Y Đạo Quan Đồ

Chương 1265.2: Khủng hoảng (2)




Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, cậu còn trẻ, lần này bảo cậu đi, không phải muốn phủ định thành tích cậu làm ra, mà là không muốn cậu người hữu tâm người hữu tâm lợi dụng."
Văn Hạo Nam nói: "Không ai lợi dụng tôi cả, là tự tôi chủ động muốn làm."
Lương Thiên Chính nói: "cậu và Trương Dương là huynh đệ, mâu thuẫn giữa các cậu sẽ chỉ ảnh hưởng tới gia đình mình, không hề gây tổn thương gì cho người khác, việc gì phải khiến người ta cười chê?"
" Hắn không phải huynh đệ của tôi."
Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, chuyện này dừng ở đây, cậu rời khỏi, tôi sẽ tận lực giúp cậu giải quyết muốn chuyện còn lại."
Văn Hạo Nam mấy máy môi, hắn biết Lương Thiên Chính là có ý tốt, nhưng hắn lại nhưng không cách nào chấp nhận được, Văn Hạo Nam lắc đầu nói: "Tôi biết mọi người nghĩ gì, tôi cũng biết mọi người đều nhìn tôi như thế nào, không sao cả! Cám ơn chú đã mời tôi tới đây ăn cơm." Văn Hạo Nam đứng lên, cáo từ Lương Thiên Chính.
Lương Thiên Chính kinh ngạc nói: "Hạo Nam, nhưng cơm còn chưa ăn mà."
Văn Hạo Nam nói: "Không ăn, tôi còn có chuyện quan trọng phải giải quyết."
Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam."
Văn Hạo Nam cười nói: "chú yên tâm, tôi sẽ trở về."
Nội tâm Văn Hạo Nam lúc này vô cùng đau khổ và cô độc, hắn phát hiện bên cạnh mình thậm chí không có một đối tượng để nghe hắn thổ lộ, tất cả mọi người đều ruồng bỏ hắn. Đứng ở ngã tư phố, hắn không biết mình nên đi đâu, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đã lên, có lẽ đây là một đêm cuối cùng hắn ở Đông Giang.
Chuyện Lương Thiên Chính nói, hắn không phải không nhìn thấu, mà là cừu hận đối với Trương Dương đã khiến hắn quên đi chủ yếu và thứ yếu của sự tình, không phải hắn bị lợi dụng, mà là đang lợi dụng lẫn nhau.
Tiếng chuông Điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Văn Hạo Nam vốn định không nhấc, nhưng tiếng chuông vẫn quật cường vang lên, hắn cuối cùng cúi đầu, cầm điện thoại, nhìn thấy dãy số nhà quen thuộc, hắn mấp máy môi, bắt máy, nghe thấy giọng nói của mẹ.
La Tuệ Ninh không hề tức giận, bởi vì bà ta minh bạch, cho dù bà ta tức giận thì cũng không thay đổi được chuyện đã phát sinh: "Hạo Nam, quay về đi." Tuy rằng La Tuệ Ninh rất muốn khống chế mình không gọi cú điện thoại này, nhưng cuối cùng bà ta vẫn không nén được.
Văn Hạo Nam cắn cắn môi: "Vâng." Nghe thấy giọng nói của mẹ, hắn bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, có cảm giác muốn rơi lệ.
La Tuệ Ninh không nói gì thêm, Văn Hạo Nam cũng không nói gì, hai mẹ con cầm điện thoại, nghe tiếng hô hấp của nhau, Văn Hạo Nam vốn cho rằng sẽ phải nghe mẹ mắng, nhưng bà ta lại không nói thêm câu gì, hắn cũng thế, cứ như vậy trầm mặc một phút đồng hồ, Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, con gác máy đây."
La Tuệ Ninh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, mắt hơi đỏ lên, buông điện thoại, bà ta lau nước mắt, nhanh chóng bấm số của Trương Dương.
Trương Dương đang trên đường tới khách sạn Tuệ Nguyên, Tần Manh Manh sau khi thoát khốn đang tạm thời sống ở đó à, Trương Dương vừa mới liên lạc với và, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm. Nhận được điện thoại của mẹ nuôi, Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, có gì phân phó."
Nghe thấy giọng nói tươi vui của Trương Dương, La Tuệ Ninh ở đầu kia điện thoại lại không nhịn được khóc nức nở, bà ta rơi lệ không chỉ là vì thương tâm, mà là xuất từ sự áy náy đối với Trương Dương.
Trương Dương vội vàng lùi xe: "Mẹ nuôi, mẹ đừng vậy, con đang lái xe, không thể phân tâm được đâu."
La Tuệ Ninh thở dài: "Trương Dương, xin lỗi con."
Trương Dương nói: "Sao lại nói vậy, không có gì đâu mẹ, chuyện đã trôi qua rồi, con hiện tại đau đầu nhất là làm thế nào để tới gặp cha của Yên Nhiên đây, trong lòng thực sự hơi sợ, hay là mẹ gọi điện thoại cho ông ấy đi, câu thông một chút?"
La Tuệ Ninh biết Trương Dương căn bản không cần thiết phải thông qua mình để giải thích với Tống Hoài Minh, hắn sở dĩ nói như vậy chỉ là để an ủi mình thôi, La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ cam đoan, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này tái diễn."
Văn Hạo Nam vẫn đứng tại chỗ, một chiếc BMW màu đen đỗ bên cạnh hắn, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Văn Hạo Nam cúi đầu, mượn ánh đèn đường, thấy rõ người bên trong xe không ngờ là Tần Manh Manh.
Văn Hạo Nam không ngờ vào lúc này Tần Manh Manh lại chủ động đến tìm mình.
Vẻ mặt Tần Manh Manh rất nghiêm túc, cô ta nói khẽ: "Lên xe." Giọng nói Của cô ta có chút khàn khàn, khác với lúc bìn thường.
Văn Hạo Nam mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Tần Manh Manh nói: "Ăn cơm chưa?"
Văn Hạo Nam lắc đầu, cảm thấy Tần Manh Manh hôm nay có chút là lạ.
Tần Manh Manh nói: "Tôi mời anh."
Văn Hạo Nam nói: "Tối nay chắc không phải là Hồng Môn Yến chứ?"
Tần Manh Manh gật đầu: "Anh sao?"Tay cô ta đột nhiên vươn ra, Văn Hạo Nam cơ hồ nhìn thấy súng điện, sau đó thì cằm giống như bị người đánh mạnh một quyền, người nằm liệt ra ghế.
Tần Manh Manh xì một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Khi Văn Hạo Nam tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn nhà rách nát, hai tay hai chân đều bị trói chặt lên một cái ghế, ghế là làm bằng sắt, đã có rất nhiều chỗ rỉ sét.
Tần Manh Manh đứng dưới ánh đèn mờ mờ, hắn chỉ nhìn được thân hình của Tần Manh Manh nhưng lại không nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
Văn Hạo Nam giãy dụa một chút, phát hiện mình đã bị trói rất chặt, không thể nào thoát ra được, hắn bỗng nhiên bật cười ha ha, thoạt nhìn tựa hồ như rất vui vẻ.
Tần Manh Manh nói: "Anh cười cái gì? Chết đã đến nơi rồi mà còn có thể cười được ư?"
Văn Hạo Nam nói: "cô muốn giết tôi?"
Tần Manh Manh nói: "Loại người như anh sống trên đời chỉ tổ làm hại người."
" Vì sao?"
Tần Manh Manh nói: "Trong lòng anh hiểu rõ, Trương Dương đối với Văn gia các anh như thế nào? Anh tri ân không báo lại còn ba lần bảy lượt muốn dồn anh ta vào chỗ chết, anh rốt cuộc còn có không có nhân tính hay không? Vì bôi nhọ Trương Dương, anh không tiếc chế tạo băng ghi âm giả dối, thậm chí vứt bỏ nguyên tắc cơ bản của một cảnh sát, tiến hành vu oan hãm hại tôi, anh có phải người hay không!"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi trước giờ đều không muốn hại tôi, chuyện cô mang thuốc cầm không phải tôi bố trí, khi tôi tới đã có người tố giác với an ninh sân bay."
Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Lời anh nói có câu nào đáng tin không?"
Văn Hạo Nam nói: "Không ngờ cô lại hận tôi như vậy."
Tần Manh Manh cười lạnh nói: "Anh xứng ư? Ở trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ là một con chó điên gặp ai cũng cắn, tôi không thể để anh tiếp tục gây thương tổn tới Trương Dương."
Văn Hạo Nam nói: "Có biết vì sao tôi hận hắn như vậy hay không? Tất cả là bởi vì cô!"
Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, loại người như anh vĩnh viễn không thừa nhận mình sai, vĩnh viễn đỗ lỗi sai lầm mà mình phạm phải lên người khác."
Văn Hạo Nam nói: "Tôi cả đời này chỉ thích một nữ nhân là cô, tôi không quan tâm tới quá khứ của cho, tôi thậm chí không ngại cô đã có con trai, vì sao cô đối với tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không xứng với cô."
Tần Manh Manh nói: "Anh tâm thuật bất chính, tôi sao có thể thích loại người như anh? Tôi biết, anh ghen tị với Trương Dương, ghen tị thì làm sao? Trong lòng tôi anh vĩnh viễn không bằng anh ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.