là bọn họ đều có quan hệ mật thiết với An gia, Tiết Thế Luân biết có người đang mượn chuyện này chọc giận An Đạt Văn, muốn bỏ lửa này càng cháy càng lớn.
Trương Dương và Kì Sơn Vốn đã chuẩn bị lên xe cũng dừng chân, bọn họ cũng muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.
An Đạt Văn sau khi nghe nói những cô hồn dã quỷ này đều tới viếng vòng hoa thì biểu hiện lại bình tĩnh lạ thường, hắn không hề làm khó những người tới viếng vòng hoa, thấp giọng phân phó cho thủ hạ: "Về cũng hắn, tìm hiểu xem những vòng hoa này rốt cuộc là ai gửi tới." An Đạt Văn ở phương diện xử lý nguy cơ rất có phong độ của một đại tướng, năm đó hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, tìm ra nội gian của An gia, nhất nhất diệt trừ đám người Trần cường, Tạ Bách Xuyên, An Đức Hằng, cũng đã chứng tỏ tâm cơ và thủ đoạn của hắn, phép khích tướng rõ ràng như vậy, hắn liếc cái là biết. Đám người Trương Dương nhìn thấy lửa không hề cháy thì cả đám lần lượt rời đi, trước khi Kì Sơn chia tay với hắn, chủ động mời: "Có thời gian thì cùng nhau uống trà nhé."
Trương Dương đang chuẩn bị đáp ứng thì liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trước mặt hắn, Vu Cường Hoa từ trên xe bước xuống, Trương Dương đang nghĩ tùy viên đâu phải là khu trực thuộc của Vu Cường Hoa, hắn tới làm gì? Chẳng lẽ hắn và An Đức Uyên cũng có giao tình?
Nhưng không ngờ Vu Cường Hoa đi thẳng tới trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trương Dương: "Đồng chí Trương Dương, phiền anh theo tôi một chuyến."
Trương Dương nói: "Có chuyện gì thế? Tôi vừa đáp ứng uống trà với bằng hữu?"
Vu Cường Hoa nhìn thoáng qua Kì Sơn. Kì Sơn thức thời lui ra một bên, Vu Cường Hoa vẫn rất nể mặt Trương Dương, nói khẽ: "Trương Dương, Văn Hạo Nam đã chính thức khởi động trình tự pháp luật, tiến hành khởi tố anh rồi, tôi hy vọng anh sẽ theo chúng tới về cục công an để nói rõ tình huống."
Trương Dương không khỏi nhíu mày. Chuyện này vốn Quốc An đã tham gia, vì sao lại chuyển giao tới tay công an, có điều hắn rất nhanh liền nghiền ngẫm ra mấu chốt trong đó, tất cả đều là Văn Hạo Nam ra,, khẳng định cân nhắc cha mẹ sẽ can thiệp vào chuyện này, không đồng ý để hắn ra tay đối phó Trương Dương, mà điều tra của phía Quốc An chỉ là ngầm tiến hành. Cho nên mới nghĩ ra phương pháp báo cảnh sát, trước tiên tạo ra ảnh hưởng khiến Trương Dương trở nên bị động hơn.
Trương Dương đi theo Vu Cường Hoa về phân cục, lần này Vu Cường Hoa không dẫn hắn vào phòng làm việc. Mà trực tiếp dẫn hắn tới phòng thẩm vấn, Trương đại quan nhân ngồi xuống, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút rồi cười nói: "Hôm nay định đối đãi với tôi như tù phạm ư?"
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương. Hôm nay tất cả nội dung nói chuyện giữa anh và tôi đều sẽđược ghi âm lại, từ giờ trở đi. Hy vọng anh cẩn thận lắng nghe mỗi một câu hỏi của tôi, câu trả lời của anh có thể sẽ trở thành cung về sau trên toà án."
Trương Dương nói: "Đừng nghiêm túc như vậy, tôi bây giờ vẫn chưa phải là tù nhân của anh, tìm hiểu tình huống thì tôi phối hợp, nếu như là thẩm vấn thì tôi sẽ yêu cầu luật sư của tôi tới, tôi chắc có quyền lợi này chứ?"
Vu Cường Hoa gật đầu nói: "Nếu như anh muốn thì có thể."
Trương Dương nói: "Tôi muốn, tôi hy vọng luật sư Cao Liêm Minh của tôi ở đây, còn nữa, vụ án anh nói phát sinh ở Bắc Cảng, nơi tôi ở tạm tại kinh thành tuy rằng thuộc khu trực thuộc của anh, nhưng vụ án này căn bản không trong phạm vi quản hạt của anh, nên là cảnh sát Bắc Cảng đến phụ trách điều tra tình huống, đồng chí cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường vừa hay đang ở kinh thành, tôi nghĩ anh nên liên hệvới anh ta."
Vu Cường Hoa nói: "Tôi có quyền khấu lưu anh 24 tiếng đồng hồ."
Trương Dương nói: "Không sao cả, nếu như anh thực sự có cái gọi là chứng cớ, cho dù anh nhốt tôi ở đây cả đời tôi cũng sẽ không có một câu oán hận, nhưng trước khi anh có chứng cớ thực sự, muốn tìm hiểu tình huống thì nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện của tôi."
Vu Cường Hoa gật đầu nói: "Được! Không thành vấn đề."
Triệu Quốc Cường và Cao Liêm Minh tới ngoài cửa lớn phân cục Tây Kinh, liền phát hiện nơi đó đã có rất nhiều phóng viênđang chờ, Triệu Quốc Cường nhíu mày nói với Cao Liêm Minh: "Tình huống hình như có chút không đúng lắm."
Cao Liêm Minh lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Còn không phải à, phóng viên mặc áo đỏ kia trông ngon chưa kìa."
Triệu Quốc Cường lắc đầu ngao ngán, trong mắt hắn Cao Liêm Minh này có chút không đáng tin, thật sự không biết Trương Dương sao lại khăng khăng chỉ định hắn làm luật sư.
Triệu Quốc Cường tới gặp Vu Cường Hoa, Vu Cường Hoa biết quan hệ của hắn và Trương Dương, thở dài nói: "Văn Hạo Nam tố cáo Trương Dương, phiền toái này cũng không nhỏ."
Triệu Quốc Cường nói: "Phó thủ tướng Văn không ở trong nước, hai con trai của ông ta không ngờ làm ra chuyện lớn như vậy, thanh quan khó quản chuyện trong nhà, một người là con nuôi, một người là con ruột, chén nước thật đúng là khó giữ thăng bằng."
Vu Cường Hoa nói: "Hiện tại chỉ sợ không phải việc nhà đơn thuần, nếu như vụ nổ ô tô ở Bắc Cảng thực sự là hắn làm, vậy đó chính là tội mưu sát, tính chất khá nghiêm trọng."
Hai người trao đổi ý kiến một chút rồi cùng nhau tới phòng thẩm vấn.
Cao Liêm Minh cũng rất hiếu kỳ tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, là luật sư được Trương Dương chỉ định, thằng ôn này trước mắt vẫn được cho là tận chức tận trách.
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, hiện tại tôi có thể hỏi rồi chứ?"
Trương Dương gật đầu nói: "Có thể, tôi tin cảnh sát sẽ công bình công chính xử lý chuyện này."
Triệu Quốc Cường nói: "Anh yên tâm, chúng tôi không để người tốt bị oan đâu, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu."
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng tôi nhận được tố cáo của đồng chí Văn Hạo Nam, nói anh vào ngày 9 tháng 6 năm 2007 đã đặt bom vào xe cảnh sát mà hắn ngồi, cho nên mới gọi anh đến đây hiệp trợ điều tra, hiện tại tôi nhằm vào chuyện này đều xuất mấy câu hỏi."
Trương Dương mỉm cười nói: "Có thể."