Trương Dương đối với núi Thanh Đài có tình cảm đặc biệt, sau khi hắn trùng sinh liền có liên hệ thiên ti vạn lũ với nơi này có, khai phá du lịch núi Thanh Đài không hề khai triển thuận lợi như trong dự đoán của bọn họ, sau khi Đỗ Thiên Dã rời khỏi Giang Thành, bí thư thị ủy tân nhiệm Tả Viên Triêu điều chỉnh phương hướng phát triển của Giang Thành, một hành động quan trọng nhất trong đó chính là dựng lên khu nội thành mới Giang Thành, du lịch từ ví trị hàng đầu liền tụt xuống.
Trong khoảng thời gian này Xuân Dương cũng xảy ra biến hóa không nhỏ, Kiều Bằng Phi như ước nguyện giành được chức bí thư huyện ủy Xuân Dương, hắn chú trọng kinh tế nông nghiệp, cho rằng nông nghiệp mới là gốc rễ phát triển của Xuân Dương, chuyển đổi chính sách từ trên xuống dưới, khiến núi Thanh Đài bỗng nhiên trở nên không còn được người ta chú ý như trước đây.
Du khách so với thì lại nhiều hơn không ít, nhưng chỉ giới hạn ở một số cảnh khu, toàn bộ địa khu núi Thanh Đài, rất nhiều địa phương tự làm theo ý mình, ngay cả thôn ấp hành chính cũng tự khai phá du lịch, loại phát triển không có trật tự này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thị trường du lịch địa phương.
Thôn Thượng Thành Hà là con đường ắt phải qua nếu muốn tới đỉnh Thanh Vân, Trương Dương ở cơ sở quần chúng của thôn Thượng Thành Hà không phải tốt bình thường, nhưng hắn cũng không ngờ hiện tại thôn Thượng Thành Hà cũng thu phí ở cảnh khu cửa thôn, Trương Dương đỗ xe lại, hạ cửa kính xe, lớn tiếng nói: "Tôi tìm lão bí thư chi bộ." Lưu Truyền Khôi ở thôn Thượng Thành Hà là tồn tại cấp bậc tộc trưởng, nhắc tới lão bí thư chi bộ, người bán vè thò đầu ra, nhìn thấy Trương Dương thì kinh hỉ nói: "Ối chà, đây không phải là bí thư Trương ư? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?"
Trương Dương tuy rằng không nhận ra người trước mắt, nhưng thôn dân thôn Thượng Thành Hà đa số đều quen, lập tức kéo rào chắn, Trương đại quan nhân lái xe thẳng vào. Hắn cũng không định chào hỏi Lưu Truyền Khôi, chuẩn bị lên thẳng núi Thanh Đài.
Khi sắp ra khỏi thôn thì nhìn thấy lão bí thư chi bộ Lưu Truyền Khôi, cầm tẩu thuốc, đi trước một con chó mức tiến về phía trước, nếu đã gặp, Trương đại quan nhân không thể không lên tiếng chào, hắn đỗ xe, mở cửa xe nhảy xuống, cười nói: "Lão bí thư chi bộ."
Lưu Truyền Khôi nheo mắt lại nhìn thấy là Trương Dương, Không khỏi cười to: "Tôi đang thấy lạ sao hôm nay chim khách kêu ríu rút. Thì ra là có quý nhân tới."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi nào có phải là quý nhân gì đâu." Hắn nhớ trong xe có thuốc, là của nhị ca, vội vàng lấy ra đưa cho Lưu Truyền Khôi.
Lão bí thư chi bộ nói: "Làm gì thế? Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, cậu khách khí với tôi làm gì?"
Trương Dương cười nói: "Tới vội quá, không mang theo được gì."
Lão bí thư chi bộ nói: "Chúng ta là giao tình gì chứ, cớ gì phải có quà? Anh khinh thường tôi phải không?" ông ta trả lại thuốc cho Trương Dương: "Vừa nhìn đã biết xe này là anh đi mượn rồi."
Trương Dương cười nói: "Xe của nhịn ca tôi. Tôi có việc gấp muốn lên núi, không ngờ hiện tại ngay cả thôn các ông cũng thu vé."
Lão bí thư chi bộ thở dài nói: "Trước kia bí thư Sa nói phải làm cảnh khu sống động, về sau không phải là vì xã xã các thôn thu phí loạn xạ, kết quả ngay cả ô sa cũng bị người ta giật, hiện tại vị bí thư Kiều này căn bản chú trọng chú trọng khu vực núi Thanh Đài này, cấp trên không coi trọng không. Phí dụng để bảo tồn cảnh khu biết lấy từ đâu? Các thôn khác đều nghĩ biện pháp kiếm tiên, thôn ta cũng không thể lạc hậu được. Có điều, đây cũng không phải là chủ ý của tôi, hiện tại đều do người trẻ tuổi làm chủ, tôi già rồi, không quản được việc này."
Trương Dương nói: "Lão bí thư chi bộ, gần đây người của An gia có phải có tới hay không?"
Lưu Truyền Khôi gật đầu: "Không ít không ít, tất cả đều ở trên núi. Nói là đưa tang cho con thứ ba của An lão. Mấy ngày này không ít người lục tục kéo tới, vốn là muốn ở trong thôn của chúng tôi. nhưng Người trong thôn nghe nói là tang sự thì đều sợ xui, không ai chịu cho bọn họ ở nhờ." ông ta dừng lại, rít một hơi thuốc: "Anh cũng vì chuyện này mà đến à?"
Trương Dương nói: "Tôi và An Đức Uyên có chút giao tình, đến đưa ma cũng là điều nên làm."
"Cũng đúng, Trương Dương, con người anh rất trọng tình nghĩa."
Trương đại quan nhân từ biệt lão bí thư chi bộ, tới thẳng đỉnh Thanh Vân. Rừng hoang của An gia nằm ở Thanh Vân trúc hải, lúc trước chính phủ đặc biệt cấp cho họ khu đất này, cũng là bởi vì An lão đầu tư vào núi Thanh Đài, cống hiến cực lớn cho sự nghiệp xây dựng gia hương. Hiện giờ An lão đã qua đời nhiều năm, diện mạo của núi Thanh Đài cũng thay đổi nhiều lần, không phát triển theo hướng mà lão nhân gia lúc sinh tiền muốn. Nhìn thấy nơi sơn thủy này, Trương đại quan nhân bắt đầu nhớ lại, khai phá du lịch vì chính tích rốt cuộc là có lợi hay có hại cho núi Thanh Đài?
Trong Thanh Vân trúc hải lâm thời dựng một tòa linh cữu, chung quanh linh cữu có hơn mười lều trại được dựng lâm thời, Lưu Truyền Khôi nói không sai, mấy ngày này người từ Cảng Đài vội về chịu tang nối liền không dứt.
An Đức Uyên lúc sinh tiền là lão đại của tín nghĩa xã, cừu nhân của hắn không ít, đương nhiên người từng nhận ơn của hắn cũng không ít.
Biểu hiện của An Đạt Văn sau khi cha mất cũng coi như tận tâm hết sức, sau khi được sự đồng ý của hắn, cảnh sát tiến hành nghiệm thi di thể của An Đức Uyên, kết luận là bị giết, An Đức Uyên trước khi chết từng phản kháng, nhưng vẫn bị người ta ném từ trên cổ tháp xuống dưới.
An Đạt Văn sau khi hoả táng di thể cha, mang tro cốt trực tiếp tới núi Thanh Đài, dựa theo nguyện vọng của cha lúc sinh tiền, táng y bên cạnh ông nội.
Sự có mặt của Trương Dương nằm ngoài ý liệu của An Đạt Văn, hắn không biết chuyện An Ngữ Thần cũng sắp tới đây, trên thực tế, trừ Trương Dương ra, An Ngữ Thần không hề nói với bất kỳ ai chuyện bọn bắt cóc liên lạc với cô ta.
Trương đại quan nhân tới linh đường dâng hương, xong thì hắn ra bên ngoài, nhìn thấy lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang siêu độ cách đó không xa, đám người An Đạt Văn đều cho rằng lão đạo sĩ là tâm địa từ bi, chủ động tới đây giúp siêu độ, lại không biết, lão đạo sĩ này thật ra là ông trẻ của họ, Lý Tín Nghĩa vung bụi lẩm bẩm, Trương Dương từ xa nhìn, không lập tức tới quấy rầy, đợi cho Lý Tín Nghĩa làm phép xong rồi, mới tới bên cạnh ông ta, cung kính nói: "Đạo trưởng."
Lý Tín Nghĩa thở dài: "cậu cũng tới à!"
Trương Dương gật đầu, chỉ chỉ về phía xa: "Chúng ta ra đó nói chuyện." Hắn không muốn đối thoại giữa bọn họ bị người khác nghe thấy.
Lý Tín Nghĩa rất quen thuộc với địa hình nơi này, dẫn Trương Dương tới dưới một gốc cây tùng trên vách đá ngàn trượng, thở dài chán nản: "Không ngờ An gia chúng tôi vận rủi liên miên, chẳng lẽ trời cao thực sự muốn chúng tôi gặp báo ứng ư? Vì sao không báo ứng trên người một mình tôi thôi, tội gì phải làm khó bọn họ."
Trương Dương nói: "Đạo trưởng, An Đức Uyên là bị người ta giết chết."
Lý Tín Nghĩa nói: "Giang hồ là con đường không có lối về, lúc trước đại ca của tôi quyết định chậu vàng rửa tay chính là vì đã nhìn thấy con đường này hung hiểm, hắn không muốn hậu nhân của An gia lại đi lên con đường này, không ngờ bọn họ vẫn một đám tre già măng mọc. Đức Uyên gặp phải kết cục như vậy là mệnh số của hắn." Nhớ tới con cháu của An gia lại mất đi một người, Lý Tín Nghĩa không khỏi thổn thức.
Trương Dương nói: "Tiểu yêu tối nay chắc sẽ tới."
Lý Tín Nghĩa nghe nói An Ngữ Thần tới, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, trong tất cả con cháu của An gia, ông ta yêu nhất đứa cháu gái này.
Lời nói kế tiếp của Trương Dương lại khiến Lý Tín Nghĩa trong lòng trầm xuống: "An Đức Minh mất tích rồi, có người báo tin cho tiểu yêu, nói hắn bị bắt cóc, đang bị giấu ở núi Thanh Đài này."
Lý Tín Nghĩa hít một hơi lạnh, nhà dột còn gặp mưa dầm, xem ra chuyện xúi quẩy của An gia quả nhiên nối đuôi nhau kéo tới. ông ta nhìn về phía dãy núi, nói khẽ: "Cho dù là giấu ở trong núi Thanh Đài này, chúng ta cũng khó mà tìm được, núi Thanh Đài lớn như vậy, tùy tiện tìm một sơn động rồi giấu người, chắc chúng ta cả đời cũng không phát hiện được."
Trương Dương nói: "An Đức Minh mất tích ở Hongkong, tôi tìm người xem rồi, phía đại lục không hề có ghi chép xuất nhập cảnh của hắn, nói cách khác..."
Lý Tín Nghĩa nói: "cậu là nói đây là một âm mưu."
Trương Dương nói: "Rất có thể?" Đương nhiên còn có một loại khả năng khác, có lẽ hắn đã sớm gặp bất trắc rồi."
Lý Tín Nghĩa tuy rằng rất ít gặp mặt đám con cháu, cũng chưa bao giờ nhận nhau, nhưng nghĩ đến đời sau của An gia cơ hồ toàn bộ gặp bất trắc, trong lòng cũng rất khổ sở, ông ta nắm chặt hai đấm: "Rốt cuộc là ai hận An gia chúng tôi như vậy."
Trương Dương nói: "Đạo trưởng, tôi cảm thấy hắn đang lợi dụng chuyện này để dụ tiểu yêu đến núi Thanh Đài, là muốn gây bất lợi đối với tiểu yêu."
Lý Tín Nghĩa tức giận nói: "Tôi xem người nào dám động vào cháu gái tôi."
Trương Dương nói: "Thời cơ hắn chọn lựa vừa hay là lúc hạ táng An Đức Uyên, tôi thấy người này rất có thể muốn mượn cơ hội này một lưới bắt hết con cháu An gia."
Lý Tín Nghĩa tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng, nếu để ông ta gặp người này, ông ta quyết không ngại đại khai sát giới.
Trương Dương nhìn thấy thời gian còn sớm, lên đỉnh Thanh Vân thăm Trần Sùng Sơn, nói với ông ta Trần Tuyết đã trở về, trước mắt bởi vì sinh bệnh, đang nghỉ ngơi trong nhà mình ở Xuân Dương, Trương Dương nói như vậy không phải là muốn Trần Sùng Sơn lo lắng, hắn biết Trần Sùng Sơn cực kỳ yêu đứa cháu gái này, sau khi nghe nói Trần Tuyết sinh bệnh, Trần Sùng Sơn quả nhiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lập tức quyết định xuống núi, tới nhà Trương Dương ở Xuân Dương thăm cháu gái bảo bối của mình.