Trương Dương hoàn toàn không biết gì về chuyện Tạ Bách
Xuyên đã chết, lúc này hắn và An Ngữ Thần đang ngồi đối mặt với nhau
trong phòng thể dục của hào trạch của An gia.
An Ngữ Thần mặc áo may ô màu trắng, quần soóc thể thao màu trắng, ngồi
khoanh chân đối diện với Trương Dương, mỉm cười nói: "Anh cứ thoải mái
hạ châm đi, tôi chịu được mà!"
Trương Dương cười nói: "Sẽ hơi đau một chút, có điều không đến nỗi
nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu, tôi muốn dùng châm để dẫn nội tức
mà cô đã tu luyện ra, mở rộng kinh mạch của cô, như vậy có thể ở trên
một trình độ nhất định giảm nhẹ bệnh tình của cô, nhưng trình độ thác
loạn của kinh mạch cô thì lại càng nặng thêm."
An Ngữ Thần cười nói: "Được rồi, đừng thao thao bất tuyệt nói mãi không
xong nữa, tôi hiểu rồi, mau động thủ đi!" Cô ta đã rất hờ hững đối với
chuyện sinh tử, chỉ cần có thể giải trừ được đau khổ trước mắt, có thể
sống thêm được ngày nào thì hay ngày nấy, còn ngày mai, còn hậu quả thì
cô ta không nghĩ nhiều như vậy.
Trương Dương lúc này mới gật gật đầu, mở hộp châm, lấy kim châm ra. Sau
khi hơ trên lửa cồn để khử trùng, men theo thiếu trạch, tiền cốc, hậu
khê, dương cốc, thần môn, thông lý, linh đạo trên cánh tay của An Ngữ
Thần mà hạ châm, mục đích hạ châm chính là phong bế nội tức tiết ra
ngoài, sau đó từ ẩn bạch, thái bạch, công tôn, nhiên cốc, thủy tuyền,
thái khê, tam âm giao, lậu cốc, âm lăng tuyền mà châm tới thái âm.
Trên người An Ngữ Thần tổng cộng đi một trăm linh tám châm, hành châm
xong, Trương Dương đứng dậy, đứng sau lưng An Ngữ Thần, tiềm vận nội
lực, một chưởng vỗ lên huyệt Bạch Hội ở trên đỉnh đầu của cô ta, một cỗ
nội tức cường đại từ đỉnh đầu An Ngữ Thần rót vào cơ thể, bởi vì trước
chuyện đã phong bế rất nhiều kinh mạch trên người An Ngữ Thần, nội lực
rót vào cơ thể cô ta đột nhiên xộc vào Đốc mạch, không có nhiều chỗ có
thể phát tiết.
Nội tức trong cơ thể An Ngữ Thần cũng bị nội lực của Trương Dương thúc
đẩy, hợp lại một chỗ ở trong Đốc mạch của cô ta, giống như hồng thủy
trùng kích, kim châm đang phong bế huyệt đạo trong cơ thể của cô ta cũng bởi vì cảm nhận được áp lực cường đại này mà hơi hơi run rẩy.
An Ngữ Thần cảm thấy giống như có một lưỡi dao sắc bén mổ thân thể của
cô ta ra thành hai mảnh, cảm giác ở hai nửa cơ thể hoàn toàn khách nhau, một bên thì giống như là băng thiên tuyết địa, lạnh tới thấu xương, một bên thì giống như mặt trời gay gắt giữa hè, nóng bức dị thường, Đốc
mạch của cô ta dưới loại cảm giác nóng lạnh trái ngược này tựa hồ như
muốn rách ra. An Ngữ Thần lúc này mới hiểu vừa rồi Trương Dương vì sao
lại dặn đi dặn lại, sự đau khổ trong quá trình hành châm thực sự là khó
mà tưởng tượng được.
Đúng vào lúc thân thể của cô ta dần dần tê đi đối với cảm giác đau đớn
thì lòng bàn tay của Trương Dương rời khỏi huyệt Bách Hội của cô ta,
nhanh chóng cầm kim chân đã được chuẩn bị trước ra, nhanh như điện xẹt
cắm vào ba huyệt đạo trên đỉnh đầu của An Ngữ Thần.
Phương pháp mà Trương Dương sử dụng là kim châm thứ huyệt, chỗ bất đồng
là đối tượng mà lúc trước hắn thi châm là mình, lần này lại là An Ngữ
Thần, hắn muốn dùng phương pháp kim châm thứ huyệt, kích phát tiềm lực
trong thân thể của An Ngữ Thần, khiến nội lực của cô ta trong khoảng
thời gian ngắn gia tăng lên mấy lần, như vậy có thể mở rộng kinh mạch
của cô ta với hạn độ lớn nhất, loại phương pháp này đối với An Ngữ Thần
có thương hại rất lớn, nhưng trước mắt không có phương pháp nào tốt hơn
có thể dùng được, chỉ có thể áp dụng thủ pháp này để giải quyết khốn
cảnh trước mặt của cô ta..
An Ngữ Thần chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cường đại từ trong Đốc mạch bành trướng ra, thân thể của cô ta giống như là sắp nổ tung vậy, đau đớn
khiến cô ta đột nhiên mở bừng mắt, Trương Dương không dám dừng tay dù
chỉ một giây, ngón tay men theo đại chuy, tuân đạo, thân trụ, chí dương, cân oản, trung xu một đường điểm xuống, cỗ cảm giác muốn nổ tung trong
cơ thể An Ngữ Thần không những không giảm bớt nửa phần, ngược lại còn
gia tăng gấp bội. Cô ta cảm thấy mình giống như một quả bóng da được bơm đầy khí, tùy thời đều có thể nổ tung, trong con mắt đẹp đã lộ ra vẻ sợ
hãi.
Trương Dương chuyển tới phía trước người cô ta, nội lực ngưng tụ trên
hữu chưởng, bốp một tiếng đánh lên đàn trung khí hải của cô ta, thân
hình của An Ngữ Thần chấn động kịch liệt, nội tức cường đại trong cơ thể tỏa ra kinh mạch toàn thân, bởi vì Trương Dương lúc trước đã phong bế
nhiều huyệt đạo của cô ta, lại dùng phương pháp kim chân thứ huyệt khiến nội tức của cô ta tăng trưởng gấp bội, lại thêm ngoại lực rót vào, kinh mạch trong cơ thể An Ngữ Thần cuối cùng cũng không thể chịu nội áp lực
của nội tức, giống như Hoàng Hà vỡ đê, nội tức cuối cùng cũng ở trong
Đốc mạch tìm thấy một chỗ yếu nhất, liên tục không ngừng tràn ra, mục
đích của Trương Dương chính là thúc sanh một con đường tuần hoàn mới
trong cơ thể của An Ngữ Thần, loại phương pháp trị liệu này cực kỳ cường hành bá đạo, sự tổn thương đối với cơ thể cũng cực lớn.
Sau khi nội tức trong cơ thể tìm thấy một đường phát tiết mới, An Ngữ
Thần cảm thấy cả cơ thể dễ chịu hơn nhiều, mở mắt ra thì thấy Trương
Dương đang nhắm mắt, tay phải vẫn dí sát lên ngực của mình, phản ứng đầu tiên của An Ngữ Thần là hắn đang phi lễ mình, thằng nhóc này sờ không
đúng chỗ rồi, có điều cô ta đương nhiên biết rằng Trương Dương tuyệt
không có ý đồ bất chính, thế là mặt cô ta không khỏi đỏ bừng lên. Trương Dương đúng vào lúc này lại mở bừng mắt, thấy vẻ xấu hổ trên mặt An Ngữ
Thần, lập tức ý thức được gì đó, vội vàng rụt tay khỏi ngực cô ta.
Lại tốn một thời gian để rút kim châm cắm trên người An Ngữ Thần ra,
Trương Dương rõ ràng có chút thoát lực, đi lại cũng lộ ra vẻ thoát lực,
đặt mông lên tấm thảm tập yoga cả nửa ngày không chịu ngồi dậy.
An Ngữ Thần sau khi điều tức một lát thì đứng dậy còn trước cả Trương
Dương, cô ta cảm thấy tinh lực giống như trong thoáng chốc đã quay về cơ thể, hoạt động cánh tay, làm hai động tác đá rồi cười nói: "Trương
Dương, anh lợi hại thật, châm tới là bệnh khỏi!"
Trương Dương hữu khí vô lực hừ một tiếng, nói: "Không khoa trương như
vậy đâu, chỉ là giảm bớt thôi, tôi X, tôi vừa mệt vừa khát, cô nếu có
lương tâm thì lấy nước cho tôi uống đi!"
An Ngữ Thần đưa cho Trương Dương cốc nước muối nhạt, thấy trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, nước muối nhạt có thể giúp hắn bổ sung lượng muối
trong cơ thể.
Trương Dương uống hết cốc nước, ánh mắt lại rơi vào trước ngực An Ngữ
Thần, An Ngữ Thần so với hắn còn toát nhiều mồ hôi hơn, áo may ô bó sát
người bao bọc hai quả bóng căng phồng, lờ mờ có thể nhìn thấy hai đường
viền, An Ngữ Thần từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được gì đó,
cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng lên, cô ta tuy rằng phóng khoáng tự nhiên,
nhưng ở trước mặt Trương Dương cũng xấu hổ tới cực điểm. Cô ta bước ra
khỏi phòng thể dục, nói: "Tôi đi tắm rửa đây, anh cũng đi thay quần áo
đi!"
Trương Dương cười cười, hắn cũng không có ý đồ gì với An Ngữ Thần, hơn
nữa mình cũng không phải là cố ý nhìn cô ta, loại xuân sắc ngẫu nhiên lộ ra này, phàm là nam nhân bình thường đều sẽ nhìn thêm một cái, có điều
mình là sư phụ của người ta mà, đạo lý phi lễ chớ nhìn cũng không hiểu,
quả thật là có chút không đủ hậu đạo.
...
Mưa rơi cả một đêm vẫn chưa tạnh, An Chí Viễn vẫn bảo trì tư thế ngồi
quen thuộc ở sân phơi, bộ dạng của ông ta giống như là đang đợi gì đó.
An Ngữ Thần sau khi tắm rửa xong liền tới bên cạnh ông nội, hôn lên mặt ông mình một cái, nói: "ông nội, cháu khỏe rồi!"
An Chí Viễn cười cười, người hầu cầm điện thoại tới, An Ngữ Thần cầm
điện lên, khi cô ta nghe thấy lời của đối phương, đôi mắt đẹp không khỏi trợn trừng lên, tràn đầy vẻ kinh hãi, nói: "Ông nội, La Kiến Lương tự
sát rồi!"
An Chí Viễn nhíu mày, ánh mắt của ông ta vẫn phẳng lặng như giếng nước, nói khẽ: "Đi xem...xem... có chuyện gì..."
An Ngữ Thần gọi Trương Dương cùng đi tới tổng bộ công ti nằm ở Trung
Hoàn, La Kiến Lương là kế toán trưởng của Thế Kỷ An Thái, gã sau khi hết giờ làm không lâu liền từ cửa sổ phòng làm việc nhảy xuống, một người
thành niên từ tầng mười một nhảy xuống, kết quả thế nào thì không cần
nghĩ cũng biết.
Khi An Ngữ Thần và Trương Dương tới hiện trường thì cảnh sát đã mang thi thể đi, hiện trường được giăng dây cảnh giới, không ít phóng viên vây ở đó. Lúc An Ngữ Thần và Trương Dương muốn bước vào tòa nhà, bị các phóng viên phát hiện, mấy chục phóng viên đều ùa lên, trường thương đoản giáo nhắm chuẩn và vị đại tiểu thư của An gia này.
"An tiểu thư, xin hỏi cô có cái nhìn gì về sự kiện La Kiến Lương tự sát?"
"An tiểu thư! Theo chúng tôi được biết, nguyên lão Tạ Bách Xuyên của
công ty Thể Kỷ An Thái sáng nay đã bị giết, xin hỏi hai chuyện này có
liên hệ gì với nhau không."
"An tiểu thư, có người nói chuyện này có liên quan tới cừu sát của xã hội đen, xin hỏi cô có thể phát biểu một chút không?"
An Ngữ Thần đeo kinh râm không nói câu nào, Trương Dương giúp cô ta đẩy
những phóng viên ở đằng trước, bởi vì hiện trường quá chen chúc nên đã
có chút hỗn loạn, bảo vệ của tòa nhà cũng tới giúp đỡ duy trì trật tự,
trong đám người đột nhiên truyền tới một tiếng hét to, có người bị đẩy
ngã, giọng nói này đối với người khác thì không tính là gì, nhưng đối
với Trương Dương mà nói thì giống như là sét đánh giữa trời quang, hắn
đột ngột quay người lại, nhìn thấy một cô gái mặt váy xám ngã ở đó, cô
ta có chút đau đớn ngẩng đầu lên, khi ánh mắt của cô ta và ánh mắt của
Trương Dương gặp nhau, cả người ngây như phỗng ra đó, lập tức, trong con mắt sáng trong dâng lên ánh lệ lóng lánh.