Mạnh Tông Quý nghe nói khoa tài vụ bị trộm thì cả người toát mồ hôi lạnh. Cái này ứng với một câu, phúc vô song chí họa bất đan hành (phúc không bao giờ cùng đến mà họa thì không bao giờ đi lẻ), chuyện của Phong Trạch nhất trung đã không ít rồi. Sau khi nhận được tin tức, Mạnh Tông Quý vội vàng tới trường học, cảnh sát đang tra xét hiện trường, đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ phụ trách chỉ huy điều động ở hiện trường.
Trưởng khoa tài vụ Đỗ Ngọc Lệ tới trước Mạnh Tông Quý, cảnh sát sau khi hoàn thành chụp chiếu thu thập chứng cớ, do Khưu Kim Trụ tự mình cùng Đỗ Ngọc Lệ kiểm tra tổn thất, Đỗ Ngọc Lệ kiểm tra tỉ mỉ trong phòng một hồi, sau cùng đi tới trước két đựng tiền, cô ta thấy két đựng tiền không bị nậy, liền thở phào, nói: "Đội trưởng Khưu, tôi thấy chắc là không mất thứ gì quan trọng đâu."
Khưu Kim Trụ nói: "Mở két ra kiểm tra một chút!"
Đỗ Ngọc Lệ nói: "Không cần, két bảo hiểm không bị nạy!"
Khưu Kim Trụ cười nói: "Trưởng khoa Đỗ à, hiện tại kẻ trộm rất lợi hại, bọn chúng có thể phá giải mật mã của két bảo hiểm, thần không biết quỷ không hay lấy đồ bên trong, cô không mở két bảo hiểm ra thì chúng tôi không thể điều tra rõ cả chuyện này, vạn nhất mất thứ gì thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đó!"
Đỗ Ngọc Lệ nửa tin nửa ngờ câu này của Khưu Kim Trụ, nhưng trong lòng cũng không dám chắc cho nên vẫn mở két bảo hiểm ra, đồ bên trong vẫn còn, nhưng khiến tất cả mọi người người đều cảm thấy kinh ngạc là bên trong lại đặt năm vạn đồng tiền mặt, điều này rõ ràng đã làm trái với chế độ tài vụ tương quan.
Đỗ Ngọc Lệ kiểm tra két bảo hiểm xong liền hoàn toàn yên tâm, nói: "Chắc là không thiếu thứ gì rồi!" Lúc bà ta muốn đỏng két bảo hiểm lại thì Khưu Kim giữ lấy cửa két, nói với trợ thủ ở bên cạnh: "Kiểm tra đồ trong két đi!"
Đỗ Ngọc Lệ nghe vậy liền hoảng lên: "Không cần..."
Mặt Khưu Kim Trụ lập tức trầm xuống: "Trưởng khoa Đỗ, rốt cuộc cô là cảnh sát hay tôi là cảnh sát? Tôi phụ trách vụ án này, tôi có trách nhiệm điều tra rõ sự việc, hiện tại cô đứng sang một bên để đợi đi, lúc nào cần cô tự tôi sẽ tìm!"
Đỗ Ngọc Lệ cắn chặt môi, nhìn khuôn mặt âm trầm của Khưu Kim Trụ, cũng không dám cãi cọ với gã.
Thứ trong két bảo hiểm thật sự không ít, không những có năm vạn đồng tiền mặt, còn một ít sổ tiết kiệm và sổ kế toán, kiểm tra sợ bộ một chút, chỉ con số trong sổ tiết kiệm cũng tới ba mươi ba vạn đồng, còn những thứ viết trên sổ kế toán thì Khưu Kim Trụ đọc không hiểu, dẫu sao thì gã cũng không phải là kế toán chuyên nghiệm, gã thu những sổ kế toán này làm chứng cứ, sau đó nói với bộ hạ: "Mời đồng chí Đỗ Ngọc Lệ theo chúng tôi về cục công an hiệp trợ điều tra!"
Mạnh Tông Quý tận mắt nhìn thấy Đỗ Ngọc Lệ bị giải lên xe cảnh sát, y có chút bất an đi hỏi, Khưu Kim Trụ giải thích với y là hiệp trợ điều tra vụ án, nhưng Mạnh Tông Quý từ trong mắt Đỗ Ngọc Lệ đọc được sự hốt hoảng bên trong, y cảm thấy có chút bất diệu.
Trước khi Đỗ Ngọc Lệ lên xe, nói với gã mấy chữ bằng khẩu hình, Mạnh Tông Quý từ trong khẩu hình của Đỗ Ngọc Lệ đoán ra rằng cô ta muốn nói là - xảy ra chuyện rồi!
...
Lúc ban đầu Khưu Kim Trụ hỏi rất quy củ, gã mỉm cười nói với Đỗ Ngọc Lệ: "Trưởng khoa Đỗ, cô đừng kinh hoàng, tôi gọi cô tới chỉ để hiệp trợ điều tra, để nhanh chóng làm rõ vụ án này thôi!"
Đỗ Ngọc Lệ tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng ngoài mặt vẫn rất trấn định, cô ta mỉm cười nói: "Hiệp trợ cơ quan công an điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận."
Khưu Kim Trụ cười cười, câu đầu tiên gã hỏi lại khiến cho Đỗ Ngọc Lệ trở tay không kịp: "Căn cứ vào sự kiểm kê của chúng tôi, trong két bảo hiểm có năm vạn đồng tiền mặt, sổ tiết kiệm ghi có ba mươi ba vạn, xin hỏi cô làm vậy có hợp với chế độ tài vụ không?"
Đỗ Ngọc Lệ ngây ra một lát rồi nói: "Những chuyện này có liên quan tới án tình không?"
Khưu Kim Trụ nói: "Tôi muốn biết trừ năm vạn đồng này ra, trong két bảo hiểm còn có thứ gì khác nữa không?"
Đỗ Ngọc Lệ lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi dám bảo đảm rằng bên trong két bảo hiểm không mất thứ gì, trong khoa tài vụ cũng không mất gì!"
Khưu Kim Trụ cười ha ha, nói: "Trưởng khoa Đỗ, cô có phải là muốn nói với tôi rằng, tên trộm tối qua sau khi lẻn vào khoa tài vụ, không trộm đi thứ gì phải không? Hắn chỉ làm loạn căn phòng, sau đó bỏ đi, phải thế không?"
Đỗ Ngọc Lệ ấp a ấp úng, nói: "Có lẽ..."
"Đừng có dùng hai từ có lẽ này, cảnh sát chúng tôi tra án chú trọng tới chứng cứ, nếu như hắn chỉ vì muốn lẻn vào để làm bừa bộn căn phòng, tên trộm này thực sự là đùa dai tới cực điểm, trưởng khoa Đỗ, tôi hi vọng cô nói thực với chúng tôi, bất kỳ sự che giấu nào cũng đều không giúp được cho án tình."
Đỗ Ngọc Lệ có chút tức giận rồi, cô ta rít lên: "Tôi vì sao phải che giấu? Căn bản là không mất gì cả, anh bảo tôi phối hợp điều tra, tôi toàn bộ đều nói thật, tôi việc gì phải che giấu?"
Khưu Kim Trụ nói: "Tôi không biết là cô có cần phải che giấu hay không, nhưng tôi hoài nghi khoa tài vụ mất đồ, mỗi một đơn vị đều có sổ sách, cô thân là trưởng khoa tài vụ, phương diện này là sở trường chuyên nghiệp của cô, tôi tin sổ sách của cô cũng ghi chép rõ ràng, hiện tại trong tay tôi có một sổ kế toán, chỉ cần bảo bộ môn kế toán gia nhập, tất cả rất nhanh có thể tra rõ, trưởng khoa Đỗ, tôi hi vọng cô hãy nói thật."
Đỗ Ngọc Lệ gấp đến sắp khóc lên rồi: "Tôi xin thề, thật sự là không mất gì cả, không mất gì cả mà!"
Bản tính vui mừng trước tai họa của người khác của Khưu Kim Trụ lại bắt đầu tác quái, trong lòng thằng ôn này sản sinh ra khoái cảm vô cùng, điện thoại báo án là Trương Dương gọi, không cần hỏi cũng biết vụ án oan này chính là một tay phó thị trưởng Trương sắp đặt và tự mình thực hiện. So với Đỗ Ngọc Lệ mình vẫn tính là may mắn lắm! Khưu Kim không khỏi thầm kêu may mắn, tuy bị sỉ nhục và làm khó, nhưng sau cùng vẫn may mắn đứng ở vị trí chính xác, có thể làm việc cho phó thị trưởng Trương, đó là vinh hạnh!
Khưu Kim Trụ trong lúc thẩm vấn bị Triệu Quốc Đống mời tới, sắc mặt của Triệu Quốc Đống bất thiện, gã vừa nhận được điện thoại của Mạnh Tông Quý, Mạnh Tông Quý rất sợ hãi, y ý thức được Đỗ Ngọc Lệ bị bắt đi là dấu hiệu bất thường, lần này vụ án mất đồ của khoa tài vụ rất có khả năng sẽ làm lộ ra cái quỹ ngầm mà y giấu diếm, Phong Trạch nhất trung có hai sổ kế toán, một công khai, một bí mật, sổ kế toán bí mật này chỉ có Mạnh Tông Quý và Đỗ Ngọc Lệ biết.
Hai ngày nay Mạnh Tông Quý lo lắng không thôi, việc nợ lương nhân viên giáo viên khiến cho y không thở nổi, y đề xuất với Đỗ Ngọc Lệ lấy tiền từ trong kho bỏ nhỏ ra ứng trước, nhưng Đỗ Ngọc Lệ khuyên y đừng có làm vậy, nếu làm vậy, người khác khẳng định sẽ truy hỏi nguồn gốc của số tiền này, tài phú của quỹ ngầm nhỏ tích được cũng không phải là dễ dàng gì, đã che được tai mắt của mọi người, hiện tại anh muốn lấy tiền ra, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người rằng anh giở trò trên tài vụ. Cả ngày khóc lóc với người ngoài cũng đều là giả, Mạnh Tông Quý sau khi được Đỗ Ngọc Lệ nhắc nhở, cũng cho rằng rất đúng, tiền không quỹ ngầm nhỏ không thể để lộ ra ngoài được, từ từ tiêu xài cũng được, từ từ giấu cũng được, nhưng nói chung là không thể để lộ ra ngoài.
Nhưng Mạnh Tông Quý không ngờ khoa tài vụ lại xảy ra chuyện, sau khi nghe nói khoa tài vụ xảy ra chuyện, chuyện đầu tiên mà y nghĩ tới chính là cái quỹ ngầm của y, nghe nói bên trong két bảo hiểm tìm ra năm vạn đồng tiền mặt, đầu y kêu ong ong. Con đàn bà ngu ngốc này, vì sao lại đặt nhiều tiền mặt ở trong két bảo hiểm như vậy, thế chẳng khác nào là để người khác nắm thóp? Đáng tiếc mình chiều hôm qua còn giả vờ khổ sở tỏ ý với các giáo viên rằng đang nỗ lực xoay tiền, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi, tiền lương nhất định sẽ được phát, lần này thì người ta sẽ nói gì đây, trong két bảo hiểm có năm mươi vạn, anh vì sao không phát? Vì sao còn nói với chúng tôi là không có tiền?
Điều mà Mạnh Tông Quý lo lắng nhất chính là Đỗ Ngọc Lệ, nữ nhân có tinh minh hơn nữa một khi tiến vào cơ quan công an cũng sẽ sợ hãi, vạn nhất Đỗ Ngọc Lệ bị người ta dọa, nói ra những lời không nên nói, há chẳng phải là phiền phức lớn ư? Mạnh Tông Quý thế là liền nhớ tới Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống và em vợ của Thẩm Khánh Hoa, Mạnh Tông Quý là con nuôi của Trầm mẫu, y và Trung Quốc bình thường quan hệ cũng không tồi, Triệu Quốc Đống cũng đưa không ít học sinh tới trường học.
Triệu Quốc Đống lúc này mới cắt đứt quá trình thẩm vấn của Khưu Kim Trụ, gọi gã tới.
Khưu Kim Trụ tâm tình không tồi, mỉm cười nói với Triệu Quốc Đống: "Cục trưởng Triệu, tìm tôi có chuyện gì à?"
Triệu Quốc Đống nói: "Lão Khưu à, anh còn hiềm Phong Trạch nhất trung chưa đủ loạn à, còn muốn gây thêm loạn ư?"
Khưu Kim Trụ hiểu rõ mà còn giả vờ hồ đồ: "Triệu cục, tôi không gây loạn, người ta báo mất cắp, tôi theo lệ tới điều tra, tên trộm này là gây án ở khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung, tôi nếu không hỏi thì người ta nói tôi tất trách."
Triệu Quốc Đống nói: "Nghe nói anh kéo trưởng khoa tài vụ về đồn?"
Khưu Kim Trụ nói: "Vâng, đó là để tìm hiểu tình huống!"
"Anh không thể tìm hiểu tình huống ở trường học được à? Bắt người ta lên xe cảnh sát lôi về cục, người khác còn cho rằng là cô ta có liên quan tới vụ án này, tra án thì phải dùng đầu óc chứ, biết cái gì gọi là nhân tính hóa không? Phải để ý tới cảm thụ của người dân chứ!"
Trận mắng mỏ kiểu bề trên của Triệu Quốc Đống khiến cho Khưu Kim Trụ cảm thấy không thoải mái, oán niệm của Khưu Kim Trụ đối với Triệu Quốc Đống cũng không phải là ngày một ngày hai, nhiều ngày nay phải sống dưới cái bóng của Triệu Quốc Đống, thậm chí ngay cả vinh dự của mình cũng bị thằng ôn này cướp đi, ngoài mặt thì Khưu Kim Trụ rất phục, rất phối hợp với Triệu Quốc Đống. Nhưng trong lòng lại hận tới cực điểm, trước đây gã một mực áp chế cừu hận, nhưng từ sau khi Trương Dương xuất hiện, cừu hận của Khưu Kim Trụ đối với Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu khôi phục.
Triệu Quốc Đống nói: "Lão Khưu à, mau thả Đỗ Ngọc Lệ về đi, đừng khiến cho lòng người hoảng loạn nữa."
Khưu Kim Trụ nở nụ cười đạo đức giả, nói: "Được, tôi sẽ thả cô ta về, Đỗ Ngọc Lệ này không đơn giản, không ngờ lại cất năm vạn đồng tiền mặt trong két bảo hiểm!" Những lời này của Khưu Kim Trụ là cố ý nói cho Triệu Quốc Đống nghe.
Triệu Quốc Đống nhíu mày, phản đứng đầu tiên của gã là Đỗ Ngọc Lệ nắm kim khố ngầm chẳng trách biểu hiện của Mạnh Tông Quý lại khẩn trương như vậy. Triệu Quốc Đống tuy nghĩ tới được đây, nhưng gã lại không thể nghĩ sâu thêm một bước, vụ án trộm đồ lần này là Trương Dương liên thủ với Khưu Kim Trụ bố trí.
...
Khưu Kim Trụ thả Đỗ Ngọc Lệ về, nhưng sổ kế toán thì lại không trả cho cô ta, sổ kế toán này giao vào tay Trương Dương. Trương Dương giống như Khưu Kim Trụ, cũng đọc không hiểu sổ kế toán này, nhưng ở bên cạnh hắn có Thường Lăng Phong, cho nên bất kỳ vấn đề gì cũng không giấu được họ.
Thường Lăng Phong bỏ gần một tiếng để nhìn ra hết trăm ngàn chỗ hở trong sổ kế toán này, bằng vào quyển sổ này có thể chứng minh tài vụ của Phong Trạch nhất trung cực kỳ hỗn loạn. Các mục và sổ sách để ứng phó với thẩm kế của Phong Trạch nhất này có sự chênh lệch rất lớn, Thường Lăng Phong nói: "Gan của tên Mạnh Tông Quý này rất lớn, từ quyển sổ kế toán này có thể nhìn ra, y che giấu không ít thu nhập."
Trương Dương nói: "Hiện tại có thể tính là chứng cứ xác thực rồi không?"
Thường Lăng Phong nói: "Quyển sổ này là đủ để khiến y xuống đài rồi!"
Mẹ của Thẩm Khánh Hoa sống ở trong tầng trệt của viện gia thuộc thị ủy, không phải là bởi vì Thẩm Khánh Hoa không muốn ở cùng với mẹ, mà là lão thái thái thích mình có một căn nhà riêng, nhàn rỗi không có việc gì làm thì nuôi gà nuôi vịt trong vườn, tuy viện gia thuộc thị ủy đã có mệnh lệnh rõ ràng là không được nuôi gia súc gia cầm trong nhà, nhưng chẳng ai lại đi can thiệp vào chút sở thích của lão thái thái, mà cũng chẳng ai dám quản.
Thẩm Khánh Hoa mỗi ngày sau khi tan làm chuyện đầu tiên chính là tới chỗ mẹ thăm hỏi, lão thái thái xuất viện chưa được mấy ngày, tinh thần mấy ngày nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thẩm Khánh Hoa đi tới ngoài vườn thì nghe thấy tiếng cười của mẹ, y không khỏi mỉm cười, mẹ vui thì y cũng vui.
Cửa vườn mở ra, mấy con gà đang mổ thóc trong vườn, Lưu lão thái thái ngồi trên ghế, con trai nuôi Mạnh Tông Quý của bà ta đang ngồi ở bên cạnh bà ta, vừa đấm bóp chân cho lão thái thái vừa tiếp chuyện, nhìn thấy lão thái thái rất vui vẻ, bị chọc cho cười không ngừng.
Nhìn thấy Thẩm Khánh Hoa vào, Mạnh Tông Quý vội vàng đứng dậy: "Anh, anh về rồi à!"
Thẩm Khánh Hoa ừ một tiếng, Mạnh Tông Quý ân cần đi mang ghế tới: "Anh, anh ngồi đi! Em đi rót trà cho anh!"
Thẩm Khánh Hoa cười nói: "Tôi sao cảm thấy mình giống như là người khác vậy!"
Lưu lão thái thái nhìn con trai một cái, ý vị thâm trường, nói: "Con mỗi ngày đều tới một lần, mông còn chưa chạm ghế đã đi. Tông Quý mỗi ngày đều tới tán gẫu với mẹ, lúc nào cũng giúp mẹ vui vẻ, khi nào yên tâm mới đi, con trai nuôi so với con ruột của mẹ còn ân cần hơn!"
Mạnh Tông Quý quý bưng trà ra, đặt trà lên ghế băng, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, anh con công tác bận rộn, chuyện lớn chuyện nhỏ của Phong Trạch đều là anh ấy phải lo, cho dù là anh ấy bận như vậy mà mỗi ngày vẫn tới thăm mẹ đã là không dễ dàng gì rồi."
Lưu thái thái cười tủm tỉm nhìn Mạnh Tông Quý, nói: "Thằng bé này thật là biết nói những lời khiến người ta mát lòng." Bà ta đứng dậy, nói: "Muộn rồi thì đừng có về nữa, buổi trưa mẹ có giết hai con gà mái, đang ninh trong nồi rồi, canh gà mái thơm lắm, hai đứa ngồi nói chuyện đi, mẹ đi xem thế nào!"
Mạnh Tông Quý nói: "Mẹ, để con đi!"
Lưu lão thái thái xua tay, nói: "Hai anh em con ngồi nói chuyện đi, một người đi chuẩn bị là được rồi!"
Lão thái thái vừa vào phòng bếp, nụ cười trên mặt Thẩm Khánh Hoa liền tắt ngóm, Mạnh Tông Quý nhìn thấy vẻ mặt của y, trong lòng đầy thấp thỏm, dè dặt hỏi: "Anh...."
"Trường học sao rồi? Ba ngày thì hai lần xảy ra vấn đề, hiện tại khắp nơi đều đồn đại trong két bảo hiểm của trường học của cậu có tiền, nhưng lại giữ khư khư không phát lương cho giáo viên, có thật là có chuyện này không?"
Mạnh Tông Quý nói: "Anh, em sai rồi!"
Thẩm Khánh Hoa tức giận nhìn Mạnh Tông Quý: "Nói rõ ra đi!"
Mạnh Tông Quý lúc này mới kể lại đầu đuôi việc mình thiết lập quỹ đen với Thẩm Khánh Hoa, còn hai sổ kế toán của trường học, y cũng không dám giấu, sổ đã bị mang đi rồi, y muốn tiên hạ thủ vi cường, kế sách hiện giờ là chỉ cố có được sự tha thứ của Thẩm Khánh Hoa, thì mình mới thoát khỏi một kiếp này.
Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa càng lúc càng khó coi, sau khi nghe xong thì chỉ vào mũi Mạnh Tông Quý: "Gan của cậu lớn thật!"
Mạnh Tông Quý nói: "Anh...!"
"Đừng có gọi tôi là anh!" Thẩm Khánh Hoa gầm lên.
Lưu lão thái thái nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng chạy ra: "Sao thế? Anh làm bí thư thị ủy rồi thì to lớn, ngay cả đứa em này cũng không nhận hả!"
Thẩm Khánh Hoa bất lực, cố áp chế lửa giận, nặn ra một nụ cười với mẹ, nói: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, chúng con nói đùa thôi mà!"
Lưu lão thái thái nói: "Tông Quý tuy là con trai nuôi của tôi, nhưng tôi coi nó như là con ruột vậy, nó so với anh thì còn hiếu thuận hơn nhiều, nó nếu xảy ra chuyện gì, anh không giúp thì tôi cả đời này cũng không tha thứ cho anh đâu!" Nói xong, mắt lão thái thái đỏ lên, quay người đi.
Thẩm Khánh Hoa sợ nhất là khiến mẹ thương tâm, vội vàng đỡ mẹ, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con có nói là không giúp cậu ấy đâu nào!"
Mạnh Tông Quý ở bên cạnh nói: "Anh, em sai rồi, em bây giờ sẽ đi nhận sai sót với ủy ban kỷ luật tỉnh, anh yên tâm, chuyện em làm không liên quan gì tới anh cả!"
Lưu lão thái thái nghe vậy liền hoảng lên, nắm lấy ta Mạnh Tông Quý, nói: "Tông Quý, con đã làm gì?"
Thẩm Khánh Hoa thở dài, nói: "Cậu ngồi xuống cho tôi, tôi còn chưa hỏi xong!"
Mạnh Tông Quý trong lòng mừng rơn, y biết Thẩm Khánh Hoa khẳng định là sẽ ra tay giúp mình.
Sau khi lão thái thái quay về phòng bếp, Thẩm Khánh Hoa mới nói: "Cậu lấy bao nhiêu tiền từ công quỹ?"
Mạnh Tông Quý vội vàng lắc đầu: "Anh, em không lần một phân tiền công quỹ, xây dựng quỹ ngầm cũng là để làm phúc lợi cho giáo viên, bình thường làm việc cũng phải dùng tiền công, nói chung là em đều chi trong việc công, không có mưu đồ một phân tiền phúc lợi nào cho bản thân."
Thẩm Khánh Hoa tất nhiên không tin những lời này của Mạnh Tông Quý, y nhắm mắt lại, nghĩ một lát rồi nói: "Cậu nói là có hai sổ kế toán à?"
Mạnh Tông Quý gật đầu: "Ngoài sáng có một quyển, sau lưng có một quyển, hiện tại không những là chúng em, em dám nói rằng chín mươi phần trăm xí nghiệp đều làm vậy, khách sạn ở Phong Trạch không ngừng mở, tửu điếm đẳng cấp cao cơ hồ là nở rộ, lại có mấy người bỏ tiền của mình ra ăn cơm? Ăn uống từ công quỹ, thanh toán kiểu gì, đại bộ phận là tới từ quỹ ngầm."
Thẩm Khánh Hoa hừ một tiếng, dọa cho Mạnh Tông Quý giật bắn người.
Mạnh Tông Quý đầy vẻ ủy khuất, nói: "Anh, từ khi Trương Dương tới, hắn cứ soi mói em suốt!"
Thẩm Khánh Hoa tức giận nói: "Bản thân cậu mông không chùi cho sạch, không ngờ còn đổ tại người khác!"
Mạnh Tông Quý mặt đỏ bừng ngậm miệng lại.
Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu nói rõ vấn đề ra đi, sổ sách cũng làm cho rõ ràng, tôi sẽ bắn tiếng với phía ủy ban kỷ luật, trước tiên nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, sau này hẵng nghĩ tới vấn đề công tác!"
Mạnh Tông Quý trợn tròn mắt, Thẩm Khánh Hoa tuyên bố như vậy chẳng khác nào kiếp hiệu trưởng của y kết thúc từ đây, Mạnh Tông Quý không cam lòng, nói: "Anh, suất lên lớp của Phong Trạch nhất trung ở Giang Thành là đệ nhất, em quản lý..."
Thẩm Khánh Hoa bực bội ngắt lời y: "Trình độ quản lý của cậu có cao hơn nữa thì có sao, cậu nợ lương của giáo viên, thế là đủ để xử lý cậu rồi, cậu tự mình nghĩ cho kỹ đi, là cậu tự đi hay là để người khác đuổi cậu đi?"
...
Sau khi Mạnh Tông Quý ngẫm nghĩ thật kỹ, y cuối cùng cũng quyết định chủ động từ chức, lý do rất thường thấy, bởi vì điều kiện sức khỏe không thể nào thích ứng với công tác của hiệu trưởng cho nên chủ động rút lui.
Đơn từ chức được đưa đến tay cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, Lưu Cường không chậm trễ một chút nào, lại đưa đơn từ chức cho phó thị trưởng Trương, Trương Dương nhìn thấy đơn từ chức này cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, trong mắt hắn, Mạnh Tông Quý đây là lấy lùi làm tiến, rút vào chỗ an toàn để phòng ngự.
Trương Dương đọc một lượt đơn từ chức rồi ném sang một bên, nói với Lưu Cường: "Ông thấy sao?"
Lưu Cường nói: "Ý nguyện từ chức của đồng chí Mạnh Tông Quý rất kiên quyết, sức khỏe của anh ta luôn không tốt, huyết áp cao, bệnh đái đường, nếu như chúng ta còn kiên trì bắt anh ta tiếp tục làm công tác quản lý, tựa hồ như có chút không hợp nhân tình."
Trương đại quan nhân cười khinh thường: "Lão Lưu, chúng ta trong lòng đều rõ Mạnh Tông Quý từ chức tuyệt không phải vì nguyên nhân sức khỏe."
Lưu Cường xấu hổ ho khan một tiếng.
Trương Dương hớp một ngụm trà, nói: "Nghe nói là từ vụ mất trộm ở khoa tài vụ, từ trong két bảo hiểm lấy ra năm mươi vạn tiền mặt, sổ tiết kiệm hơn ba mươi vạn, còn có một quyển sổ kế toán bí mật. Phong Trạch nhất trung không phải là không có tiền, không phải là không phát được lương là do y tự lập quỹ ngầm, thừa cơ kiếm lợi bỏ túi, khi dưới lừa trên."
Lưu Cường cười nói: "Nghe nói ủy ban kỷ luật và ban thẩm tra đang liên thủ điều tra chuyện này, chuyện trước khi chưa rõ ràng, không tiện nói." Vợ của y là bí thư ủy ban kỷ luật, những gì nghe được tất nhiên là lão bà nói.
Trương Dương không ôm quá nhiều hi vọng với kết quả điều tra của ủy ban kỷ luật và ban thẩm tra, đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn thà dùng Khưu Kim Trụ chứ không muốn thông qua ủy ban kỷ luật, hắn đã ý thức được cả hệ thống Phong Trạch là một cái thùng sắt lớn, bọn họ giúp nhau canh chừng, đầu đuôi ăn khớp, người ngoài rất khó mà chen vào được. Mạnh Tông Quý nộp đơn từ chức, tuyệt không phải là tuyên cáo thất bại, y là đang xây dựng một phóng tuyến khác. Trương đại quan nhân nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí trước chuyện này hắn đã dự liệu được Mạnh Tông Quý sẽ có hành động này rồi.
Trương Dương cũng không định đuổi cùng giết tận, truy đánh Mạnh Tông Quý cũng chẳng có ý tứ gì cả, trong thể chế Phong Trạch, quan hệ giữa các bộ môn rắc rối phức tạp, dính dáng rất sâu, mình trước khi chưa rõ tình huống cụ thể mà manh động mạo hiểm thì chỉ tổ tự đưa bản thân và khốn cục.
Có nhận thức này, Trương đại quan nhân xử lý vấn đề lại lộ ra vẻ nhàn nhã có thừa, hắn mỉm cười, nói: "Có nhân tuyển thay thế thích hợp chưa?"
Lưu Cường nói: "Phạm Đạo Văn của trường trung học số 3 Phong Trạch không tồi, làm công tác quản lý nhiều năm, có kinh nghiệm, có nhiệt tình, có năng lực!"
Trương Dương cười nói: "Việc gì phải mời hòa thượng bên ngoài tới niệm kinh, tôi thấy tạm thấy cứ chọn nhân tuyển thay thế từ trong nôi bộ Phong Trạch nhất trung đi!" Trương Dương không quen Phạm Văn Đạo, tất nhiên là đừng nói gì đến chuyện hiểu về người đó, nhưng đã là Lưu Cường tiến cử, hắn có chút dè chừng, cái địa phương Phong Trạch này quá chú trọng quan hệ nhân tình, Lưu Cường không phải là vô duyên vô cớ lại đi tiến cử Phạm Đạo Văn, khẳng định là hai người họ có quan hệ không tầm thường, điểm này Trương Dương không đoán sai, Phạm Đạo Văn có quan hệ bạn học với Lưu Cường. Lưu Cường muốn nhân cơ hội này đề bạt người của mình, không ngờ lại bị Trương Dương phủ quyết rất dứt khoát. Trong lòng y thầm thấy lạ, Mạnh Tông Quý vì bệnh mà từ chức, hiện tại Phong Trạch nhất trung không có hiệu trưởng, nếu như không có nhân tuyển thay thế, tình huống của Phong Trạch nhất trung chỉ tổ càng loạn thêm, chẳng lẽ đây đã là tính toán từ trước?
Cuộc thi giữa kỳ của Phong Trạch nhất trung kết thúc trong trắc trở, chức trách của hiệu trưởng Mạnh Tông Quý cũng đi tới hồi kết, phó thị trưởng Trương Dương, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường đặc biệt tới Phong Trạch nhất trung tham gia đại hội giáo viên nhân viên toàn trường lần này.
Trong lễ đường của trường học, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường ở trước mặt mọi người tuyên bố tin tức Mạnh Tông Quý vì bệnh mà từ chức, tin tức này đối với giáo viên và nhân viên của Phong Trạch nhất trung mà nói thì rất đột nhiên, sau khi Lưu Cường tuyên bố, trong hội trường trở nên xôn xao, các giáo viên nhao nhao nghị luận, Mạnh Tông Quý đột nhiên từ chức khiến mọi người không thể không nghĩ nhiều.
Lưu Cường tiếp theo tuyên bố quyết định miễn chức trưởng khoa khoa tài vụ của Đỗ Ngọc Lệ, hôm nay hai người đương sự không có mặt, Mạnh Tông Quý đã tới bệnh viện, Đỗ Ngọc Lệ thì xin nghỉ bệnh, bọn họ đều không muốn đối diện với cục diện khó xử này.
Sau khi Lưu Cường tuyên bố hai tin tức quan trọng này, liền đưa micro cho Trương Dương, y trịnh trọng nói: "Tiếp theo xin mời thị trưởng Trương lên phát biểu!"
Tiếng vỗ tay lưa thưa, lòng nhiệt tình của các giáo viên không cao, Mạnh Tông Quý từ chức cũng được, tiếp tục làm cũng được, đối với giáo viên bọn họ mà nói thì ai làm hiệu trưởng không quan trọng, quan trọng nhất là tiền lương của họ có thể kịp thời dưa xống.
Trương Dương gõ gõ micro, cười nói: "Chào mọi người, có thể là mọi người không quen thuộc với tôi, tôi tên là Trương Dương, vừa tới Phong Trạch nhậm chức không lâu, thị lý giao cho tôi quản lý văn giáo vệ sinh, lúc trước tôi có tới trường học hai lần. Lần đầu là bởi vì bãi khóa bãi thi, môt lần là bởi vì chủ thầu dẫn nông dân công tới gây chuyện, hai lần đều không phải là chuyện tốt gì!"
Dưới bục vang lên tiếng cười, đích xác là gần đây chuyện phát sinh ở Phong Trạch nhất trung quả thực là quá nhiều.
Trương đại quan nhân còn chưa nói thực, hắn tới Phong Trạch nhất trung không phải chỉ hai lần, hắn bỏ qua chuyện vào một đêm gió mát trăng thanh, một mình lẻn vào khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung nữa.
Trương Dương nói: "Có câu sự bất quá tam, hôm nay tôi đến Phong Trạch nhất trung lần thứ ba, tôi hi vọng bắt đầu từ hôm nay có thể mang tới cho Phong Trạch nhất trung tình cảnh tốt, có thể khiến vận khí của mọi người đều biến thành tốt hơn!"
Bên dưới có giọng nói: "Thị trưởng Trương, tiền lương của chúng tôi giải quyết sao đây?"
Cục trưởng cục giáo dụng trừng mắt lườm về phía phát ra giọng nói, y muốn tìm xem người phá đám là ai?
Trương Dương cười nói: "Tôi vừa mới nói rồi, tôi là phó thị trưởng phân quản văn giáo vệ sinh, tôi phụ trách trù tính trung, phụ trách toàn cục, chuyện cụ thể do hiệu trưởng của các vị phụ trách.
Câu nói này lập tức làm dấy lên sự bất mãn của nhân viên giáo viên trong trường, vị phó thị trưởng Trương này căn bản là né tránh vấn đề chủ yếu. Bên dưới lại bắt đầu nhao nhao nghị luận, các giáo viên chỉ có thể dùng phương thức này để phát tiết sự bất mãn của mình.
Lưu Cường thấy bên dưới lại loạn, vỗ vỗ bục chủ tịch, nói: "Yên lặng, yên lặng!"
Trương Dương nụ cười không đổi: "Tôi còn chưa nói xong, tôi có một tin tức quan trọng muốn tuyên bố, chuyện này có liên quan chức tiếp tới công tác sau này của các vị!"
Nghe thấy Trương Dương nói vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Mạnh bị bệnh từ chức,Phong Trạch nhất trung của chúng ta tạm thời lâm vào cục diện quần long vô thủ, một đoàn đội, không có người đứng ra lãnh đạo, rất khó sản sinh ra lực ngưng tụ, mà không có lực ngưng tụ thì không thể làm tốt công tác, cho nên trải qua sự hiệp thương giữa tôi và các vị phụ trách của cục giáo dục, đã đưa ra quyết dịnh!" Nói tới đây hắn cố ý dừng lại.
Lưu Cường ngơ ngác nhìn hắn, trước đây bọn họ đúng là có từng bàn bạc, nhưng mình đề xuất để Phạm Đạo Văn tiếp nhận công tác của Mạnh Tông Quý lại bị Trương Dương phủ quyết rồi, sau đó chuyện này tới đó là dừng, hiện tại hắn lại nói hiệp thương cái gì? Trong hồ lô của thằng ôn này rốt cuộc là bán thuốc gì?
Trương Dương nói: "Kinh qua sự suy nghĩ thậm trọng của chúng tôi, quyết định do đồng chí Thường Lăng Phong, chủ nhiệm ban cải cách văn giáo vệ sinh tạm thời giữ chức hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung, hiệu trưởng Thường là tiến sĩ từng du học ở Nhật, về phương diện kinh tế học và giáo dục học đều có tạo nghệ cực sâu, cũng có tài năng quản lý xuất sắc, hiện tại chúng tôi hoan nghênh đồng chí Thường Lăng Phong nào!"
Lưu Cường ngây ra, các giáo viên cũng ngây ra? Thường Lăng Phong là thần thánh phương nào, Phong Trạch nhất trung này là nơi nào? Không thể tùy tiện gọi một người tới làm hiệu trưởng được.
Trương Dương vỗ tay trước: "Chúng ta hoan nghênh đồng chí Thường Lăng Phong lên bục phát biểu!"
Ánh mắt của các giáo viên lúc này mới tụ ở một góc của lễ đường, Thường Lăng Phong mỉm cười đứng dậy, lúc hội nghị bắt đầu, gã đã ngồi ở một góc của lễ đường, lặng lẽ nghe ngóng các vị giáo viên ở xung quanh nói chuyện. Thường Lăng Phong không muốn làm hiệu trưởng gì cả, nhưng gã và Trương Dương là cùng một phe, rất nhiều chuyện căn bản gã không được lựa chọn, giống như gã lúc trước cũng không muốn tới Phong Trạch, nhưng sau cùng vẫn phải tới. Trương Dương cho rằng nhân tuyển thích hợp nhất hiện tại là Thường Lăng Phong, chủ nhiệm văn phòng cải cách vệ sinh văn giáo vệ, kiêm nhiệm hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung cũng không có gì là không hợp lý, Thường Lăng Phong muốn học lịch có học lịch, muốn quản lý có quản lý, huống chi hiện tại Trương Dương thông qua quan hệ phía Giang Thành giúp Thường Lăng Phong có được đãi ngộ cấp khoa, làm hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Thường Lăng Phong không chịu làm lâu, Trương Dương đã đáp ứng gã, sau khi vượt qua đoạn thời gian này, chỉ cần vấn đề của Phong Trạch nhất trung được giải quyết, tìm được nhân tuyển thay thế thích hợp thì sẽ giỡ cái gánh nặng này xuống cho Thường Lăng Phong, để hồi báo Thường Lăng Phong, hắn cho Chương Duệ Dung tạm thời làm trưởng khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung, Chương Duệ Dung không phải là muốn Trương Dương cấp điều hòa cho cô ta ư? Trong khoa tài vụ hiện có mà, không những là khoa tài vụ có, mà văn phòng của hiệu trưởng cũng có, Trương đại quan nhân đây là nhất cử lưỡng đắc.
Thường Lăng Phong dưới sự chú ý của mọi người bước lên bục chủ tịch, gã mỉm cười, nói: "Chào mọi người,tôi là Thường Lăng Phong, trước đây đảm nhiệm chức phó thị trưởng phòng chiêu thương thành hố Giang Thành, trước mắt đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Trương, tôi trước tiên xin giải thích với mọi người một chút, nhiệm vụ chủ yếu của tôi là phụ trách cải cách văn giáo vệ sinh, cái chức hiệu trưởng này tôi chỉ tạm thời thay thế thôi, khi có nhân tuyển thích hợp, tôi sẽ lập tức nhường cho người hiền, nhưng tôi đảm bảo, chỉ cần tôi ở trên chức vị này một ngày, tôi sẽ thật thà làm tốt công tác của mình, để các giáo viên có được lợi ích thực tế, từng bước cải thiện đãi ngộ của các giáo viên, sau này cho dù tôi không còn công tác ở Phong Trạch nhất trung, nhưng tôi vẫn sẽ dồn trí lực vào việc cải cách văn giáo vệ sinh!"
Bên dưới lại có một giọng nói vang lên: "Đạo lý thì ai cũng nói được, thực tế chút đi!"