Quách Chí Cường nhận điện thoại, khi hắn nghe ra giọng Tạ Lệ Chân, lập tức kích động đứng lên, bước ra hai bước hắn nhỏ giọng
nói: “Tiểu Lệ!”
Nhị lực của Trương Dương rất tốt, cự ly như thế hắn vẫn nghe rõ ràng,
không khỏi rung mình một cái: “Ta kháo! Mẹ nó, nổi hết da gà!”
Hải Lan cười ôn nhu nói: “Người yêu hắn tìm a?”
“Người yêu cái ***, ta sẽ kể cho ngươi sau!”
Chỉ chốc lát sau thấy Quách Chí Cường mặt mày rạng rõ hướng bọn họ vẫy tay chào rồi xoay đầu chạy đi luôn.
Trương Dương vội kêu: “Điện thoại của ta!”
“Ta mượn dùng, trả lại cho ngươi sau…” Quách Chí Cường hấp tấp nói rồi bắt xe đi luôn.
Trương Dương lắc đầu thở dài bực mình mắng: “Tiện nhân!” Sau đó mới đem
đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Quách Chí Cường kể cho Hải Lan.
Hải Lan nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ không ra Quách Chí
Cường kia cư nhiên lại là một kẻ si tình như thế: “Người ta là một kẻ
khờ, ngươi cũng đừng có châm chọc hắn, giúp hắn một chút!”
“Ta xem không có tí tiền đồ nào!”
Hải Lan nhỏ giọng nói: “Đổi lại là ngươi, thì ngươi thế nào?”
Trương Dương nhìn Hải Lan nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ buông bỏ sao?”
Hải Lan lắc đầu, cả hai đều không nói gì, ánh mắt triền miên nhìn nhau,
qua hồi lâu Hải lan mới hỏi: “Ngươi chừng nào ly khao hương cảng?”
“Định ngày mai, dù sao ở đây lâu cũng chẳng có việc gì!”
Hải Lan nói: “Trong đài muốn làm một phóng sự về du lịch, ta suy nghĩ
một chút, lần này định tới Thanh Thai sơn, dự định sẽ chế tác ba tập,
vài ngày nữa là sẽ xuất cảnh về nội địa!”
Trương Dương vui vẻ nói: “Chuyện tốt a! Ngươi yên tâm, ta nhất định chuẩn bị tốt để tiếp đãi!”
Hải Lan cười nói: “Không cần đâu. Những đồng sự này của ta đều rất nguyên tắc rõ ràng, cái gì ăn uống đều không thích!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Ta cũng phải tiếp đón ngươi, thế nào cũng phải làm cho ngươi thỏa mãn!”
Hải Lan nhìn ánh mắt của hắn, nhỏ giọng oán trách: “Bại hoại!” Nàng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Đừng có linh tinh! Chính sự còn chưa có bàn xong! Đài dự định là làm một bài sưu tầm!”
“Không thành vấn đề!”
Hải Lan lại nói: “Nếu có thể liên hệ Vương Chuẩn, hay tìm một người nào
có chút danh tiếng, ở Hồng Kông đều là như thế cả, chỉ cần không có đại
minh tinh thì làm gì cũng đều khó cả!”
Trương Dương tự tin lấy điện thoại ra, nhưng chợt nhớ ra là điện thoại
đã bị Quách Chí Cường lấy mất, Hải Lan đưa máy của nàng cho hắn. Trương
Dương ngồi suy nghĩ một hồi, thật vất cả lắm mới nhớ ra số điện thoại
của Vương Chuẩn, mới đem sự tình nói qua Vương Chuẩn đã lập tức đồng ý.
Hắn vốn là đương lo lắng làm sao để có thể cùng với phía Giang Thành hợp tác kiến thiết cảnh khu Thanh Thai sơn cho nên thống khoái đáp ứng,
ngoài ra có thể sẽ mời cả Lưu Đức Chính đứng ra, như thế cơi như là cấp
mặt mũi cho Trương Dương lắm rồi. Trương đại quan nhân hài lòng cúp máy, hướng Hải Lan nói: “Toàn bộ xong rồi!”
Sau khi ăn xong, Hải Lan cùng Trương Dương tới cảng Victoria, nơi này
coi là một trong những địa điểm tiêu biểu của Hồng Kông, hai người dọc
theo con đường ven biển mà bước đi. Màn đêm buông xuống, những tòa nhà
cao tầng trước mắt lung linh như những ngọn đèn, tạo lên một cảnh đêm
tráng lệ bậc nhất ở phương Đông.
Buổi tối ở đây rất mát mẻ, Trương Dương giang một cánh tay ôm lấy Hải
Lan, gió biển thổi mái tóc của nàng tung bay, Hải Lan nhẹ giọng nói: “Từ lúc chào đời tới giờ, ta chưa bao giờ cảm thấy tự do thoải mái như thế
này, Trương Dương cảm ơn ngươi!”
Trương Dương khẽ hôn lên má nàng: “Cảm ơn thế nào?”
Hải Lan ôm cánh tay hắn: “Ta sống bao lâu thì sẽ yêu ngươi bấy lâu…”
Trương Dương ôm chặt Hải Lan, ánh mắt nhìn xa xăm.
Hải Lan nhỏ giọng: “Ngươi cũng không cần quá quan tâm, ta sẽ không quấn
lấy ngươi đâu. Chỉ cần ngươi nhớ tới ta, thi thoảng tới đây với ta, như
thế là ta đã thỏa mãn rồi…”
Quách Chí Cường được Tạ Lệ Chân hẹn gặp cũng rất thỏa mãn, nàng ta hện
hắn năm giờ, hắn ngồi đợi hơn nửa tiếng mới thấy nàng ta xuất hiện, bất
quá kẻ đang yêu thường mù quáng, tính tình vốn vội vàng xung động của
Quách Chí Cường tự nhiên lại biểu hiện ra rất nhẫn lại và hòa hảo, hắn
mỉm cười: “Tiểu Lệ!”
Tạ Lệ Chân nhìn hắn, biểu tình lạnh lùng: “Quách Chí Cường, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta như thế!”
“Ừ, ta sẽ gọi tên tiếng Anh của ngươi…”
Tạ Lệ Chân ngắt lời hắn: “Ta van ngươi đó, đừng có quấn lấy ta nữa có
được không? Ta gặp ngươi hôm nay chính là muốn nó rõ cho ngươi, ta đối
với ngươi thực sự là không có chút tình cảm nào với ngươi, chúng ta căn
bản là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau!”
“Tình cảm đều là có thể bồi dưỡng được!”
“Ngươi đừng có mơ mộng nữa được hay không? Ta căn bản là không hề thích ngươi!”
Nội tâm của Quách Chí Cường trầm xuống, bộ dáng tươi cười trên mặt cứng
ngăc: “Ngươi nếu không thích ta, tại sao lúc trước lại hôn ta?”
Khuôn mặt Tạ Lệ Chân hơi đỏ lên: “Ta đã hôn bao nhiêu kẻ rồi, lẽ nào ta
đều thích họ hết? Ta không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp ngươi,
sau này tốt nhất đừng tìm ta nữa!” Tạ Lệ Chân nói xong xoay người rời
đi.
Quách Chí Cường nắm tay nàng: “Ngươi gạt ta! Có phải tên tiểu tử họ Trịnh kia uy hiếp ngươi?”
Tạ Lệ Chân muốn vùng ra, nhưng vô pháp thoát khỏi bàn tay hắn, nàng bực
mình nói: “Ngươi buông tar a! Nếu không ta sẽ gọi cảnh sát đó!”
Quách Chí Cường nói lớn: “Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta rồi nói cho ta
biết, nhưng điều ngươi nói với ta có phải là sự thật hay không?”
“Đương nhiên là thật!” Tạ Lệ Chân chẳng chút lưu tình nào nói.
Ngực Quách Chí Cường như bị búa tạ nện trúng, ngay cả hô hấp cũng khó
khăn, xa xa hai gã cảnh sát thấy tình huống có chút không đúng liền đi
tới: “Tiểu thư! Có chuyện gì vậy?”
Tạ Lệ Chân rốt cuộc cũng thoát ra được khỏi tay hắn, nàng lắc đầu nói: “Không có việc gì…” Sau đó bước nhanh rời đi
Quách Chí Cường đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng Tạ Lệ Chân tiêu thất, hắn
như hồn phiêu phách lạc đứng đó, rồi thất thần ngồi xuống. Thật lâu sau
mứoi chậm rãi đứng lên, uể oải bước đi vô phương vô hướng.
Đứng trên cầu vượt, Quách Chí Cường nhìn màn đêm bao phủ ở Hồng Kông mà
trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác cô độc trước nay chưa từng có.
Hăn cầm chiếc di động dùng hết sức ném một cái thật mạnh.
Chiếc điện thoại vẽ lên một đường parabol trên không trung trước khi vỡ tan tành khi rơi xuống đất.
Quách Chí Cường bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng lên, vàng mắt có chút nhòe đi. Trong lòng hắn thầm tự trách mình, bản thân là một đại nam
nhân thế nào lại mất mặt như thế, nếu để Trương Dương nhìn thấy cái bộ
dạng này thì không biết là hắn sẽ cười thành cái bộ dạng gì? Quách Chí
Cường cầm chai rượu tu ừng ực tới cạn, trong ngực dường như cảm thấy thư thái đi một chút.
Lúc này một đám thanh niên đầu tóc xanh đỏ tím vàng đi ngang qua, bỗng
nhiên chúng xuất ra gậy côn, ông túyt lao tới phía Quách Chí Cường. Giả
như là lúc bình thường, hắn đối phó với đám tiểu lưu manh này chẳng có
vấn đề gì, nhưng hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, ngay cả đứng còn không vũng nói gì tới chuyện có thể phản kháng, chỉ có thể đành dùng tay ôm
đầu.
Một giọng nữ nhân phẫn nộ vang lên phía xa: “Tất cả đứng im cho ta, cảnh sát đây!”
Nghe thấy hai từ cảnh sát, đám lưu manh lập tức giải tán.
Quách Chí Cường chỉ nghe thấy lộc cộc thanh âm của giày cao gót giã
xuống nền đất, sau đó một cánh tay vỗ vỗ vai hắn: “Tiên sinh! Ngươi
không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Quách Chí Cường lắc la lắc lư đứng dạy.
“Thế nào lại là ngươi?” Nguyên lại nữ cảnh sát kia chính là Từ Mỹ Ny.
Quách Chí Cường nhếch miệng cười không nói gì, xoay người rời đi.
Từ Mỹ Ny đuổi theo hắn nói: “Đầu ngươi còn chảy máu kìa, để ta đưa ngươi đi bệnh viện!”
Quách Chí Cường hét lớn: “Ngươi đừng có quản ta, cẩn thận ta đánh ngươi!”
Từ Mỹ Ny còn chưa có gặp ai lấy oán trả ơn như hắn, nếu như không phải
có nàng thì đám lưu manh kia đem hắn đáp từ trên cầu vượt xuống rồi cũng nên. Vì thấy hắn đang bị thương, nàng cố gắng nhẫn nhịn: “Ngươi cứ như
thế rất nguy hiểm! Đưa số điện thoại của bạn ngươi đây, ta gọi hắn!”
Quách Chí Cường xoay người lại, tay phải như thiểm điện chộp lấy yết hầu Từ Mỹ Ny. Nàng căn bản không nghĩ hắn lại xuất thủ như thế, bàn tay hắn bóp rất chặt khiến cho nàng khó thở. Bằng kinh nghiệm của bản thân, hai tay Từ Mỹ Ny túm chặt tay hắn, lên gối một cái vào bụng hắn.
Quách Chí Cường gục xuống đất, Từ Mỹ Ny cũng ho khan mấy tiếng, nàng chỉ vào mặt hắn: “Ngươi cư nhiên dám tấn công cảnh sát, ta sẽ bắt ngươi!”
Hai mắt Quách Chí Cường lờ đờ nhìn về phía Từ Mỹ Ny, hắn có nhận ra
nàng, bất quá hiện tại nàng cũng không có mặc cảnh phục, hắn ha hả nở cụ cười: “Có can đảm …” Nói tới đây thì hắn mơ mơ màng màng ngủ mất luôn.
Một cảm giác lạnh buốt,ướt sát phủ lấy hắn, hắn giật mình tỉnh lại thì
thấy Từ Mỹ Ny đang mặc cái áo đỏ đứng ngay trước mặt hắn, mày liễu dựng
thẳng nói: “Đứng lên cho ta, một đại nam nhân mà lại như thế này a? Uy
phong lúc ban ngày của ngươi đâu rồi? Đảng viên? Quân nhân? Bộ dạng như
thế này sao?”
Quách Chí Cường bị một gáo nước lạnh đã thanh tỉnh lại rất nhiều, hắn
cũng ý thức được chuyện nãy giờ xảy ra, có chút xấu hổ gãi giã đầu: “Có
chuyện gì a?”
Từ Mỹ Ny chỉ chỉ vào cổ mình nói: “Ít giả bộ thôi, ngươi thiếu chút nữa
thì bóp chết ta rồi! Hiện tại ta bắt ngươi vì tội tấn công cảnh sát. Về
sở lấy khẩu cung!”
Quách Chí Cường cười nói: “Bỏ đi, ban ngày chẳng phải khai chán rồi sao!” Nói xong hắn đứng dạy bỏ đi.
Từ Mỹ Ny cả giận: “Đứng lại cho ta?”
Quách Chí Cường dừng dừng cước bộ: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tới bệnh viện với ta! Bằng không ta bắt ngươi!”
Trương Dương đang ở khách sạn thì nhận được điện thoại báo liền vội vàng chạy tới bệnh viện, lúc này Quách Chí Cường đã được băng bó, mặt mũi
thì bầm dập đang ngồi ở khu nghỉ ngươi, Từ Mỹ Ny thấy hắn, rút biên lại
ra: “Một ngàn một trăm đôla Hồng Kông!”
Trương Dương cảm ơn nàng sau đó rút ví ra trả tiền cho nàng, sau đó mới
đi tới chỗ Quách Chí Cường, nhìn bộ dạng cảu hắn Trương đại quan nhân
vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Biết gấu trúc quý hiếm, nhưng
cũng không cẩn phải quảng cáo thế này a! Phong cách thật!”
Quách Chí Cường lúc này muốn cãi nhau với hắn cũng khó, cũng may là
Trương Dương không có tiếp tục trêu hắn mà nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng có chút phong độ thân sĩ a!”
Quách Chí Cường lúc này mới đỏ mặt đi tới chỗ Từ Mỹ Ny nói: “Từ cảnh quan, thật cảm ơn…?
Từ Mỹ Ny lạnh lùng nói: “Cảm ơn cái gì? Vì dùng nước đá dội cho ngươi sao?”
Quách Chí Cường cười: “Cũng có chút thú vị thật, nếu không ngại xin cứ tái hiện!”
Từ Mỹ Ny nhìn hắn, trên đầu quấn băng gạc trắng tót, trên mặt thì thâm
tím lung tung, trông chật vật tới cực điểm, Từ Mỹ Ny nguyên bản định chế giễu hắn vài câu, nhưng nhìn thấy cái bộ dạng của hắn lại buông cười,
cố gắng nín cười nói: “Lần đầu tiên ta thấy một quân nhân như thế này
a!”
Trương Dương tươi cười vỗ vỗ vai Quách Chí Cường nói: “Từ cảnh quan, bạn thân của ta luôn đặc biệt. Ngươi đừng có chấp nhặt với hắn!”
Từ Mỹ Ny không hiểu rõ ý tứ của hắn, khó hiểu hỏi lại: “Đặc biệt?”
“Không đá đểu ta thì không chịu được sao?” Quách Chí Cường bực tức nói.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới di động của mình: “Điện thoại của ta đây!”
Quách Chí Cường ngượng ngùng nói: “Trong lòng ta không tốt, hơn nữa lại uống khá nhiều rượu. Ta cho nó rơi tự do rồi!”
“Ta kháo! Ngươi nhớ kỹ, về Giang Thành tính luôn cả món nợ lần trước chả cho ta.”
Vẻ mặt Quách Chí Cường cười: “Hắn nói là bạn thân a! Mà ngay cả chút
tiền lẻ ấy cũng tính toán. Ta mà thiếu tiền trả ngươi sao? Có quỵt của
ai ta cũng không thèm quỵt của ngươi!”
“Vậy trả luôn đi!”
“Từ từ, bây giờ ta chưa muốn trả đấy!”
“Cẩn thận ta đánh ngươi a!”
Từ Mỹ Ny chẳng hiểu cả hai đang đùa, thấy bọn họ gân mặt căng thẳng vội
khuyên: “Các ngươi định làm gì thế? Là bạn bè mà vì chút tiền trở mặt
sao a?”
Quách Chí Cường gật đầu nói: “Từ cảnh quan nói phải, ta ghét nhất loại người tham tiền như thế!”
Hải Lan lúc này mới tới. Nàng nhìn mặt Quách Chí Cường không khỏi mỉm
cười. Tuy rằng mỹ nữ như hoa, thế nhưng trong lòng Quách Chí Cường chẳng thoải mái chút nào, từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ bị như thế
này, nếu như quay về Giang Thành mà để người khác biết thì chắc không
biết giấu mặt đi đâu.
Hải Lan đề nghị nói: “Tới quán đối diện ăn một chút, bồi dưỡng cho Chí Cường một chút.”
Trương Dương đương nhiên không ý kiến gì, Quách Chí Cường nói: “Từ cảnh quan đi cùng đi a, nếu bận việc thì ăn xong rồi hãy đi!”
Từ Mỹ Ny suy nghĩ một chút rồi tiếp thu lời mời của bọn họ.
Trương Dương đối với việc Từ Mỹ Ny có thể tìm được mình rất lấy làm kì
quái, Từ Mỹ Ny cười nói: “Kỳ thực đơn giản thôi, chúng ta dựa vào thị
thực mà tra ra khách sạn ngươi đang ở.”
Trương Dương và Hải Lan nhìn nhau, may mà hôm nay hai nười không có ở cùng.
Quách Chí Cường cười nói: “Lần sau gặp đám lưu manh kia, nhất định ta sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!”
Từ Mỹ Ny nói: “Quách tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi uống nhiều rượu như vậy đi đường rất không an toàn. Tháng trước cũng có một khách
du lịch say rượu, đi đường gặp cướp bị hắn đâm cho một dao, trên đường
đi bệnh viện thì tử vong.”
Chuyện này Hải Lan cũng nghe nói qua, nàng nhẹ giọng nói: “Hồng Kông tuy rằng trị an rất tốt, nhưng mà bất luận là nơi nào thì vẫn có nhưng nhân tố không an toàn tiềm ẩn, mọi người cứ phải cẩn thận vẫn là hơn.”
Trương Dương nói: “Chí Cường tại Hồng Kông cũng chẳng có ân oán gì? Mà
ngươi nói bọn chúng cũng không phải là cướp giật, có đúng là bọn chúng
chỉ tập trung đánh Chí Cường không?”
Quách Chí Cường nói: “Có thể là tên hỗn đản họ Trịnh kia ám toán ta?”
Từ Mỹ Ny dựng mày lên: “Bất luận sự tình gì cũng phải có chứng cứ, nếu
không có thì đừng nói lung tung, bằng không ta bắt các ngươi vì tội vu
cáo!”
Quách Chí Cường nhếch miệng cười: “Ta xem tiểu tử kia chẳng phải là cái thứ tốt đẹp gì!”
Trương Dương cười nói: “Coi như xong, sự tình đã xảy ra thì là qua rồi.
Ngươi yên tâm, từ giờ tới lúc rời đi, cái gì chúng ta cũng không nói!”
Hai rưỡi sáng, Trương Dương và Quách Chí Cường vẫn đang ngồi ở quán bia, Quách Chí Cường vẫn nói cái câu mà không biết hắn đã nói tới mấy chục
lần: “Chuyện lần này ngươi nhất định không được nói cho ai!”
Trương Dương biết tính hắn sĩ diện, không nhịn được cười nói: “Ngươi
thấy có phiền hay không? Nói gì mà nói lắm thế, ta đã thề là ta không
nói gì rồi!”
Quách Chí Cường lúc này mới nói: “Ta cảm giác là cái tên tiểu tử họ Trịnh kia cho người theo đánh ta!”
Trương Dương nói: “Ta cũng cho rằng thế, bất quá chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa đây không phải là Giang Thành, có nhưng chuyện tốt nhất nên ẩn nhẫn. Tốt nhất nên đợi thằng nhãi ấy bước chân vào quốc nội xem! Cái này gọi là quân tử mười năm báo thù chưa muộn!”
Quách Chí Cường đập cốc bia xuống bàn: “Nhưng món khẩu khí này ta nuốt không trôi!”
“Đại nhân thì phải độ lượng một chuts!”
“Nhưng người không pahỉ là ta, ngươi làm sao hiểu được cái cảm giác
người yêu thì bị cướp, bản thân thì bị đánh. Nếu ngươi là ta thì ngươi
thế nào?”
“Người yêu cái. ***, Tạ Lệ Chân là người yêu ngươi lúc nào thế? Hiện tại nàng ta đang là người yêu của kẻ khác, chính ngươi mới thành kể đang
muốn cướp người yêu kẻ khác đó. Tỉnh lại đi a!”
Quách Chí Cường uôgns cạn cốc bia rồi nói: “Về thôi!”
Trương Dương ngáp dài một cái: “Không ngồi với ngươi thì ta về lâu rồi,
ngày mai còn phải đi có việc một chút, cũng cần phải giữ chút thần
thái!”
Trương Dương đi tới nơi sớm hơn so với dự định nửa giờ. Dù sao ngày hôm
nay cũng không phải chỉ có hắn, còn có Vương Chuẩn, Lưu Đức Chính, đều
là những cái tên có sức nặng trong giới nghệ thuật, tuy rằng trong lòng
Trương đại quan nhân chẳng thích thú gì cho lắn, nhưng hôm nay là người
ta cũng làm việc cùng với mình, hư tình giả ý tới sớm một chút biểu thị
thái độ lịch sự và hợp tác cũng là điều nên làm.
Theo Hải Lan đi tới gian hóa trang, nhân viên ở đó riêng biệt giúp hắn
chọn thay một bộ trang phục. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở Xuân Dương,
khi mà Hải Lan giúp hắn hóa trang, cả hai đã xảy ra một màn giao thủ
nóng bỏng và kịch liệt, đôi mắt hắn tràn đầy tiếu ý nhìn Hải Lan, vừa
lúc nàng cũng quay lại nhìn hắn, cả hai đều cảm nhận được ánh mắt của
đối phương, hiển nhiên là đoán được trong đầu đối phương đang nghĩ cái
gì.
Trương Dương tủm tỉm cười: “Ở đây hóa trang có chút không bằng ở Xuân Dương!”
Ở đây chỉ có Hải Lan hiểu ý của thằng nhãi này nói, không khỏi có chút
hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Trương tiên sinh, lời thoại ngài đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Với khẩu tài của ta mà còn phải chuẩn bị sao?” Trương đại quan nhân đối với tài ăn nói của mình thì rất tự tin.
Đại danh đúng vẫn là cái đại danh, mấy vị khách quý mãi tới mười một giờ sáng mứoi thủng thẳng đi tới, mà miệng vẫn không ngừng kêu ca là bị
quấy phá giấc mông đẹp. Với tính tình nóng nảy của Trương Dương thì bình thường đã sớm nổi điên lên mà cho đám ấy một trận rồi, bất quá hiện tại vẫn là phải nhìn đại cục, bên trọng bên khinh thế nào hắn hiểu được.
Màn chào hỏi tiến hành rất thuận lợi, đầu tiên là Trương Dương đứng
trước ống kính chậm rãi mà nói, sau đó tới ba vị khách mời luân phiên
xuất mã. Nguyên bản Trương Dương còn có chút lo lắng, nhưng mà rốt cuộc
chuyên nghiệp vẫn là chuyên nghiệp, cho dù chẳng biết cái Thanh Thai sơn thế nào, nhưng đối với nơi này biểu hiện ra tình cảm so với Trương
Dương còn hơn nhiều, Trương Dương trong lòng không khỏi bội phục sát
đất.
Phỏng vấn chấm dứt, Vương Chuẩn đối với khí chất ưu nhã tự nhiên của Hải Lan rất có hứng thú, liền mời nàng tham dự một bộ phim sắp tới, bị
Trương Dương lạnh lùng nhìn: “Ta nói Vương đạo diễn a, ngươi là đạo diễn nổi tiếng, nhưng mà cũng không tới mức cứ thấy mỹ nữ là mê đắm như thế
chứ!”
Vương Chuẩn nghe mà dở khóc dở cười. Hải Lan đối với điện ảnh cũng không có hứng thú lắm, liền lịch sự từ chối lời mời của Vương Chuẩn. Vương
Chuẩn lần này tới Thanh Thai sơn và Giang Thành cổ thành làm việc, nhưng tư liệu này phía đài Thiên Không của Hồng Kông sẽ được miễn phí sử
dụng, vì đây là đơn vị hợp tác khiến thiết công trình ngoại cảnh tại
cảnh khu Thanh Thai sơn. Trương Dương tuy rằng ở Giang Thành chẳng phải
là quan lớn gì, nhưng Vương Chuẩn nhận thức được đầy đủ thực lực của
tiểu tử này, chỉ cần Trương Dương gật đầu thì chuyện khó coi như cũng
thành công phân nửa, cho nên sau khi Lưu Đức Chính và Nhược Lâm rời đi,
Vương Chuẩn nói chuyện riêng với Trương Dương.
Trương Dương cũng ý thức được lần này Vương Chuẩn đối với căn cứ ngoại
cảnh kia rất có nhiệt tình, cười tủm tỉm nói: “Vương đạo diễn, ngươi có
đúng là có cổ phần gì trong đó hay không mà sao nhiệt tình thế?”
Vương Chuẩn bị Trương Dương nói trúng tim đen cũng chỉ cười cười, hắn
không dấu diếm mà thấp giọng nói: “Công ty Long Thịnh mới cải tổ lại, ta được vào trong ban giám đốc!”
Trong ấn tượng của Trương Dương thì công ty Long Thịnh là An gia làm đại cổ đông, hắn thắc mắc hỏi: “An gia mặc kệ chuyện này sao?”
Vương Chuẩn nói: “Ngươi vẫn chưa biết a! Hai tháng trước An Đức Hằng đã
đem cổ phẩn của công ty Long Thịnh, Trịnh Duy Cao trở thành chủ tịch!”
Theo như lời hắn nói thì Trịnh Duy Cao kia chính là phụ thân của tên
tiểu tử Trịnh Vĩ Đình.
Trương Dương gật đầu, xem ra An Đức hằng tuy rằng đã bị An Chí Viễn
thanh trừ thành công, nhưng hắn vẫn mang đến tổn thất không nhỏ cho An
gia.
Vương Chuẩn thấp giọng đáp: “Gần nhất thị hiếu dòng phim cổ trang đang
lên, yêu cầu đối với ngoại cảnh cũng tương đối cao, cho nên ngoại cảnh
và trường phim trở lên thập phần trọng yếu. Chúng ta khảo sát tổng hợp
nhiều chỗ thì hiện tại Xuân Dương là chất lượng thấp nhất, nên mong muốn Trương trưởng phòng tạo nhiều điều kiện hơn cho.”
Trương Dương thở dài: “Ta vốn tưởng rằng nghệ sĩ các ngươi đối với tiền
tài rất coi nhẹ nhưng không ngờ vẫn chẳng khác gì mấy kẻ thương nhân.”
Vương Chuẩn cười nói: “Nghề nghiệp của ta là đạo diễn!”
Lúc Trương Dương làm việc ở đài Thiên Không thì Quách Chí Cường cũng
không có nhàn rỗi, bản lãnh của một bộ đội đặc chủng như hắn được phát
huy hết sức nhuần nhuyễn, hắn ngồi theo dõi ở cửa công ty điện ảnh, thấy tiểu tử Trịnh Vĩ Đình kia cùng Tạ Lệ Chân đi ra, Quách Chí Cường đeo
mặt nạ vào rồi như thiểm điện lao ra. Trịnh Vĩ Đình trước mặt hắn rõ
ràng là ngay cả một chút cơ hội hoàn thủ cũng chẳng có, bị Quách Chí
Cường cho một trận ngay khi đang định bước chân lên xe. Đánh xong Quách
Chí Cường lập tức bỏ chạy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đương lúc Quách Chí Cường hạ thủ với tiểu tử
kia thì Từ Mỹ Ny đi qua, với tính cách của nàng lập tức nàng đuổi theo
hắn không chịu ngừng lại. Hai người cứ thể người đuổi kẻ chạy mãi một
hồi lâu. Công bình mà nói, lúc thanh tỉnh, Từ Mỹ Ny không thể là đối thủ của Quách Chí Cường. Từ Mỹ Ny mặc dù không thể đuổi kịp hắn nhưng qua
vóc dáng nàng cũng đoán ra được chắc chắn đối tượng là Quách Chí Cường
không thể nghi ngờ.
Quách Chí Cường thoát được ngồig thở hồng hộc một lúc, sau đó mới quay
trở về khách sạn, lúc này Trương Dương đã trở về, tay cầm điện thoại,
ánh mắt có chút cổ quái nhìn Quách Chí Cường.
Quách Chí Cường nói: “Ai?” Hắn dù sao cũng có chút có tật giật mình.
“Từ cảnh quan! Ngươi nghe máy đi!” Trương Dương đưa điện thoại cho hắn.
Quách Chí Cường vốn định bảo Trương Dương đừng có nói hắn đang ở đây,
nhưng không ngờ tiểu tử kia lại nhanh gọn như thế, Quách Chí Cường đành
chỉ còn cách tiếp lấy điện thoại!”
Thanh âm của Từ Mỹ Ny phẫn nộ: “Quách Chí Cường! Ngươi đừng tưởng rằng
đeo mặt nạ vào thì có thể qua mặt được người khác… Ngươi… đừng hòng… Ta
đã… nhận ra…” Nàng ta cũng là đang hết sức mệt mỏi, đừng nói vừa thở hắt ra.
“Ngươi nói cái gì? Cái gì mà mặt nạ? Có chuyện gì a?’
“Vô sỉ! Ngươi cứ chờ đò, xem ta bắt ngươi như thế nào!” Nói xong nàng lập tức cúp điện thoại.
Quách Chí Cường cảm giác có chút không ổn, vội chạy ra ban công ngó
xuống dưới xem, thấy Từ Mỹ Ny đã mặc cảnh phục tiến vào trong khách sạn, hắn cuống quít cởi tung hết cả y phục ra, chạy vào nhà tắm.
Trương Dương dở khóc dở cười nhìn thằng nhãi này, bị nữ cảnh sát Hồng
Kông đuổi tới mức phải chạy tung hết cả quần áo ra. Mấy chục giây sau,
cửa phòng vang lên tiếng đập, Trương Dương đứng dạy mở cửa phòng, thấy
Từ Mỹ Ny mặt đỏ tía tai xuất hiện, hơi thở vẫn có chút gấp gáp, nàng
liếc mắt nhìn trong phòng: “Quách Chí Cường đâu?”
Trương Dương hất đầu về phía phòng tắm: “Đang tắm! Có việc gì thế? Để ta gọi hắn?”
Nghĩ không ra Từ Mỹ Ny cư nhiên bước vào phòng, lấy cái ghế ngồi xuống:
“Quách Chí Cường! Muốn trốn a? Ta xem ngươi trốn tới lúc nào?”
Quách Chí Cường bên trong làm ra vẻ nói: “Ai vậy a? Ta đang tắm!”
“Ngươi mang mặt nạ sao? Có bản lãnh thì xóa luôn cái bớt trên cánh tay ngươi đi.”
Quách Chí Cường sửng sốt, giơ tay trái lên nhìn, trong lòng không khỏi
phiền muộn, thế nào mà lại quên mất không che cái này đi chứ?
Trương Dương mỉm cười: “Từ cảnh quan, xảy ra chuyện gì thế?”
Từ Mỹ Ny tức giận liếc mắt nói: “Có kẻ hành hùng Trịnh Vĩ Đình, hắn cho rằng đeo mặt nạ vào thì không ai nhận ra hắn!”
Trương Dương vừa nghe đã biết ngay là tên hỗn đản Quách Chí Cường này
gây ra rồi. Ngày hôm qua đã nói như thế là đừng có gây chuyện phiền phức nữa, nghĩ không ra hắn cư nhiên lại còn…, Trương Dương đành ra vẻ cố ý
nói: “Chí Cường, ta tưởng cả sáng nay ngươi đều vẫn ở trong phòng sao?”
“Ra thì ra chứ sao? Ai sợ ai nào? Ta nói trước ra không mặc quần áo a!”
Từ Mỹ Ny vẫn nhìn thẳng vào cửa phòng tắm: “Có giỏi thì lăn ra đây, ta muốn nhìn xem ngươi có cái đức hạnh thế nào nào!”
Trương Dương thầm khen trong lòng tiểu nha đầu này cũng thật là bưu hãn
a, Hà Vân Nhan vẫn còn thua kém nàng ta xa, hắn thấp giọng nói: “Từ cảnh quan a! Ngày mai chúng ta rời Hồng Kông rồi, ta đảm bảo từ giờ tới lúc
đó sẽ không để xảy ra cái sự tình gì nữa.” Hắn nói như thế coi như là
thay mặt Quách Chí Cường nhận sai. Từ Mỹ Ny cắn cắn môi: “Không được!
Hôm nay ta nhất định phải làm cho ra chuyện!”
Quách Chí Cường bất đắc dĩ đành lấy cái khăn tắm quấn quanh hông tạm rồi bước ra, vươn hai tay ra: “Bắt đi!”
Từ Mỹ Ny nhìn hắn một hồi, lạnh lùng không nói gì, cũng chẳng xuất ra
còng tay mà quay người rời đi: “Từ giờ trở đi, đừng để ta trông thấy
ngươi xuất hiện tại Hồng Kông nữa!”
Trương Dương và Quách Chí Cường đều thật không ngờ nàng ta lại dễ dàng
buông tha như thế, qua hồi lâu Trương Dương mới lên tiếng: “Sai a! Nàng
ta chẳng phải luôn chấp pháp công bình lắm sao? Thế nào lại tha cho
ngươi chứ?”
“Ta cũng chả quan tâm! Có thể là do nàng ta không có chứng cứ!” Quách
Chí Cường nói là dựa vào thực tế, rõ ràng một vết bớt ở tay chẳng thể
kết luận được hắn chính là hung thủ.
Trương Dương cười nói: “Ta thế nào lại cảm giác nàng ta có ý tứ với
ngươi a! Làm thôi người an hem, Tử cảnh quan cũng không sai a!”
Phương diện này Quách Chí Cường không có rảnh lắm, hắn gãi gãi đầu: “Như thế nào mà lại thích ta chứ?”
“Ta xem thập phần là thương cảm, đồng cảm với ngươi, từ đó sinh ra tình cảm đó!”
Quách Chí Cường bật cười: “Cẩn thận ta đánh ngươi a!” Bên này hắn vừa
định dơ cái tay lên thì Trương Dương đã nahnh chóng kéo mất cái khăn
tắm, Quách Chí Cường vội lấy hai tay che lại, Trương Dương bật cười ha
hả: “Muốn đấu với ta sao? Vẫn còn kém lắm!”
Từ Mỹ Ny sở dĩ buông tha cho Quách Chí Cường căn bản là bởi thiếu chứng
cứ xác thực, hơn nữa đối với cái tên Trịnh Vĩ Đình kia cũng rất thiếu
thiện cảm, tiểu tử ấy cả ngày chỉ biết dựa vào mấy đồng tiền dơ bản, kết bè kết đảnh với đám lưu manh, trêu ghẹo nữ nhân. Quách Chí Cường xuống
tay với hắn vẫn là có chừng mực, chẳng có tạo thành thương tích gì. Và
sự tình đêm qua Quách Chí Cường bị hành hung qua điều tra sơ bộ thì đúng là đám lưu manh kia là do Trịnh Vĩ Đình sau kiến. Bất quá chuyện này
phía trên không cho làm căng nên Từ Mỹ Ny cảm thấy có chút cảm thông cho Quách Chí Cường.
Trương Dương lúc tới Hồng Kông thì đi một mình, bây giừo về thì có thêm
Quách Chí Cường đi bồi, tiểu tử này cũng thuộc dạ da dày thịt thô, qua
hai ngày cái là vết thương lọ kia đều đã khôi phục bình thường. Bởi vì
không có chuyến bay thẳng tới Giang Thành nên hai người đáp máy báy tới
Đông Giang.
Xe ô tô của Trương Dương gửi tại bãi đỗ xe của sân bay Đông Giang, lần
này trở về, hắn đã liên hệ qua cục quốc an để có giấy thông thành đặc
thù, bằng không chỉ với cái Bắc Hải ngọc hạp kia cũng khó mà nhập cảnh
thuận lợi.
Bước chân vào xe ô tô, vừa mở điện thoại lên thì nhận ngay được thư
thoại của Hồ Nhân, thanh âm của nàng ta rất phẫn nộ: “Trương Dương,
ngươi làm cái gì mà biến đâu mất tăm nhiều ngày như thế?”
Trương Dương gọi điện lại cho nàng: “Thế nào? Nhớ ta sao? Quan hệ giữa
chúng ta là quan hệ thuần khiết, hữu nghị a! Đừng có thăng hoa sớm thế,
nguy hiểm lắm a!”
Hồ Nhân cả giận: “Ít cợt nảh thôi! Ta hỏi ngươi, sao ban lãnh đạo Giang
Thành các ngươi không giữ chữ tín thế hả? Lúc trước thì các ngươi gióng
trống khua chiêng cái gì lễ hội văn hóa ẩm thực, làm ta chuẩn bị mấy
đoàn du khách, bây giờ lại thay đổi bất ngờ là sao?”
Trương Dương bị nàng nói cho một hồi mà hoa cả mắt: “Ta nói ngươi a, nói chậm rãi mà cụ thể một chút đi. Ta vừa mới từ Hồng Kông về, đã biết
chuyện gì với chuyện gì đâu!”
Hồ Nhân tức giận: “Ta nói cho ngươi Trương Dương a! Kể cả là ban lãnh
đạo Giang Thành thì làm việc cũng phải giữ chữ tín a! Việc lần này không xong với ta đâu!”
Trương Dương cười khổ: “Hồ tỷ tỷ a, ta vừa mới xuống máy bay chưa được
mười lăm phút, ngươi đừng có tức giận với ta được không? Có chuyện gì cứ từ từ nói để ta giải quyết!”
Hồ Nhân rút cuộc cũng hạ hỏa, nàng ta nói: “Ngươi mời ta ăn!”
“Rồi! Ở đâu nào? Để ta lái xe qua!”
“Giáp Ngư Vương. Chỗ này ba ba rất không sai a, một giữo nữa gặp lại!” Nói xong Hồ Nhân lập tức cúp máy.
Quách Chí Cường lúc này thành thật, chờ Trương Dương nói chuyện xong mới tủm tỉm cười: “Cho ta mượn dùng!”
Trương Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, lái xe tới chỗ Giáp Ngư Vương.
Quách CHí Cường lúc này lấy điện thoại gọi sang Hồng Kông: “Xin chào! Từ tiểu thư! Có nhận ra ta là ai không?”
Trương Dương không khỏi nhìn tiểu tử này một chút, nhìn cái bộ mặt phong tao cảu hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, tiểu tử này đỏi dạ cũng thật là nhanh a. Vừa mới nhận ra bộ mặt thật của ả Tạ Lệ Chân kia đã lập tức chuyển hướng sang Từ Mỹ Ny được rồi. Quá khứ vốn cứ tưởng tiểu tử này
là một tên si tình lắm cơ.
Từ Mỹ Ny bên kia đã sớm nhận ra thanh âm của hắn, giọng có chút tức giận: “Có đúng là gọi tới đầu thú để ta bắt ngươi không?”
“Không phải chứ! Nhưng mà ta đã về đại lục rồi, nếu như ngươi thực sự muốn bắt ta thì tới đây, ta xin nghênh tiếp!”
Từ Mỹ Ny nghe thấy hắn đã ly khai Hồng Kông, khẩu khí cũng dễ chịu đi
nhiều: “Ta nói Quách Chí Cường ngươi a! Lớn đầu rồi làm chuyện gì cũng
nên để ý trước sau một chút, đừng có như một hài tử thế?”
“Ngươi có vẻ quan tâm với ta a?”
“Có việc gì nữa? Ta còn đang trực!”
“Nói chuyện một lúc không được sao?”
“Tốn tiền điẹn thoại!”
“Không sao! Không phải của ta!”
Từ Mỹ Ny không có nhàn hạ ngồi tiếp chuyện không đâu với hắn, lập tức
cúp điện thoại, Quách Chí Cường nghe thanh âm tut tút, cảm thán nói: “Có tính cách a! Ta thích! Trương Dương, lần này ta yêu thật rồi!”
Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, đoạt lấy điện thoại: “Muốn yêu thì tự giải quyết lấy! Về Giang Thành trả tiền a!”
“Tục! Quá tục, đừng có đem mấy cái chuyện ấy ra nói trước mặt ta!”
“Nếu như ngươi đồng ý nội trong hôm nay trở về Giang Thành thì ta giảm cho phần nửa tiền nợ!”
“Ôi tình bạn!” Quách Chí Cường ra bộ chán nản nói, kì thực hắn cũng
chẳng dám quay trở lại Giang Thành, thế nào cũng phải đợi cho khuôn mặt
khôi phục hoàn toàn mới dám quay lại.
Bởi vì đường khá xa nên Trương Dương đi tới Ngư Giáp Vương chậm mười
phút. Hồ Nhân đã đến trước, đang đứng chọn ba ba. Nàng vốn tưởng rằng
chỉ có Trương Dương tới nhưng không ngờ lại có một người nữa đi theo.
Trương Dương cười nói: “*** đầu thật lớn a!”
Hồ Nhân cũng không phải nữ hài chỉ biết xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi là cán bộ quốc gia, đừng có nói chuyện cái kiểu như lưu manh thế! Cẩn thận ta tố giác ngươi a!”
Quách Chí Cường nhân cơ hội này trả đũa: “Thực sự là lưu manh lẫn vào đội ngũ cán bộ mà. Người như thế mà cũng huấn luyện.”
Trương Dương cười: “Ta đang học tập ở Trường Đảng đó.”