Trương Dương khi đi qua thác Bôn Long thì mơ hồ nghe thấy tiếng súng, tiếng súng liên tiếp khiến hắn hết hồn. Mưa to hồ còn to hơn vừa rồi, trên núi Thanh Đài cũng không có du khách, bởi vì do trời mưa, trên sơn trải đầy dòng suối và thác nước, mưa làm mờ tầm mắt.
Trương Dương nhìn đồng hồ, cách kỳ hạn đối phương cho mình còn có nửa tiếng. Tiếng súng đã hoàn toàn ngừng lại, núi Thanh Đài đã khôi phục sự yên tĩnh lúc đầu, từ tiếng súng dày đặc vừa rồi cho thấy, chắc là một cuộc hỗn chiến, Trương Dương minh bạch mình lo mấy cũng vô dụng, chỉ có đi nhanh hơn, tranh thủ mau chóng chạy đến Thanh Vân trúc hải xem thế nào.
Nghe thấy tiếng súng không chỉ có một mình Trương Dương, cho dù là ở trong địa động, An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa cũng đều nghe thấy tiếng súng. An Ngữ Thần ý thức được tri giác của thân thể mình bắt đầu trở nên nhạy bén, tay cô ta cũng dần dần khôi phục lực lượng, bởi vậy chứng minh thuốc mê hạ trong người cô ta đã dần dần mất đi tác dụng, thể chất của An Ngữ Thần khác với người thường, cô ta trời sinh tuyệt mạch, cho nên từ nhỏ đã học tập võ công, về sau Trương Dương ở trên Châu Phong dùng song tu thuật cứu mạng cô ta, lần đó, Trương đại quan nhân đã phải trả giá đắt, một thân công lực bị An Ngữ Thần hút đi bảy tám phần, có thể nói một thân nội công của Trương Dương trước đây trên cơ bản đã truyền sang người An Ngữ Thần.
Nhưng sau khi An Ngữ Thần mang thai, thiên sinh tuyệt mạch của cô ta đã được chữa khỏi triệt để, từ khi đó hứng thú của cô ta chuyển sang người Thiên Tứ, không còn si mê võ công như trước đây, ngược lại còn lơ là, nếu như không phải thân hãm nguy hiểm, cũng sẽ không kích phát ý chí chiến đấu của cô ta, An Ngữ Thần sau khi cảm thấy bản thân phát sinh biến hóa, mới nhớ tới một thân nội lực siêu phàm đó của Trương Dương sớm đã chuyển sang mình. Hiện tại An Ngữ Thần có chút giống như đứa nhỏ có gia tài bạc triệu mà không biết dùng như thế nào.
Lý Tín Nghĩa thì không có nội lực thâm hậu như An Ngữ Thần, ông ta hiện tại vẫn thấy tứ chi rã rời, nghe thấy tiếng súng, ngẩng đầu nhìn An Ngữ Thần, An Ngữ Thần chớp chớp mắt với ông ta, ra hiệu ông ta đừng hoảng hốt.
Người trung niên bởi vì tiếng súng mà lộ ra vẻ khẩn trương.
An Ngữ Thần nói: "Nếu như là An Đạt Văn thuê anh đối phó tôi, như vậy hắn cho anh bao nhiêu. Tôi có thể trả anh gấp đôi. Hai trăm vạn đôla đó chỉ là để thể hiện thành ý thôi."
Người trung niên vẫn chỉ chú ý tiếng súng bên ngoài, hắn không hề trả lời An Ngữ Thần.
Lý Tín Nghĩa nói: "Nếu như tôi không nhìn lầm thì nơi này là hầm của An Râu Rậm năm đó, ở ngay bên dưới Thanh Vân trúc hải."
Người trung niên lấy ra một con dao, vẻ mặt của hắn lộ ra vài phần lo âu.
An Ngữ Thần nói: "An Đạt Văn chắc không nói với anh chân tướng đâu nhỉ? Tôi lần này đến núi Thanh Đài không phải là để tham gia lễ tang, mà là vì bọn bắt cóc cho tôi biết, cha tôi bị giấu trên núi Thanh Đài. Hai trăm vạn Mĩ kim đó thật ra là tiền chuộc để tôi cứu cha."
Người trung niên nhíu mày, nói khẽ: "cô là muốn nói nơi này có bọn bắt cóc?"
An Ngữ Thần nói: "Xem ra anh thực sự không biết gì cả, tôi tới núi Thanh Đài mới biết tất cả chỉ là một cái bẫy, chỉ là muốn lừa tôi đến, mượn cơ hội tổ chức tang lễ để một lưới bắt hết đám cháu của An gia chúng tôi, tôi nói với An Đạt Văn. Chỉ là tôi không ngờ, hắn lòng muông dạ thú đến vậy, khi gia tộc gặp nguy cơ vẫn không buông bỏ cừu thị, tìm các anh tới đối phó tôi."
Người trung niên nói khẽ: "Rốt cuộc là ai đang đối phó các người? Sao cứ phải dồn các người vào chỗ chết?"
An Ngữ Thần nói: "Anh chắc từng nghe nói tới An Đức Hằng, người lúc trước chế tạo huyết án của An gia, hắn còn sống."
Ánh mắt của Người trung niên trở nên sợ hãi.
An Ngữ Thần nói: "Tôi biết anh là An Đạt Văn mời đến, muốn mật mã tài khoản ở Thụy Sĩ. Được, tôi hoàn toàn có thể cho anh, nhưng anh cho rằng An Đạt Văn có được tài khoản và mật mã thì có thể thuận lợi lấy được khoản tiền đó ư? Nếu như không được bản thân tôi đồng ý, hắn sao có thể qua được cửa nghiệm chứng thân phận? Anh chắc không biết sinh ý của An Đạt Văn xuất hiện nguy cơ trọng đại, hắn hiện tại nợ nần chồng chất, chỉ sợ ngay cả tiền thù lao của anh cũng không trả nổi." An Ngữ Thần thở dài: "Thật ra hắn hiện tại vẫn chưa biết còn sống hay chết, nếu như hắn đã chết thì anh có thể làm được gì?"
Người trung niên giơ dao chĩa vào An Ngữ Thần, giận dữ hét: "Đừng nói nữa."
An Ngữ Thần nói: "Nếu như những gì tôi nói không đúng thì anh hà tất phải để ý?"
Người trung niên tức giận nói: "cô chẳng lẽ không hiểu, tính mạng của cô đang nằm trong tay tôi ư?" Hắn chẳng để ý đã tới thời gian quy định hay chưa, cầm điện thoại gọi cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân móc điện thoại di động, lúc này mưa đã nhỏ đi nhiều, có điều trên núi vẫn đầy sương mù, tầm nhìn trở nên càng lúc càng hẹp.
Sóng rất không ổn định, Trương Dương nghe thấy một thanh âm đứt quãng trong điện thoại: "Đã lấy được tiền chưa?"
"Được rồi, tôi đã tới Thanh Vân trúc hải rồi."
"Đừng giở trò..." Bởi vì vì mất sóng, cuộc trò chuyện gián đoạn.
Người trung niên đang định gọi lại thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng súng.
Lý Tín Nghĩa nói: "Chẳng lẽ anh định dẫn chúng tôi ra ngoài lấy tiền ư? Bên ngoài không biết có bao nhiêu khẩu súng đang chờ chúng ta, nếu như chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ chết chắc rồi."
Người trung niên hiển nhiên đã bị biến hóa đột nhiên này làm cho rối loạn phương, hắn giận dữ hét: "Lão già kia, câm miệng cho tôi."
Lý Tín Nghĩa không chút sợ hãi nói: "Trốn ở chỗ này cũng không an toàn, anh nếu có thể tìm được hầm, người khác chắc cũng có thể, đơn giản là vấn đề thời gian thôi."
Hai thủ hạ của Người trung niên từ bên ngoài bước vào, run giọng nói: "Anh Đao. Tiếng súng hình như càng lúc càng gần, chúng ta nên làm gì bây giờ!"
Lý Tín Nghĩa nói: "Đừng nói mạng ai nằm trong tay ai, hiện tại mọi người là châu chấu buộc trên cùng một dây, muốn thoát ly hiểm cảnh, tôi có một biện pháp?"
Người trung niên nói: "Nói đi."
Lý Tín Nghĩa nói: "Có con đường nối thẳng tới ngoài Thanh Vân trúc hải, tôi dẫn các anh ra ngoài, các anh phải thả tự do cho chúng tôi."
Người trung niên gật đầu: "Được."
Lý Tín Nghĩa nói: "Tầng đất góc Bên phải rất mỏng, các anh chỉ cần đào tầng đất bên ngoài ra sẽ phát hiện phía dưới có ván gỗ, di dời ván gỗ là thấy thông đạo bên dưới."
Người trung niên bảo hai thủ hạ mau đi đào đất.
An Ngữ Thần thừa dịp bọn họ không phòng bị, lặng lẽ lấy tay kéo kéo tay Lý Tín Nghĩa, Lý Tín Nghĩa cảm thấy lực lượng trên tay An Ngữ Thần, lập tức ý thức được thể năng của cháu gái đã khôi phục, trong lòng ông ta vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, không ngờ tốc độ khôi phục của cô bé này so với mình còn nhanh hơn rất nhiều.