Y Đạo Quan Đồ

Chương 1262.1: Hoạ từ trong nhà (2)




Trương Dương nói: "Latz, anh cuối cùng vẫn quay lại nghề xưa." Hắn trong lòng biết rõ thân phận của Chu Vân Phàm.
Da mặt Chu Vân Phàm khá dầy, không để ý Trương Dương nói hắn thế nào, cười bảo: "Sinh ý không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần có tiền là tôi làm."
Trương Dương nói: "Chuyện Trái pháp luật thì anh trăm ngàn lần đừng làm, đừng tưởng anh là người Ấn Độ thì được ưu tiên, ở Trung Quốc phạm pháp vẫn bắt cả."
Chu Vân Phàm nói: "Bí thư Trương luôn thích nhìn người qua khe cửa, tôi hiện tại chính là thương nhân Ấn Độ tuân theo pháp luật, cho dù là anh lấy súng chỉa vào người tôi thì tôi cũng sẽ không làm chuyện xấu."
Trương Dương nói: "Không làm thì tốt, anh đúng là buôn bán rộng thật, vừa làm công ty giải trí vừa làm công ty quảng cáo, còn mở cửa hàng ẩm thực, công viên nước, trong tay không thiếu tiền."
Chu Vân Phàm nói: "Còn không phải nhờ vào chính sách của đảng ta ư, để một bộ phận người giàu lên trước, tôi chính là thuộc nhóm không cẩn thận được giàu lên đó."
Trương Dương tuy rằng khinh thường Chu Vân Phàm, nhưng hắn dù sao cũng là ân nhân của Hồ Nhân Như, cũng không đến mức không nể mặt chút nào, uống chén rượu với Chu Vân Phàm rồi nói: "Mở hộp đêm, đa số đều không thể ra ánh sáng, chuyện kinh thành Nhân Gian Cung Khuyết anh nghe nói chưa? Hậu trường cứng đến mấy cũng bị chính phủ xử lý."
Chu Vân Phàm gật đầu: "Chuyện này tôi cũng có nghe nói, tôi còn nghe nói Cảnh Thiên Thu đó là tình nhâlafc lão tổng của tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, bởi vì chuyện này, Triệu Vĩnh Phúc còn bị Trung kỉ ủy điều tra."
Lương Thành Long nói: "Tin tức của anh cũng linh thông đó, chuyện này rất ầm ĩ."
Chu Vân Phàm nói: "Dây lưng của Người dân để lỏng chút thì không sao, nhưng dây lưng của quan thì nhất định không thể nới lỏng được, bằng không, nhất định sẽ gặp chuyện không may."
Trương đại quan nhân nghe thấy câu này thì cảm thấy có chút chói tai, nhưng người ta cũng không phải nói về hắn, hắn cũng không tiện nói gì.
Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Trương Dương đứng dậy cáo từ, Lương Thành Long nhìn thấy hắn không vui, cũng chỉ có thể đi theo hắn, Trương Dương kiên trì bảo hắn đưa mình tới chính phủ nhất chiêu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương vốn định tới thẳng văn phòng của Tống Hoài Minh, nhưng chưa tôi cửa tỉnh ủy thì liền nhận được điện thoại của bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.
Trương đại quan nhân cảm thấy chuyện này càng lúc càng không đúng, vì sao bí thư Ủy ban kỷ luật lại tìm mình? Không phải nói bảo mình tới Đông Giang học bồi dưỡng ư? Bộ Tổ chức tìm mình còn giải thích được, Ủy ban kỷ luật tìm mình để làm gì?
Trương đại quan nhân không phải sợ chuyện, hắn rất không thích tình trạng không minh bạch như vậy, mang theo hy vọng có thể tìm được đáp án, Trương đại quan nhân tới Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu cũng vừa tới văn phòng không lâu, đang ở đó đọc báo, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, y gật đầu, Lưu Chiêu này trước giờ luôn bất cẩu ngôn tiếu: "Tới rồi à!"
Trương Dương gật đầu: "Tối hôm qua đã tới rồi."
Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Trương Dương, con người của tôi nói chuyện trước giờ luôn rất trực tiếp, gọi anh tới Đông Giang là vì có một số việc, muốn làm sáng tỏ."
Trương Dương cười nói: "Có phải lại có người tố cáo gì tôi hay không?"
Lưu Chiêu nói: "Chúng tôi không tin gièm pha, chúng tôi chỉ tin chứng cớ, nói với anh một tin tức tốt, bí thư tiền nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng Trần Cương, tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt đã bị cảnh sát truy bắt về quy án, Trần Cương trước mắt đã bị giải đến Đông Giang, Tảm Thế Kiệt thì đang bị nhân viên cảnh sát trên đường áp giải về.
Tin tức tốt? Trương đại quan nhân không cảm thấy vậy, tuy rằng Trần Cương và Tảm Thế Kiệt là hai tham quan, chết chưa hết tội, nhưng Trương Dương lại cảm thấy phiền toái của mình tới rồi, Tảm Thế Kiệt thì không nói, nhưng mình lúc trước từng tung mê hồn trận, giả bộ giết chết Tang Bối Bối, khiến Trần Cương và Viên Hiếu Thương hiệp đồng với hắn hủy thi diệt tích, không biết sau khi Trần Cương sa lưới có khai ra chuyện này hay không?
Trương đại quan nhân tuy rằng trong lòng bất an, nhưng ngoài mặt vẫn rất trấn định, mỉm cười nói: "Tốt, cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
Lưu Chiêu gật đầu: "Nói rất đúng."
Y cầm điện thoại, ấn số nội tuyến, rất nhanh liền nhìn thấy phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng bước vào.
Lưu Chiêu nói với Trương Dương: "Chuyện này vẫn luôn do đồng chí Ngụy Long Hưng phụ trách, anh phải hiệp trợ anh ta làm rõ chuyện này." Y gật đầu nói với Ngụy Long Hưng: "Phát hiện tình huống gì thì tùy thời phản ánh với tôi."
Trương đại quan nhân và Ngụy Long Hưng cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, có điều hôm nay hai vị này đều lộ ra vẻ nghiêm túc, tựa hồ đang cường điệu khoảng cách và giới hạn với mình.
Trương Dương vẫn biểu hiện rất phối hợp, đứng dậy đi theo Ngụy Long Hưng, đi ra khỏi văn phòng của bí thư Lưu Chiêu, nhìn thấy bên ngoài còn có hai nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật chờ ở đó.
Trương Dương cười nói với Ngụy Long Hưng: "Sao cảm thấy tôi hôm nay như chui đầu vô lưới, phó bí thư Ngụy không cần hưng sư động chúng vậy chứ?"
Ngụy Long Hưng có chút xấu hổ cười: "Chỉ theo trình tự thôi, anh đừng hiểu lầm."
Trương Dương bị bọn họ dẫn tới phòng họp của Ủy ban kỷ luật, Trương Dương sau khi ngồi xuống, nói với Ngụy Long Hưng: "Tôi giờ mới hiểu ý tứ của luân phiên huấn luyện, chính là luân phiên hỏi cung."
Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, anh trước tiên xem một đoạn băng đã."
Một người Trong đó đi kéo rèm, một người khác thì mở ti-vi và thiết bị ghi hình. trên Màn ảnh xuất hiện một người trung niên, tuy rằng Trương Dương trước đó chưa thấy khuôn mặt này, nhưng khi người này vừa mở miệng. Hắn lập tức xác định, người trong ti-vi chính là tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương.
Trần Cương lúc trước chạy án, phải nói vẫn là Trương Dương và Tang Bối Bối bố cục, là Tang Bối Bối lẻn vào khách sạn Trần Cương bị khống chế rồi cứu hắn ra, cũng an bài cho hắn ra đi, Trần Cương sau khi lẩn trốn tới hải ngoại thì phẫu thuật thẩm mỹ, Trương Dương vốn cho rằng Trần Cương từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích, bốc hơi khỏi nhân gian, không ngờ hắn lại bị bắt nhanh như vậy.
Ngụy Long Hưng nói: " Anh nhận ra người này không?"
Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không nhận ra."
Ngụy Long Hưng cũng không vạch trần, bảo hắn xem tiếp.
Lời thuyết minh nói: "Giới thiệu một chút thân phận của anh đi."
Trần Cương đầu. Giống như một con gà trống bại trận: "Báo cáo chính phủ, tôi tên là Trần Cương, nam, năm mươi lăm tuổi, trước đây từng đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng."
" Trần Cương. Lúc trước song quy anh, giam giữ anh ở khách sạn Kim Thuẫn, anh rốt cuộc làm sao mà thoát được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.