Tôn Đông Cường nói: “Việc này tôi sẽ để ý, Tiểu Trương à! Anh vừa đến Phong Trạch phải nhanh chóng làm quen với môi trường làm việc ở đây đi, cố gắng nhanh chóng bắt tay vào công việc.”
Trương Dương gật đầu nói: “Thị trưởng Tôn, anh có cảm thấy phương thức làm việc này của chúng ta, mặc dù thanh liêm, nhưng hiệu suất làm việc không cao không?”
Tôn Đông Cường biết Trương Dương định nói gì, thật ra gã cũng có cảm giác như Trương Dương, nhưng gã chỉ cười rồi nói: “Những khó khăn trong công tác cố gắng khắc phục mà!” Toàn là những lời lẽ sáo rỗng.
Trương Dương cũng chẳng muốn nói chuyện tiếp với gã: “thị trưởng Tôn, tôi đi đây, tôi phải cố gắng xem các bộ phận phân quản, hiểu một chút về tình hình cụ thể.”
Tôn Đông Cường nhắc nhở hắn: “Đi ra ngoài nhớ nói với phòng làm việc chính phủ một tiếng để giữ liên lạc.”
Trương Dương nói: “Biết rồi, gì đó nhỉ….Di động là của tôi, nếu để giữ liên lạc, thì có được báo tiền về không?”
Tôn Đông Cường nói: “Phí điện thoại có quy định cả, mỗi tháng có một lượng hỗ trợ cố định, tình hình cụ thể thì anh hỏi Trương Đăng Cao!”
Trương Dương về đến phòng làm việc của mình gọi Trương Đăng Cao đến, Trương Đăng Cao nói rõ ràng về những phúc lợi của phó thị trưởng cho Trương Dương một lần, rồi lại nói về chế độ ra ngoài, chế độ dùng xe, Trương Dương nghe mà phát buồn ngủ. Đến cuối cùng không chịu được nữa ngắt đoạn lời của Trương Đăng Cao: “Tôi biết rồi, nói tóm lại là làm gì cũng phải nói với anh một tiếng, anh chính là tổng quản đại nội!”
Một câu nói làm cho Trương Đăng Cao nghẹn lời, vị này nói như vậy chẳng phải đã coi hắn như thái giám rồi sao? Ngớ một lúc, gã mới nói: “thị trưởng Trương à, tôi không phải có ý đó, đây là chế độ do bí thư Thẩm quy định.”
Trương Dương thầm chửi, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười rất trào phúng: “May mà tôi biết anh là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ thành phố, nếu ai không biết lại tưởng anh là thư kí trưởng thị ủy cơ đấy!”
Trương Đăng Cao lại đỏ mặt, không ngừng nói xách mé người khác, vị phó thị trưởng mới đến này quả thật là không dễ chiều, sao những việc này đối với người khác là việc đương nhiên, mà đến anh ta lại nói khó thế không biết? Trương Đăng Cao thầm quyết định, về sau không có việc gì thì không phục vụ anh nữa, ông đây không phục vụ nổi, thì có lẽ tránh đi cũng được chứ?
Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Trương, thông báo với phạm vi quản lí của tôi, các lãnh đạo bộ phận đến chính phủ thành phố họp, tôi gặp mặt họ một chút!”
Trương Đăng Cao rút ra một quyển sổ nhỏ: “Thị trưởng Trương dự định vào hôm nào?”
Trương Dương nói: “Đương nhiên là hôm nay! Họp luôn sáng nay, giờ anh đi thông báo cho họ, mười giờ rưỡi đến phòng họp nhỏ của chính phủ thành phố để họp!”
Trương Đăng Cao ngớ người: “Cái này….Hơi gấp gáp quá!”
Trương Dương chỉ chiếc đồng hồ trên tường: “Giờ chưa đến chín giờ, còn hơn tiếng đồng hồ nữa, tôi tin rằng những người trong phạm vi Phong Trạch nhất định sẽ đến, chúng ta làm việc phải tính đến hiệu suất công việc, nếu như chẳng còn hiệu suất, thì làm sao làm tốt công việc được?”
Trương Đăng Cao không nói được gì nữa, trong lòng nói anh thích gì thì tùy, tôi chỉ việc đi thông báo là được rồi.
Trương Dương nói: “Bảo người chuẩn bị cho tôi hội trường, chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường thôi, không cần phải quá long trọng!”
Trương Đăng Cao gật đầu, quay người đi, nhưng chưa đi được bao lâu, thì Trương Dương lại dùng máy BP để gọi gã lại, trên chiếc máy BP đều hiện chữ cả, phó thị trưởng Trương chỉ nói ngắn gọn thế này: việc gấp, đến đây ngay, Trương Dương!
Trương Đăng Cao lại lật đật chạy về, phòng làm việc của gã ở tầng ba, mặc dù không cao, nhưng chạy đi chạy lại thế này cũng mệt, hơn nữa gã lại béo, trên trán đã lấm tấm mồ hôi: “Thị trưởng Trương, có việc gấp gì thế?”
Trương Dương nói: Anh chỉnh lí lại tất cả giới thiệu về sơ yếu lí lịch và phương thức liên lạc của tất cả các người phụ trách bộ phận tôi quản lí cho tôi, rồi đưa đến đây ngay cho tôi!”
“Vâng!” Mặt Trương Đăng Cao cười, nhưng trong lòng thầm chửi, gã vừa về đến phòng làm việc, chưa kịp ngồi xuống ghế, bên này Trương Dương lại gửi một tin nhắn sang, nội dung vẫn như cũ, Trương Đăng Cao lại lật đật bò lên, gã bắt đầu trách bố mẹ, tại sao lại đặt cái tên này cho gã, Trương Đăng Cao, cứ bò lên bò xuống thế này thật sự chẳng dễ chịu gì.
Trương Dương cũng chẳng có việc gì, nói với Trương Đăng Cao: “Đồng chí Đăng Cao, anh thông báo họp với họ thì nhân tiện báo rằng, những người đến muộn sẽ bị phạt 50 tệ!”
“Cái gì cơ?” Trương Đăng Cao ngơ ngác.
“Đi đi!”
Trương Đăng Cao không gấp rút như vậy nữa, mệt rồi, gã đã thật sự mệt rồi, ai mà chịu nổi sự hành hạ như vậy cơ chứ, hắn đã hiểu ra rằng, phó thị trưởng Trương cố ý tiêu khiển gã, hắn chậm chạp đi đến phòng làm việc của mình, rồi chiếc máy BP lại vang lên lần nữa, không cần nhìn cũng biết nhất định là của Trương Dương, Trương Đăng Cao móc chiếc khăn tay ra lau mồ hôi, rồi mới chầm chậm lấy chiếc máy BP ra, bên trên vẫn là một hàng chữ quen thuộc: Việc gấp, đến đây ngay, Trương Dương!
Trương Đăng Cao không thể lết được nữa, gã không chịu nổi nữa rồi, nếu cứ thế này, chắc gã mệt chết mất, nhưng lời gọi của phó thị trưởng Trương, không thể nào không đi.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Lần này Trương Đăng Cao mười phút sau mới đến trước mặt Trương Dương, điều không giống với những lần trước là, lần này gã không chỉ đến một mình, mà còn mang theo một anh chàng nhỏ.
Trương đại quan khó chịu nói: “Đồng chí Đăng Cao, anh làm gì mà giờ mới đến?”
Trương Đăng Cao cười đau khổ nói: “Tôi mải thông báo hội nghị, thị trưởng Trương, đây là Phó Trường Chinh, sinh viên vừa phân đến khoa thư kí năm nay, tôi thấy anh vừa đến Phong Trạch, công việc bận rộn, nên để cậu ấy đến đây giúp anh một thời gian đi.”
Trong lòng Trương đại quan thầm mừng, mục đích hắn hành hạ Trương Đăng Cao chính là đây, Trương Đăng Cao quả nhiên không chịu nổi nữa, chủ động tìm cho hắn một bí thư, điều này đã chứng minh tất cả các chính sách và quy định đều là chết cả, nhưng người là thứ sống, chỉ cần hơi thay đổi một chút, là vạn sự đều có thể thương lượng được.
Phó Trường Chinh cung kính nói với Trương Dương: “Chào thị trưởng Trương!”
Trương Dương gật đầu, nói với Trương Đăng Cao: “Đồng chí Đăng Cao, thế này không được đâu, bí thư Thẩm quy định, mấy người phó thị trưởng như chúng tôi không được phép có thư kí chuyên trách, tôi mở đầu làm như vậy, người khác liệu có nói ra nói vào không?”
Trương Đăng Cao ngầm chửi Trương Dương đã cố tình làm việc rồi còn giả ngây giả ngô, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Thị trưởng Trương, Tiểu Phó chỉ là tạm thời đến đây thôi, không phải là thư kí chuyên chức!”
Trương Dương cười nói: “Ừm, ừm! Được, anh mau chóng đi sắp xếp hội nghị đi, có việc tôi sẽ lại gọi anh!”
Trương Đăng Cao dở khóc dở cười rời khỏi phòng làm việc của Trương Dương, chỉ hi vọng sự hành hạ của thị trưởng Trương với mình đến đây là chấm dứt.
Trương Dương nhìn Phó Trường Chinh rất hòa nhã: “Tiểu Phó, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ba tuổi!”
Trương Dương nhìn Phó Trường Chinh sợ sệt trước mặt mình, một cảm giác đắc ý nổi lên trong lòng hắn, quyền lực là một thứ thật tốt, Phó Trường Chinh còn lớn hơn mình, nhưng trước mặt hắn vẫn phải giả bộ. Trương Dương nói: “Anh tự giới thiệu bản thân mình đi!”
Phó Trường Chinh nói: “Thị trưởng Trương, tôi là người Phong Trạch, tốt nghiệp từ trường Nhất Trung Phong trạch, sau này thi được vào khoa triết học đại học Đông Giang, trong thời gian ở trường đã đảm nhận bí thư chi bộ đoàn của khoa, bộ trưởng tuyên truyền học sinh, năm ngoái tốt nghiệp đại học được phân đến khoa thư kí chính phủ huyện Phong Trạch, và công tác đến bây giờ!”
Trương Dương cười nói: “Khá lắm đấy chứ, cậu có sở trường gì?”
Phó Trường Chinh khiêm tốn nói: “Chẳng có sở trường gì cả!”
Trương Dương nói: “Vậy mấy năm nay cậu học là phí tiền sao? Chẳng phải là điểm cao nhưng năng lực thấp chứ?”
Khuôn mặt Phó Trường Chinh ngay lập tức trở nên đỏ bừng, anh ta muốn khiêm tốn, nhưng người ta lại không thích trò này, anh ta nói: “Tôi viết văn cũng được, có thể viết chút văn, cũng đã đăng vài bài trên tạp chí.”
Trương Dương cười ha ha, đây là điều hắn cần, hắn nói với Phó Trường Chinh: “Tí nữa tôi sẽ mở hội nghị, cậu giúp tôi viết một bài diễn thuyết!”
Phó Trường Chinh không ngờ mình đã có nhiệm vụ rồi, anh ta gật đầu nói: “Thị trưởng Trương muốn nói về vấn đề nào?”
Trương Dương nói: “Cứ viết bừa đi, văn giáo, vệ sinh, thể dục, kế hoạch hóa gia đình cậu đều viết cả đi!” Hắn chỉ đối diện bàn làm việc của mình: “Viết ở đây luôn đi, tiện thể nghe điện thoại cho tôi luôn!”
Phó Trường Chinh ngồi xuống, nhưng điều anh ta không ngờ được là, lần ngồi này của anh ta dài đến mấy năm.
Mặc dù mỗi vị phó thị trưởng đều không có bí thư chuyên chức, nhưng đó chỉ là ngoài mặt mà thôi, trên thực tế, các vị thư kí trong khoa thư kí phân công rất rõ ràng, vẫn có nhẹ có nặng cả, Phó Trường Chinh là người có kinh nghiệm làm việc ít nhất ở đây, lại thật thà, vì thế bình thường trong khoa thường bị người ta hiếp đáp, việc gì khó khăn nặng nhọc cũng bảo anh ta làm, vì vậy Trương Đăng Cao đưa anh ta đến trước mặt Trương Dương, Trương Đăng Cao biết vị này không dễ hầu, nên những việc khổ sai như thế này đương nhiên được đặc cách cho Phó Trường Chinh.
Mười giờ rưỡi sáng, Trương Dương chuẩn bị đến phòng họp nhỏ, các lãnh đạo phân quản các cục bộ dưới hắn cũng đã lục tục đến, trước khi Trương Dương đến trước phòng họp, Phó Trường Chinh đã viết xong bản diễn thuyết. Trương Dương nhìn một lượt rồi đặt một bên, không bình luận gì về bài viết này, Phó Trường Chinh cảm thấy hơi bất an, anh ta đi theo Trương Dương, đến hội trường.
Trương Đăng Cao cũng đã đến, Trương Dương nhìn thời gian, rồi nói với Trương Đăng Cao: “Điểm danh!”
Trương Đăng Cao đã nghĩ đến sẽ có trò này, vì vậy gã lấy danh sách ra, bắt đầu đọc, điều làm cho Trương Đăng Cao ngạc nhiên là, có một vài nhân vật quan trọng vẫn chưa đến nơi, cục trưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, chủ tịch liên hiệp hội người tàn tật Tiết Lập Minh.
Khi điểm danh, đài trưởng đài truyền hình Lương Diễm vội vàng chạy vào, chị ta đến muộn năm phút, cười với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, xin lỗi, tôi bị tắc đường!”
Trương đại quan suýt nữa cười thành tiếng, trong lòng nghĩ rằng chiếc xe máy đó mà cũng tắc đường được sao? Hắn cũng không làm bẽ mặt chị ta, mà chỉ gật đầu nói: “Đài trưởng Lương đã nhận được thông báo chưa?”
Lương Diễm gật đầu.
Trương Dương cười nói: “Phạt 50 tệ!”
Lương Diễm tủi thân nhìn Trương Dương, quan mới luôn phải làm rõ quyền uy của mình, nhưng không ngờ ngọn lửa đó lại rơi đúng vào đầu chị ta, chị ta vẫn rất phối hợp, móc từ trong túi ra năm mươi tệ đưa cho Trương Dương.
Trương Đăng Cao nhìn Trương Dương, Trương Dương ngụ ý bảo gã thu tiền.
Người đến muộn không chỉ có một mình Lương Diễm, mà tất cả có năm người, Trương Đăng Cao đã thu tất cả 250 tệ.
Trương Dương thấy người đến đã hòm hòm, hắng giọng chuẩn bị nói, đúng lúc này thì chủ tịch hiệp hội người tàn tật Tiết Lập Minh cà thọt đi vào, Trương Đăng Cao chuẩn bị thu tiền, Trương Dương nói: “Thôi, đồng chí Lập Minh đi lại không thuận tiện, không thu tiền!”
Tất cả mọi người đều nhìn vị phó thị trưởng mới nhậm chức này, hội nghị này mở quá đột ngột, hơn nữa vừa đến đã phạt tiền, làm cho họ không hiểu rằng tên này là loại người gì.
Trương Dương cười nói: “Chào mọi người, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây mở cuộc họp này, chẳng có ý gì khác, chỉ muốn làm quen với mọi người, tiện thể nói chuyện công việc, nói về những vấn đề và khó khăn tồn tại trong công tác của mọi người, nói về việc chúng ta sẽ phối hợp thế nào trong thời gian sắp tới, để triển khai công việc được tốt hơn! Tôi rất nghiêm ngặt về giờ giấc, tôi không thích đến muốn, nếu hai người hẹn nhau mà một trong hai người đến muộn, đó là sự không tôn trọng đối phương, chúng ta mở cuộc họp mà đến muộn, người đến muộn đã không tôn trọng tất cả mọi người, vì thế tôi phải phạt anh ta, phạt chỉ là một phương pháp, không phải là một mục đích, hai trăm năm mươi tệ này cũng chẳng phải đưa vào túi tôi, còn về việc sắp xếp thế nào, thì tí nữa tôi sẽ nói với các vị!” Trương Dương vừa nói xong câu này, mọi người đều cười, không khí hội trường cũng thoải mái hơn nhiều.
Trương Dương nói: “Thành phố đưa tôi đến đây là để phụ trách công tác văn giáo vệ sinh, tôi muốn làm quen với cục trưởng giáo dục….”
Trương Đăng Cao nói nhỏ một bên với Trương Dương: “Cục trưởng Lưu vẫn chưa đến!”
Trương Dương cười nói: “Chưa đến à! Gọi điện qua đó!”
Trương Đăng Cao đứng dậy đến chiếc điện thoại ở góc phòng, muốn nhấc máy điện thoại lên, đang định nói, thì nghe thấy Trương đại quan nói: “Dùng nút khuếch đại âm thanh!”
Trương Đăng Cao ngớ người, không biết vị phó thị trưởng này lại có ý gì, gã vẫn làm theo, Trương Dương lại nói: “Nên nói như thế nào, tự anh biết!”
Trương Đăng Cao lúc này mới phát hiện ra chỗ độc của Trương Dương.
Tất cả mọi người đều lắng tai nghe điện thoại, trong lòng nói giờ có kịch hay để xem rồi, vị phó thị trưởng mới đến này đúng chẳng phải là loại tử tế gì.
Đã gọi được đến cho Lưu Cường, Trương Đăng Cao nói: “Cục trưởng Lưu, sao anh vẫn chưa đến? Mọi người đều đang đợi anh đến đấy!” Gã không dám nói linh tinh, nhưng vẫn ngầm ám thị một cách uyển chuyển.
Lưu Cường thấp giọng nói: “Lão Trương, tôi không khỏe, tối qua uống nhiều quá, có phải anh không biết đâu, tôi không đi nữa đâu, anh nói với thị trưởng Trương tôi bị ốm!”
Trương Đăng Cao đỏ mặt, gã vội vàng ngắt lời Lưu Cường: “Anh phải đến ngay! Thị trưởng Trương đang chờ anh!”
“Anh giúp tôi nói đỡ vài lời với, anh kinh nghiệm đầy mình thế này rồi, dỗ đứa trẻ có gì là khó…”
Trương Đăng Cao không nhịn nổi nữa nói: “Lưu Cường! Thái độ của anh kiểu gì thế!” Lúc này gã chỉ muốn chui xuống đất. Tất cả các vị lãnh đạo các bộ phận, không thể nhịn nổi nữa, cười ầm lên. Tiếng cười này vừa là sự khích bác Lưu Cường, vừa là sự chúc mừng cho bản thân, chiêu này của phó thị trưởng Trương thật là hiểm.
Lưu Cường nghe thấy tiếng cười, mới ý thức được hình như đã xảy ra chuyện gì đó, trong lòng ông ta rất hận, không phải là hận Trương Dương, mà là hận Trương Đăng Cao, mẹ kiếp nhà Trương Đăng Cao, sao lại hại người như vậy chứ?
Trương Dương cũng không tức giận, cười nói: “Cục trưởng Lưu, tôi vừa mới đến, thôi thì ông nể mặt chút!”
Bên đó Lưu Cường chỉ muốn đâm đầu vào tường: “Xin lỗi…Xin lỗi…Thị trưởng Trương, tôi đến ngay đây, tôi đến ngay đây!”
Trương Đăng Cao cúp điện thoại, trong lòng cực kì ấm ức, nhìn vị phó thị trưởng Trương này, rồi thầm chửi họ hàng hang hốc của hắn, Trương Đăng Cao tôi có đắc tội gì với anh chứ, sao anh lại kẹp tôi ở giữa làm khó tôi!
Nhưng sự tình vẫn chưa xong, gã còn phải gọi điện cho cục trưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh nữa, Trương Đăng Cao cứ lề rề mãi, làm thế nào mới làm cho đối phương ý thức được tính quan trọng của việc này, làm thế nào mới có thể truyền đạt thông tin đến cho đối phương đây, sau khi gọi điện thoại, Trương Đăng Cao không đợi đối phương nói mà đã cướp lời: “Cục trưởng Băng, phó thị trưởng Trương đang đợi ông đến họp, rất quan trọng, cần phải đến ngay!”
Phùng Xuân Sinh nói: “Tôi đang đi thăm người bệnh, buổi sáng thì tôi không qua đó được, buổi chiều đi, tôi đến gặp riêng phó thị trưởng Trương!” Câu này của ông ta chẳng có lỗi gì.
Trương Đăng Cao nói: “Ông phải đến ngay, phó thị trưởng Trương yêu cầu vậy!”
Quan hệ của Phùng Xuân Sinh và Trương Đăng Cao cũng không tồi, y chẳng kiên trì nói chuyện: “Mẹ bí thư Thẩm ốm rồi, tôi đã đến bệnh viển ồi, không thể quay đầu về được nữa. Vừa nãy chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Tim một lí do hộ tôi!”
Trương Đăng Cao nói: “Nhưng phó thị trưởng Trương!”
“Chẳng phải chỉ là phó thị trưởng Trương sao? Anh ta to đến mấy có thể to hơn bí thư Thẩm được sao? Tôi nói này có phải anh làm việc phát ngố rồi không, bên nặng bên nhẹ cũng không phân được à!”
Lại là một màn cười nữa, có người cười đến độ chảy cả nước mắt, Trương Đăng Cao cầm điện thoại, nói cũng không được, mà cụp máy cũng không xong, trong lòng thầm nói, ông đừng trách tôi, người hại ông là Trương Dương.
Phùng Xuân Sinh hiểu rồi, bên đó ông ta không nói lời nào, ngay lập tức cụp điện thoại.
Mấy vị bị Trương Dương phạt trước đó vốn còn cảm thấy buồn bực, giờ đây chẳng còn chút ấm ức nào nữa, thấy Binh Xuân Sinh và Lưu Cường như vậy, đừng nói là phạt 50 tệ, dù có phạt 500 tệ họ cũng đồng ý phạt.
Trương Dương cười làm một động tác tay: “Mọi người yên lặng một chút, tôi vẫn nói câu vừa rồi, hôm nay tôi mời mọi người đến đây là để làm quen gặp gỡ, làm sâu thêm ấn tượng, phương thức thế này, ấn tượng với mọi người có sâu sắc không?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt trả lời: “Sâu sắc!”
Trương Dương lại cười nói: “Lần sau họp, có còn ai dám đến muộn nữa không?”
“không dám!”
Phòng họp bên này rộ lên tiếng cười không ngớt, âm thanh rất lớn, làm cho cả tòa lầu làm việc đều chấn động cả, thị trưởng Tôn Đông Cường và phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đang nói chuyện, nghe thấy âm thanh đó, cũng không chịu nổi phải dừng lại, Tôn Đông Cường nói với Trác Lượng: “Đi xem xem có vấn đề gì?”
Trác Lượng quay người đi ra ngoài, một lúc sau đã trở lại rồi, nói với Tôn Đông Cường: “Phó thị trưởng Trương đang họp!”
Trần Gia Niên chau chau mày: “Chẳng phải chỉ là họp hành thôi sao, có cần thiết phải ăn to nói lớn như vậy không?”
Tôn Đông Cường không nói gì, nhìn qua cửa kính sang lầu làm việc của thị ủy ở đối diện, trong lòng thầm nói: “Từ bây giờ, nơi này không thể bình lặng được nữa rồi!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương đại quan nói: “Theo lẽ thường, thì tôi mới nhậm chức nên phát biểu một vài lời cảm ơn, tôi đã chuẩn bị rồi! Hắn cần tờ diễn thuyết của Phó Trường Chinh lên: “Chuẩn bị thì cũng chuẩn bị rồi đấy, nhưng bản diễn thuyết này không phải do tôi viết, mà là tôi bảo Tiểu Phó viết giùm tôi!”
Tất cả hội viên nghe đến đây đều cười khanh khách, vị phó thị trưởng mới đến này thật là thành thực quá, thật ra để thư kí viết bài nói chuyện là một thói quen rồi, đừng nói là phó thị trưởng, dù là họ cũng có lúc làm như vậy.
Phó Trường Chinh đứng bên cạnh Trương Dương, hơi sợ sệt, vị phó thị trưởng này cái gì cũng nói, việc này cũng lôi ra.
Trương Dương nói: “Tôi vốn muốn nói theo bản này, nhưng tôi phát hiện ra có mấy đoạn rất quen!” Hắn không xem bản diễn thuyết, mà nói: “Tôi tin tưởng rằng, có sự lãnh đạo sáng suốt của tỉnh ủy, chính phủ tỉnh và thị ủy, có nhân đại thành phố (đại hội đại biểu nhân dân thành phố----Cơ quan lớn nhất của một thành phố), có chính hiệp thành phố (hội hiệp thương chính trị) đôn đốc và ủng hộ, có sự đoàn kết phấn đấu của toàn bộ các cán bộ và tổ chức các cấp toàn thành phố, chúng ta nhất định có thể đẩy công tác Phong Trạch lên một tầm phát triển mới, ngày mai của Phong Trạch nhất định sẽ rạng rõ hơn, sáng lạn hơn!” Trương Dương cười nói: “Đoạn này tôi quá quen thuộc, bí thư thị ủy Đỗ của chúng ta khi thượng nhiệm cũng nói một đoạn như thế này, lúc đó tôi có được xem trước bản diễn thuyết, mấy câu mở đầu còn do tôi nghĩ cho đấy chứ, vì thế tôi thấy quen như vậy bèn không dám dùng nữa, sợ mọi người nói tôi ăn cắp bản quyền!”
Toàn hội trường lại cười rầm lên, nguyên nhân họ cười là, đoạn này Tôn Đông Cường cũng đã dùng trong lần đầu tiên gã đến Phong Trạch, thực ra đây cũng là điều bình thường mà thôi, những câu nói mang tính công thức thế này, ai mà chẳng lấy ra ốp vào cơ chứ, mấy cán bộ đảng của chúng ta thường thích đọc mấy thứ sáo rỗng này, còn về ý nghĩa thực sự của nó, thì chẳng ai đi nghĩ nhiều.
Phó Trường Chinh đỏ bừng mặt, nghĩ rằng chút nữa sẽ xin lỗi thị trưởng Trương, điều này cũng không thể trách anh ta được, vì thị trưởng Trương đòi gấp quá, vì vậy Phó Trường Chinh mới viết thế, không ngờ phó thị trưởng Trương quen biết rộng, vừa nhìn đã nhận ra ngay có đoạn bí thư Đỗ đã dùng.
Trương Dương cười với Phó Trường Chinh: “Tiểu Phó, tôi không phải là mắng cậu, thật ra những việc thế này quá đỗi bình thường, chẳng giấu gì mọi người, bình thường tôi ghét nhất là nghe mấy ông lãnh đạo nói chuyện, toàn những ngôn từ sáo rỗng, nói như bay trên mây trên gió, tính tôi không được tốt, gấp gáp, nhưng tôi rất tôn trọng đạo lí, tôi thích sự thật! Tôi không thích làm cái gì hời hợt bề ngoài, mọi người nếu như đã nghe nói về một số chuyện trước kia của tôi, có lẽ cũng hiểu phần nào đó về con người tôi.”
Nói đến đây, lời của Trương Dương bị ngắt đoạn, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường chạy hộc tố vào trong. Trương Dương nhìn đồng hồ, Lưu Cường đến muộn nửa tiếng đồng hồ,
Lưu Cường vừa lau mồ hôi, vừa thở dốc, đến trước mặt Trương Dương: “Thị trưởng Trương, xin lỗi, xin lỗi….Tôi….”
Trương Dương cười nói: “Ông là cục trưởng Lưu đúng không!”
Lưu Cường gật đầu cái rụp, y muốn giải thích, nhưng vừa nãy trong điện thoại đã nói người ta là thằng trẻ con, điều này có nghĩa làm nhục phó thị trưởng mới đến, điều này phải giải thích như thế nào đây?
Trương Dương nói với Trương Đăng Cao: “chủ nhiệm Trương, anh và cục trưởng Trương quen rất thân đúng không?”
Trương Đăng Cao ngớ người, rồi lắc đầu, điều này làm tất cả mọi người đều cười rộ lên, trong thể chế Phong Trạch, ai mà chẳng biết Trương Đăng cao và Lưu Cường hay qua lại với nhau, mà lúc này gã lại không thừa nhận, đúng thật là lúc gặp nạn mới biết lòng nhau, giờ đây chưa đến lúc lâm nạn, mà Trương Đăng Cao đã bắt đầu tự bảo vệ mình rồi.
Lưu Cường thầm chửi Trương Đăng Cao một vạn một ngàn lần, mẹ kiếp, tên này thật chẳng có nghĩa khí gì.
Trương Dương cười nói: “vậy có nghĩa là quan hệ bình thường rồi, quan hệ bình thường, tại sao người khác đến muộn thì anh phạt tiền, ông ấy đến muộn anh lại không có phản ứng gì?”
Trương Đăng Cao được Trương Dương nhắc nhở, lúc này mới ý thức được mình thật sự quên việc này, gã đến trước mặt Lưu Cường đòi phạt tiền, Lưu Cường không mang tiền, ngại ngần nói: “Anh giúp tôi bù vào đấy trước, về sau tôi sẽ trả lại!” Lại là một tràng cười nữa.
Lúc này, cục trưởng vệ sinh Phùng Xuân Sinh cũng đến rồi, Phùng Xuân Sinh còn sợ hơn Lưu Cường, Lưu Cường chỉ bảo người ta tuổi nhỏ, Phùng Xuân Sinh lại nói rằng Trương Dương quan nhỏ, trên quan trường, anh nói người ta tuổi nhỏ, miệng còn hôi sữa thì cũng chẳng sao, nhưng anh nói người ta quan nhỏ, không có quyền, đây là điều cấm kị rất lớn, Phùng Xuân Sinh sợ, gọi một tiếng thị trưởng Trương, rồi ngoan ngoãn móc 50 tệ ra.
Người cần đến đã đến đủ rồi, tất cả gồm 11 người, còn một số bộ phận không mấy quan trọng thì không cần thông báo. Trương Dương cười nói: “Mọi người có thể đến đây,tôi rất vui, mọi người cũng đã đến rồi, tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là trẻ hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, còn những thứ khác thì giống với người bình thường.”
Không khí hội trường lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, đại đa số người tham dự đều cho rằng vị phó thị trưởng mới đến này rất hài hước, nhưng không phải là loại dễ nhằn, xem ra người ta trẻ thế này đã làm được đến vị trí hiện tại, không chỉ là vì dựa vào hậu đài.
Trương Dương nói: “Mọi người cũng đã quen biết nhau cả rồi, mọi người không biết tôi cũng không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, tôi cũng không hiểu về mọi người, nhưng từ ngày hôm nay, tôi dự định làm bạn với mọi người, mục đích của việc tôi làm bạn với mọi người là vì cùng làm việc, cùng làm cho Phong Trạch đi lên, lãnh đạo đã đưa tôi đến đây, thì tôi phải làm một chút gì đó cho ra trò, tôi có một cái tật xấu, đó là đã không làm thì thôi, nếu đã làm, phải làm cho tử tế!”
Lương Diễm vỗ tay trước, rồi mọi người vỗ tay theo.
Trương Dương nói: “Giờ đây tôi giao quyền phát ngôn cho mọi người, mọi người có gì, chỉ cần nói ra, tôi vừa mới đến Phong Trạch, cần phải nghe những âm thanh không giống nhau, không sợ có vấn đề, sợ là sợ có vấn đề nhưng không giải quyết.”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, không khí trở nên yên lặng, không ai chủ động lên tiếng. Đây là vì họ vẫn chưa hiểu được về vị phó thị trưởng mới này, dù là có vấn đề cũng không muốn nói ngay lúc này.
Không ai nói, Trương Dương nhìn sang Lương Diễm, Lương Diễm nói: “Nếu không ai nói thì tôi nói, đài truyền hình chúng ta xây dựng vào những năm tám mươi, dù là các thiết bị hay là máy móc đều không thể đáp ứng được nhu cầu của Phong Trạch, cũng không thể thích ứng được với công tác tuyên truyền của Đảng ta. Tôi hi vọng thị trưởng Trương có thể giúp đỡ tôi giải quyết vấn đề này, giờ đây cuộc sống vật chất của người dân đã nâng cao hơn rất nhiều, nhu cầu của họ về cuộc sống tinh thần cũng ngày càng cao hơn, ti vi quảng cáo đã trở thành một bộ phận tất yếu trong cuộc sống tinh thần của người dân, cải thiện điều kiện phát sóng của đài truyền hình, chính là cải thiện cuộc sống tinh thần của nhân dân, điều này có ý nghĩa thiết thực đối với sự phát triển văn minh tinh thần của thời đại mới.”
Trương đại quan nghe đến độ ong ong đầu: “Thôi được rồi được rồi, gì đó nhỉ…Nói nữa thì có lẽ sẽ lên đến tầng lợi ích dân tộc rồi, đài trưởng Lương, bản báo cáo của chị còn ở trên bàn tôi kìa, tôi sẽ để ý đến việc này.”
“Cảm ơn thị trưởng Trương!”
Lương Diễm nói xong, những người khác vẫn không nói gì, Trương Dương nhìn thấy mọi người lặng yên như vậy, trong lòng cũng thấy chán, nhìn thời gian, đã 11 giờ rưỡi rồi, sắp đến giờ ăn cơm, Trương Dương vẫy tay với Trương Đăng Cao.
Trương Đăng Cao đến bên cạnh hắn, Trương Dương nói: “Đi phòng chiêu đãi của chính phủ thành phố chúng ta sắp xếp một chút đi, mở họp đến bây giờ, mời mọi người ăn bữa cơm đã rồi về!”
Trương Đăng Cao gật đầu, rồi tính số người hôm nay, thêm họ nữa, có lẽ hai bàn là đủ.
Trương Dương lại bổ sung: “Cơm canh đầy đặn một chút, ba trăm năm tươi tệ tiền phạt đều lấy ra dùng, để mọi người ăn ngon, ăn no!” Tên này nói xong rồi dừng lại một lúc: “Đây là hoạt động tập thế, ai không đi, phạt 100 tệ!”
Trương Đăng Cao thật là phục tên này, vừa nói xong đã nghĩ ra cách xử lí tiền phạt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cách này còn tốt hơn cách thu tiền, ăn hết dùng hết, mọi người đều chẳng nghĩ gì,đỡ phải có người về sau suy nghĩ về món tiền đó.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Thế là buổ trưa ngày hôm đó trong phòng chiêu đãi của chính phủ thành phố, đã tăng lên một đám cán bộ đến nhập tiệc, giám đốc phòng chiêu đãi Từ Tinh đích thân sắp xếp hai bàn cơm, mỗi bàn có tiêu chuẩn 200 tệ, điều này đã phá vỡ quy định bốn món một canh của Thẩm Khánh Hoa, có điều người ta bù vào 350 tệ, dù là chia đôi ra, thì cũng không vi phạm luật lệ.
Trương Dương có cái thông minh của hắn, lợi dụng số tiền phạt này, làm cho mọi người ăn ngon uống ngon, có điều lệnh cấm rượu vào buổi trưa hắn cũng không dám phản lại, hắn mua Sprite và Cocacola, dùng đồ uống đó để thay rượu, dù là cảm giác của mấy vị cấp dưới này với Trương Dương là tốt hay là xấu, thì hội nghị và bữa cơm trưa ngày hôm nay, đã làm cho ấn tượng của họ với vị phó thị trưởng mới đến này càng ngày càng sâu sắc.
Trương Dương cầm cốc Sprite đến trước mặt cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường: “Lưu cục, tôi kính ông một chén!”
Lưu Cường sợ đến độ vội vàng đứng dậy: “Thị trưởng Trương, tôi kính anh mới đúng!”
Trương Dương cười nói: “Tuôi ông lớn mà!”
Lưu Cường đã nghe ra trong câu này, ý của Trương Dương là đang tính sổ với y, Lưu Cường nói: “Thị trưởng Trương, thật là xin lỗi quá, tôi nói năng hàm hồ, có chỗ nào đắc tội thì mong anh bỏ quá cho!”
Trương Dương cười ấn ông ấy ngồi xuống: “Lưu cục, ông nghĩ đi đây vậy, tôi thật sự còn rất trẻ, nói thật, tuổi của ông còn lớn hơn tuổi cha tôi đấy chứ!”
Lưu Cường chỉ có thể cười, tim đập thình thịch, không biết rằng vi phó thị trưởng này rốt cuộc nghĩ gì?
Trương Dương nói: “Công tác giáo dục là rất quan trọng!” Hắn lại quay sang nói với cục trưởng cục vệ sinh Phùng Xuân Sinh: “còn công tác vệ sinh nữa, công việc phụ trách của hai vị rất nặng nề, công tác của tôi có thể làm tốt hay không, có thể làm ra thành tích hay không, đều dựa vào hai vị cả đấy, hôm nay phạt hai vị năm mươi tệ, hai vị không hận tôi chứ?”
Hai người đồng loạt lắc đầu, Phùng Xuân Sinh nói: “Thị trưởng Trương, chúng tôi đến muộn, bị phạt là điều đáng làm! Chúng tôi chấp nhận, hơn nữa không có gì bất mãn cả!”
Trương Dương cười nói: “Nói thật, vốn tôi dự định buổi trưa rút tiền túi của mình ra để mời mọi người, nhưng lại tiếc của, vì thế mới nghĩ ra chiêu này, tôi chỉ muốn tất cả mọi người đều đến muộn nếu như tất cả đều đến muộn hết, thì bữa cơm hôm nay của chúng ta càng thịnh soạn hơn!” Một câu nói lại làm cho mọi người cười rộ lên.
Trương Đăng Cao đang cầm một cái đùi gà gặm ngon lành, đột nhiên nhìn thấy thị trưởng Tôn Đông Cường và phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đến đây ăn cơm, gã vội vàng đứng dậy ra đón.
Trương Dương quay người ra nhìn thấy họ, cười vẫy vẫy tay: “Thị trưởng Tôn, phó thị trưởng Trần, hai người đến thật đúng lúc, cùng đến ăn cơm đi!”
Tôn Đông Cường ngớ ra, thấy đám người này ăn nhậu ở đây, thật là bái phục Trương Dương, tên này quá là coi trời bằng vung, ai mà không biết quy định của bí thư Thẩm, bữa cơm công việc chỉ có bốn món và một canh, dù là lãnh đạo cấp trên về cũng chỉ có thể, mà Trương Dương lại dám đưa một đám người vào đây ăn uống linh đình, có lẽ một thời gian nữa, việc này sẽ đồn đến tai bí thư Thẩm, Tôn Đông Cường thầm nghĩ, tiểu tử nhà ngươi chết chắc rồi.
Trương Dương bước qua chỗ đó, một tay kéo, muốn kéo Tôn Đông Cường vào đó, Trần Gia Niên không vui, thấp giọng nói: “Tiểu Trương à, Cậu không biết quy định tiếp đãi của chúng ta?”
Trương Dương cười nói: “Biết rồi, được rồi, ông đừng lo nữa, có việc gì tôi đứng ra chịu trách nhiệm!” Trong lòng hắn hơi khó chịu, Tôn Đông Cường còn chưa nói gì, cái chức phó thị trưởng như ông còn dám lên tiếng?
Trần Gia Niên lại nói: “Là một đồng chí lãnh đạo cần phải chú ý đến ảnh hưởng!”
Tôn Đông Cường cảm thấy Trương Dương cố ý kéo gã vào, gã kiên tì nói: “Tiểu Trương,chúng tôi còn ít việc quan trọng, ăn một chút rồi đi ngay, không tham gia cùng mọi người nữa!”
Trương Dương nói: “Các đồng chí, hai vị thị trưởng đến thăm mọi người, mọi người vỗ tay biểu thị hoan nghênh!”
Tràng vỗ tay rầm rầm vang lên, đám người này dưới sự dẫn dắt của Trương Dương cũng náo nhiệt hẳn lên.
Thấy tình hình như vậy, Tôn Đông Cường và Trần Gia Niên cũng chẳng tiếp tục từ chối được nữa, họ chỉ đành ngồi xuống.
Tôn Đông Cường thấy họ uống nước bình thường, mới yên tâm, những người ngồi ở đó thấy thị trưởng và phó thị trưởng thường vụ đều đến cả, ai nấy đều đến kính rượu, đương nhiên là uống nước ngọt, chứ không phải là rượu thật.
Trương Dương đưa cho Tôn Đông Cường một cốc Coca, Trương Đăng Cao đưa cho Trần Gia Niên một cốc Sprite, giờ đây không khí rất vui vẻ, Tôn Đông Cường và Trần Gia Niên uống mấy cốc với mọi người sau đó ăn cơm.
Tất cả mọi người đều để ý đến một tiểu tiết, phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên sau khi uống mấy cốc Sprite xong mặt bắt đầu đỏ lên, họ đều cảm thấy hơi kì lạ, sao uống Sprite mà cũng say được sao? Tôn Đông Cường cũng rất kì lạ, gã nghi ngờ có phải trong cốc có trộn rượu hay không, nhân lúc đưa lên uống, gã hít một hơi, không có mùi rượu. Gã cũng không muốn kéo dài, mỉm cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm, buổi chiều còn phải đi làm nữa!”
Trương Dương hưởng ứng: “Ăn cơm thôi!”
Nhưng mặt Trần Gia Niên ngày càng đỏ, y chớp chớp mắt, rồi lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.
Trương Dương ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: “Phó thị trưởng Trần, ông sao thế? Có phải không khỏe không?”
Trần Gia Niên lắc đầu: “Không sao, không sao….”Y chưa nói dứt lời đã ợ lên một hơi, Tôn Đông Cường ngửi thấy mùi rượu, gã kinh ngạc nhìn Trần Gia Niên.
Trần Gia Niên lắc lư đứng dậy, y chỉ vào chiếc cốc, rồi đột nhiên ôm miệng chạy ra ngoài.