Tiêu Quốc Thành từ Nhật Bản trở về tới nhà Tiết Thế Luân là rất bình thường, nhưng Trương đại quan nhân trải qua một phen nói chuyện với giáo thụ Hoa, trong lòng không khỏi thấy nghi ngờ, hai người này chắc không phải là lại bày ra âm mưu quỷ kế gì chứ, có câu không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, lần này cũng là một cơ hội không tồi.
Trương Dương giả bộ thản nhiên như không: "Bất động sản của Chú Tiết thúc nhiều lắm, anh đinh tới chỗ nào?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Số một Yến Tây."
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn từng nhiều lần tới nơi đó, kể ra thì khi Tiết lão còn sống, sau khi về hưu thì thường sống ở đó, trên thực tế đã coi nơi đó là chốn dưỡng già của ông ta. Từ sau khi Tiết lão qua đời, người của Tiết gia đã rất ít tới chỗ đó, hôm nay Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành chọn gặp mặt ở đó, không biết có ý nghĩa đặc biệt hay không.
Trên đường đang, mưa thu lại rơi. Trương Dương bật radio, từ trong vang lên một khúc dương cầm.
Tiêu Quốc Thành nghe rất say mê, nhắm mắt lại, tay y gõ nhẹ lên tay vịn theo điệu nhạc, hòa cùng tiết tấu của mưa ngoài cửa sổ.
Trương Dương quay sang nhìn, lúc này Tiêu Quốc Thành tràn ngập khí chất nho nhã, nếu như là người không biết y, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến y là thương nhân lăn lộn nhiều năm trong thương giới, Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt thâm thúy mơ hồ lóe ra lệ quang: "Vợ tôi lúc sinh tiền thường xuyên nghe bài này."
Trương Dương nhớ tới người vợ thân trúng cổ độc mà chết của y, trong lòng cũng thầm cảm thán.
Tiêu Quốc Thành hạ cửa kính xe xuống, mưa bụi từ ngoài cửa sổ theo gió bay vào, phất trúng mặt y, làm mờ hai mắt y, không thể phân biệt rõ là mưa hay là nước mắt.
Tiết Thế Luân cũng không ngờ Tiêu Quốc Thành sẽ tới vào hôm nay, từ vẻ mặt kinh ngạc của y chứng minh y hoàn toàn không biết gì cả về chuyện này, Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh thì cười khanh khách. Cô ta không ngờ người đón Tiêu Quốc Thành tới là Trương Dương.
Trương đại quan nhân lúc này mới phát hiện, cô Tiết Anh Hồng, và dượng Nghiêm Tuấn Cường của Tiết Vĩ Đồng cũng đều đến.
Tiêu Quốc Thành dang tay nhiệt tình ôm Tiết Thế Luân: "Thế Luân, sinh nhật vui vẻ."
Trương đại quan nhân thế mới biết hôm nay không ngờ là sinh nhật của Tiết Thế Luân, chẳng trách Tiêu Quốc Thành đặc biệt từ Nhật Bản bay về, cũng chẳng trách hai vợ chồng Tiết Anh Hồng đều tới.
Tiết Thế Luân cười nói: "Anh không nói tôi cũng quên, sinh nhật! Ha ha, thì ra tôi năm nay đã năm mươi lăm tuổi rồi! Già rồi."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha tuyệt không chưa già, thoạt nhìn thì như thanh niên hai mươi ấy. Chúng ta mà đi cùng nhau, người khác khẳng định sẽ tưởng là hai chị em, có phải hay không Tam ca?"
Trương đại quan nhân gật đầu theo: "Tôi thấy giống đấy."
Tiết Thế Luân bị bọn họ chọc cho cười ha hả, y chỉ vào Trương Dương: "Thì ra cậu và Vĩ Đồng thông đồng diễn kịch cho tôi xem."
Trương đại quan nhân nói: "Oan uổng. Tôi tới sân bay tiễn bạn thì vừa hay gặp Tiết tiên sinh, tiện đường đưa ông ta tới đây, trước khi tôi đến nhà chú thật sự không biết hôm nay là sinh nhật chú, còn không phải là, tôi ngay cả lễ vật cũng không chuẩn bị."
Tiết Anh Hồng Ở bên cạnh nói: "Việc gì phải quà, cũng không phải, đến rồi đều là khách."
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô, hắn là nói cháu tới ăn chực."
Mọi người đồng thanh cười to.
Tiết Thế Luân hô: "Mau mau vào trong ngồi."
Một đám người tới phòng khách, vì sinh nhật của cha, Tiết Vĩ Đồng nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, nhìn thấy cha gần đây tâm tình không tốt. Cô ta nghĩ ra chủ ý này, mà tụ họp người nhà lại với nhau. Tuy rằng là vậy, bác cả công tác ở Tây Nam xa xôi không thể về được, có điều đây cũng là một lần tụ hội đông đủ nhất của Tiết gia trong đoạn thời gian gần đây rồi.
Trương Dương lần này đến chỉ là bất ngờ, nhưng cũng mang tới cho Tiết Vĩ Đồng không ít kinh hỉ. Trương Dương rất quen thuộc với vợ chồng Tiết Anh Hồng, hai vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm mà không có con, may mắn được Trương Dương chỉ điểm bến mê, cũng kê thuốc cho họ, hiện giờ con trai đã biết đi rồi.
Trương Dương nói với Nghiêm Tuấn Cường: "Chú Nghiêm, sao không mang con trai tới."
Nhắc tới con trai, Nghiêm Tuấn Cường tươi cười: "Tiểu tử đó nghịch lắm, nếu nó tới, khẳng định gà chó không yên, để ở nhà, mẹ tôi trông."
Tiêu Quốc Thành tặng quà sinh nhật là đồng hồ cho Tiết Thế Luân.
Tiết Thế Luân mở ra nhìn nhìn, không khỏi lắc đầu: "Quốc Thành à, lễ vật này của anh thực sự là không có sáng ý gì cả, mấy chục năm, sinh nhật năm nào anh cũng tặng đồng hồ."
Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, bác Tiêu một chút sáng ý cũng không có."
Tiêu Quốc Thành nói: "Trên đời này không có thứ gì úy hơn thời gian, dụng ý tôi tặng anh đồng hồ là nhắc nhở anh quý trọng thời gian, bất tri bất giác, chúng ta đều già rồi, thế giới này là thuộc về đám người trẻ tuổi Vĩ Đồng, Trương Dương."
Vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường và Tiết Vĩ Đồng tặng cho Tiết Thế Luân một con ngao Tạng thuần chủng, hai người ở vùng Tạng công tác nhiều năm, quan hệ ở địa phương cũng tốt, con chó ngao này là tìm người chọn lựa kỹ càng, tất nhiên giá trị không nhỏ.
Tiết Vĩ Đồng thì tặng cho cha vé máy bay tới Hawai, cô ta muốn cùng cha tới bên kia nghỉ phép.
Trương đại quan nhân tay không mà đến, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chú Tiết, hay tôi tặng chú một bức tranh chữ."
"Không chút sáng ý." người Nói những lời này không ngờ là Tiêu Quốc Thành.
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Đúng rồi, bác Tiêu nói đúng, ai chẳng biết anh giỏi viết loạn, cha em cũng không phải là người thích thư pháp, tặng đồ thì phải đúng sở thích của người ta, tặng ông ấy chữ, anh không sợ bị ông ấy dùng làm giấy đốt lò sưởi à."
Tiết Thế Luân gắt nói: " hưu nói vượn, cha sao lại không thích thư pháp, chữ của Trương Dương cha rất thích."
Nghiêm Tuấn Cường đã sai người mang giấy và bút lên.
Trương Dương cầm bút: "Viết gì đây nhỉ?"
Nghiêm Tuấn Cường nói: "Viết phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn đi..." Vừa nói xong thì đầu đã bị Tiết Anh Hồng gõ một cái: "Anh sao tục thế?"
Tiết Vĩ Đồng cười đến đau cả bụng.
Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi bút bút viết: ""Hồng chuyên bích ngõa cao viện tường, nhất môn câu thị hảo nhân lang."
Nghiêm Tuấn Cường tuy rằng không hiểu thư pháp, nhưng nhìn thấy Trương Dương viết muôn hình vạn trạng thì lập tức khen: "Chữ đẹp."
Tiết Anh Hồng nói: "Anh hiểu thư pháp à?"
Nghiêm Tuấn Cường trước giờ luôn sợ vợ, y hắc hắc cười nói: "Hơi biết một chút."
Tiết Vĩ Đồng kháng nghị: "Chữ viết thì không tồi, nhưng những chữ này không hiểu,, đều là hảo nhân lang? Nữ thì không được tính à? Tam ca, tư tưởng trọng nam khinh nữ của anh cũng quá nghiêm trọng rồi."
Tiết Thế Luân nhìn bức tranh chữ Trương Dương đưa cho mình, mỉm cười nói: "Chữ đẹp." Trong lòng lại đang lặng lẽ ngâm tụng, hồng chuyên bích ngõa cao viện tường, vẫn là một chữ tường, nhất môn cũng là hảo nhân lang, trong chữ môn có chữ nhi, chẳng phải là một chữ đụng vào tường à? Bên trong bức tranh chữ thằng ôn này đưa cho mình chẳng lẽ ngầm dấu chân ý này? Anh em trong nhà cãi cọ nhau? Rốt cuộc là mình quá mẫn cảm, hay là hắn vốn muốn biểu đạt ý này?