Y Đạo Quan Đồ

Chương 377: Đứng trên vai người khổng lồ




Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đều nghĩ cách giúp đỡ rồi, nhưng với tình hình trước mắt, hiệu quả không được rõ ràng, Trần Thiệu Bân bắt đầu suy nghĩ, có cần nói với cha hay không, có lẽ đã đến lúc để cha gã bước vào.
Trần Thiệu Bân không nghĩ đến việc, khi lãnh đạo ngân hàng tìm gã để nói chuyện, cha của gã đã đang ở nhà tiền bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri.
==========================================
Khi bộ trưởng tuyên truyền Trần Bình Triều đến thăm, Cố Doãn Tri đang ở trong phòng đọc sạch tu dọn những thứ đồ sứ của ông ta, nghe thấy Trần Bình Hải đến thăm, Cố Doãn Tri bảo Cố Giai Đồng mời y vào trong phòng khách.
Cố Doãn Tri vừa lau những thứ đồ sứ, vừa cười với Trần Bình Hải: “Bình Hải đến rồi à, anh ngồi chơi trước đi, tôi sẽ ra ngay!
Trần Bình Triều để ý đến chiếc va li bên cạnh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cố bí thư chuẩn bi đi sao?”
Cố Doãn Tri gật đầu nói: “Chiều nay tôi bay rồi, tôi đến Bắc Kinh thăm Dưỡng Dưỡng, rồi đi thăm một vài người bạn cũ luôn, trước kia cứ đi làm cả ngày, đâu có thời gian đi thăm họ.”
Trần Bình Hải nhận lấy cốc trà của Cố Giai Đồng, cảm thán nói: “Thật là ngưỡng mộ bí thư Cố!”
Cố Doãn Tri đặt chiếc bình hoa đã lau sạch lên trên giá, cười nói: “Ngưỡng mộ gì tôi chứ? Tôi là người đã về hưu rồi!”
Trần Bình Hải nói: “Tôi còn ba năm nữa, giờ đây đã có cảm giác lực bất tong tâm rồi!”
Cố Doãn Tri cười, ông nhận lấy chiếc khăn mặt con gái đưa cho rồi lau tay, Cố Giai Đồng sau khi thu dọn xong xuôi quay người đi ra, rồi đóng cửa phòng sách lại.
Cố Doãn Tri nói: “Sao anh không đi làm?”
Trần Bình Triều nói: “Vì tôi đang hoảng loạn, không còn tâm tính nào để đi làm.”
Cố Doãn Tri nói: “Anh nói đi xem, tôi rất vui khi được làm người nghe của anh.”
Trần Bình Triều thở dài, nói chuyện con trai mình gây họa cho Cố Doãn Tri nghe, y cảm thán nói: “Tiểu tử Thiệu Bân này thật là chẳng để làm tôi hết lo, nó uống rượu gây chuyện, lần này thì xong rồi, đánh người ta bị thương. Người ta đã khởi tố nó ra tòa, tạo thành ảnh hưởng rất xấu.”
Cố Doãn Tri điềm đạm cười nói: “Anh là bộ trưởng bộ tuyên truyền, còn sợ ảnh hưởng gì nữa chứ, giới đài báo của Bình Hải có ai là dám đưa chuyện gia đình nhà anh ra?” Cố Doãn Tri là đẳng cấp gì cơ chứ, từ chuyện Trần Bình Hải nói ông ta đã hiểu ra, y đến đây là đề cầu cứu.
Trần Bình Hải nghe Cố Doãn Tri nói như vậy, ngay lập tức hiểu rằng Cố Doãn Tri đang có ý định thoái thác, thực ra y đến đây vốn là để nhờ muốn Cố Doãn Tri đứng ra nói một câu, không ngờ Cố Doãn Tri lại khước từ, nhưng chỉ cần ông ta đồng ý nói một câu, Kiều Chấn Lương nhất định sẽ nể mặt ông ta.
Cố Doãn Tri đương nhiên biết rằng Trần Bình Triều đến đây là muốn cầu cứu mình lộ mặt, nhưng ông đã lùi về rồi, thì không cần phải tiếc cái mặt già này nữa, Cố Doãn Tri có cảm giác không vui về cách nói chuyện vòng vo của Trần Bình Triều.
Trần Bình Triều nói: “Bí thư Cố à, người cứ nắm lấy việc này không buông là Kiều Bằng Phi, anh ta là cháu trai của bí thư Cố.”
Cố Doãn Tri nói: “Thiệu Bân đã đánh người chưa?”
Trần Bình Triều gật đầu nói: “Đánh người rồi, tôi đã đi tìm hiểu, đã có báo cáo chứng nhận thương tích của người đó rồi.”
Cố Doãn Tri nói: “Pháp luật là công bằng, chúng ta là đảng viên, là cán bộ nhà nước phải giữ vững sự công chính của pháp luật.”
Trần Bình Triều nói: “Bí thư Cố, tôi biết vậy, nhưng….” Y cắn cắn môi, cuối cùng nói: “Kiều Bằng Phi không có lí do gì cứ giữ chặt lấy chuyện này, tôi nghe nói sau khi phát sinh chuyện đó, họ đã hòa giải rồi, giờ chuyện này phát triển đến mức độ như bây giờ, là do có người muốn làm lớn nó lên.”
Cố Doãn Tri nhấp một ngụm trà nói: “Có một vài việc thật ra rất đơn giản, nếu như anh thông qua con đường chính đáng để làm, nếu như anh lấy pháp luật làm thước đo, thì sự việc chẳng có gì khó khăn cả, nếu như anh thông qua những con đường khác, thì sự việc sẽ trở nên phức tạp.”
“Bí thư Cố…”
Cố Doãn Tri cười nói: “Bình Triều à, tôi đi Bắc Kinh ở một thời gian, nếu như anh có đi Bắc Kinh họp, thì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy.
Trần Bình Hải đầy sự thất vọng, câu này của bí thư Cố đã nói rõ ràng với y, ông sẽ không nhúng tay vào việc này.
Trần Bình Triều chỉ còn lại một sự lựa chọn, đó là cúi đầu với Kiều Chấn Lương.
Khi Trần Bình Hải rời khỏi đó, y cúi đầu, bước chân rất nặng, ngay cả Cố Giai Đồng cũng nhìn ra sự đau khổ của y, Cố Giai Đồng đã nghe Trương Dương nói về việc của Trần Thiệu Bân, cô nói với cha: “Cha à, thực ra Trần Thiệu Bân không xấu đâu, lần này vì uống rượu nên mới bồng bột vậy thôi.”
Cố Doãn Tri nói: “Người trẻ tuổi muốn trưởng thành, nhất định phải trải qua sự đau khổ, đã có quyền bồng bột, thì phải chuẩn bị lãnh lấy trách nhiệm của sự bồng bột do mình gây ra, cha đã về hưu, thì phải về hưu cho triệt để.”
Cố Giai Đồng nhìn cha mình, từ ánh mắt bình thản của ông, cô vẫn nhận ra sự không cam tâm trọng đó.
Trong lòng Cố Doãn Tri đầy thất vọng, sự phi thành bại, chớp mắt đã hóa hư không, tất cả những gì trước đó, với ông ta là một lớp mây trôi. Mảnh đất này, giờ đã không còn tiếng nói của ông nữa.
Cố Giai Đồng ôm lấy cánh tay cha: “Cha, cha đi nghỉ đi, ở một lúc nữa là cha phải đi rồi?”
Cố Doãn Tri đột nhiên nói một câu rất kì quặc: “Lần này Trương Dương lại không tham dự vào à?”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương không phải là không muốn tham dự vào, mà là vì hắn nhận ra việc này chẳng đơn giản đến vậy, nguyên nhân Kiều Bằng Phi truy cứu Trần Thiệu Bân là vì có bí thư Kiều ở đằng sau chống lưng cho, giờ đây Bình Hải đang ở vào sự giao thoa giữa quyền lực cũ và mới, dù là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, cũng rất khiêm nhường, Trương Dương không phải là sợ việc, mà là hắn giờ đây không thích hợp để đứng ra, với người ngoài, hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, nhất cử nhất động của hắn đều vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần không chú ý chút thôi, là sẽ đình đám ngay lập tức, rồi sẽ mang đến những phiền phức không cần thiết, Trương đại quan đã thể hiện trí tuệ của hắn ở đây.
Trên đường về Phong Trạch, hắn không quen gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, hỏi về tiến triển của sự viện, Kiều Mộng Viện vẫn nói câu đó: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ”, nhưng ngữ khí của cô ngày càng không chắc chắn rồi.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng đã quyết định đến phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, để thăm hỏi vị đứng đầu mới của Bình Hải này, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Trần Bình Hải đến để báo cáo công tác tuyên truyền, thực ra đây chỉ là một cái cớ, y hiểu rằng, Kiều Chấn Lương đương nhiên cũng biết điều đó.
Sau khi nói xong công chuyện, Trần Bình Triều cuối cùng cũng nói đến con trai của y: “Bí thư Kiều, khi nào anh rỗi, mời anh và gia đình đi ăn cùng tôi.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “sao đột nhiên lại nhớ đến mời tôi đi ăn thế này?”
Trần Bình Triều nói: “Tôi đã nghĩ vậy từ lâu rồi, coi như là đón anh về đây vậy, tiện thể mọi người gặp mặt nhau.”
Kiều Chấn Lương cười ha ha nói: “Đúng là cũng phải làm quen một chút rồi, tôi nghe nói mấy ngày trước công tử nhà anh và thằng cháu nhà tôi có chút chuyện không vui.”
Trần Bình Triều không ngờ Kiều Chấn Lương trực tiếp đưa chuyện này ra, y vội vàng nói: “Thằng con trai của tôi ấy à, bình thường chẳng dạy bảo nó tử tế, vì chuyện này tôi đã mắng nó một trận.”
Kiều Chấn Lương nói: “Một cái tát sợ rằng chẳng vang (Ngụ ý nói làm việc gì cũng phải tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình), mấy đám con nít ấy à, cứ nghĩ rằng người làm cha mẹ như chúng ta có chút quyền lực, là chúng tự cho mình đứng ở chỗ cao hơn mọi người, đi làm nhiều điều thị phi ở ngoài, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân, cần phải giáo dục chúng cho tử tế.”
Trần Bình Triều cả cuộc đời này chưa từng cảm thấy nhục nhã đến như thế này, mặc dù khi nói chuyện, Kiều Chấn Lương vẫn cười, nhưng người ta rõ ràng đang tát vào mặt ông ta, Trần Bình Triều nói: “Bí thư Kiều, tôi có trách nhiệm.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Những người như chúng ta ấy à, cả ngày bận công việc, bận việc vì dân phục vụ, mà lại quên mất người nhà mình, nói ra thì thật là áy náy.”
“Bí thư Kiều nói phải lắm.”
Kiều Chấn Lương nói rất hòa khí: “Đồng chí Bình Triều, không thể nào tôi nói gì là cái đấy được, anh cũng biểu lộ chút ý kiến mà.”
Trần Bình Triều nói: “Tôi tán đồng ý kiến của bí thư Kiều.” Khi nói ra câu này, trong lòng y co thắt lại, như bị một nhát dao đâm chí mạng vậy, rất buồn, một nỗi buồn không thể nào hình dung ra được.
Kiều Chấn Lương nói: “Người trẻ tuổi mắc sai lầm là điều khó tránh khỏi, anh cũng đừng tự trách mình quá, với đám trẻ con này, cần phải phê bình giáo dục là chính, để cho chúng biết chúng sai ở đâu là được rồi.”
Trần Bình Hải mang theo nụ cười rời khỏi phòng làm việc của Kiều Chấn Lương, sau khi ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt y ngay lập tức biến thành nỗi buồn, thông qua cuộc đối thoại này của y và Kiều Chấn Lương, y có thể tin tưởng rằng, Kiều Bằng Phi bảo người khởi tố con trai y, thực chất chỉ là để làm khó y, để cho Kiều Chấn Lương có cớ để nói y. Đối tượng lập uy đầu tiên đã chọn y, Trần Bình Triều nhìn bầu trời âm u, trong lòng có một cảm giác bi quan, muốn nhìn thấy mặt trời, có lẽ đã đến lúc y phải suy nghĩ lại về vị trí của mình rồi.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trần Thiệu Bân viết xong đơn xin nghỉ việc đặt lên bàn của chủ tịch ngân hàng: “Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi.”
Chủ tịch ngân hàng nhìn gã qua lớp kính lão, ánh mắt đầy sự khó hiểu và nghi ngờ: “Thiệu Bân, việc đó đã làm rõ rồi, người trẻ tuổi phạm sai lầm là điều khó tránh, Đảng và chính phủ sẽ cho cậu cơ hội.”
Trần Thiệu Bân nói: “Tôi không cần cơ hội nữa, tôi cảm thấy tội lỗi của mình quá lớn, nếu như tiếp tục làm, thì tôi sẽ xấu hổ đến chết mất, ông cho tôi một cơ hội, để cho tôi đi đi.”
Chủ tịch ngân hàng yên lặng nhìn Trần Thiệu Bân rồi nói: “Đã quyết định thật rồi sao?”
“Quyết định rồi.” Trần Thiệu Bân nói xong, quay người bước đi.
Đi đến cửa ngân hàng, gã nhìn thấy Lương Thành Long đứng ở chiếc xe BMW đợi gã, Trần Thiệu Bân coi như không nhìn thấy anh ta, tiếp tục bước lên đằng trước.
Lương Thành Long xông đến duổi kịp gã,vỗ vỗ vào vai gã nói: “Thiệu Bân.”
Trần Thiệu Bân dừng bước: “Anh tìm tôi làm gì? Muốn cười tôi có phải không? Ừm, anh được đúng như anh mong ước rồi đấy, giờ đây tôi đã ở vào tầng lớp thất nghiệp rồi.”
Lương Thành Long nói: “Anh có lẽ đã hiểu nhầm tôi, Thiệu Bân, tối nay Kiều Bằng Cử mời anh ăn cơm, Kiều Bằng Phi cũng đi, tôi đã nói rất lâu mới thuyết phục được anh ta, bảo anh ta giúp hai người bắt tay nhau.”
Trần Thiệu Bân nói: “Cảm ơn, tôi không đi.”
“Thiệu Bân!”
Thiệu Bân như một con sư tử nổi giận xông lấy Lương Thành Long: “Anh đã nghe rõ chưa? Mẹ kiếp, tôi chỉ còn lại chút này tôi, anh cho tôi một tí tự tôn có được không?”
Lương Thành Long không hiểu: “Thiệu Bân, anh làm gì thế? Tự tôn có thể lấy làm thức ăn được không? Xã hội bây giờ, muốn có thành tích trong cuộc sống, thì cần phải học cách biến hóa, các mối quan hệ trong xã hội vốn là cả một học vấn.”
“Anh cút đi với cái quan hệ xã hội của anh, tôi không có hứng thú, tôi cũng không muốn học, năm nay tôi 29 tuổi rồi, từ hồi nhà trẻ bị cha mẹ quản, đi học bị cha mẹ quản, đi làm cũng cha mẹ quản, đến bây giờ, tôi tự cho rằng tôi có chút thân phận, chút địa vị, chút năng lực, nhưng vòng đi vòng lại, xảy ra một chuyện, và vẫn cứ là cha mẹ quản, tôi có phải là thê thảm lắm không? Tôi chẳng trách ai cả, nếu có trách chỉ có thể trách chính bản thân mình, tôi đã hiểu rồi, ánh hào quang xung quanh tôi là của cha mẹ tôi cho, nếu như rời khỏi cha mẹ, tôi chẳng còn là cái thá gì cả.”
Lương Thành Long yên lặng nhìn Trần Thiệu Bân, trong mắt anh ta, Trần Thiệu Bân lúc này giống như đã đi vào một con ngõ cụt, đời người muốn làm tốt hơn, thì phải học cách biến hóa, không những ở thương trường, mà khi làm người cũng như vậy, tự tôn là cái gì? Khi anh có tiền, có địa vị, khi đó anh mới có lòng tự tôn, khi anh mất đi tất cả, thì tự tôn cũng chẳng đáng đồng tiền.
Trần Thiệu Bân nói: “Từ ngày hôm nay, tôi muốn ăn ở một cách bình thường, tôi không thể để cha mẹ tôi chăm sóc nữa, tôi là một người thành niên, tôi là một người đã trưởng thành!”
Lương Thành Long nói: “Anh có biết Newton không? Ông ấy đã nói một câu, nếu như tôi có thể nhìn xa hơn một chút, đó là do tôi đứng trên vai của người khổng lồ, Thiệu Bân, anh muốn thành công, tại sao anh lại có thể vất bỏ đôi vai có thể để anh đứng lên, đây không phải là tự tôn, mà là ngu ngốc.”
Trần Thiệu Bân nói: “Chân tôi quá lớn, vai của người khổng lồ không đủ để tôi đứng.” Nói xong, gã cũng chẳng thèm nhìn sang Lương Thành Long, mà bước từng bước lớn về phía xa, ưỡn ngực bước đi.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Thường Lăng Phong nói: “Trước mắt, số tiền đến nơi đã có 1500000, toàn bộ đều ở trên tài khoản của cục tài chính rồi, tôi thấy số tiền này đưa ra thì dễ, lấy về thì khó.”
Trương Dương cười gian manh: “Họ không dám đâu, người ta quyên góp quỹ khuyến học, dùng cho giáo dục, tôi không tin rằng Ngô Kiến Tân dám lấy số tiền này ra để dùng cho việc riêng.”
Thường Lăng Phong nói: “Đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, anh cũng đừng có giận, hay là chúng ta nói trước một tiếng, để chuyển chậm tiền hơn một chút?”
Trương Dương gật đầu nói: “Đương nhiên phải chậm hơn, mẹ kiếp, dựa vào đâu phải đưa tiền cho cục tài chính chứ? Tí nữa tôi sẽ đi nói lí với Ngô Kiến Tân.”
Thường Lăng Phong thông qua cửa sổ phòng hiệu trưởng nhìn chiếc Nissan ở ngoài. Trương đại quan vội vàng đến đây, còn chưa kịp ăn cơm, phó thị trưởng làm việc phải hết lòng.
Thường Lăng Phong nói: “Anh đi rửa mặt đi, tôi mời anh đến căn tin trường ăn cơm, tiện thể thông báo tình hình với anh luôn.”
Trương Dương đến bồn rửa mặt để rửa mặt, lấy chiếc khăn mặt từ tay Thường Lăng Phong nói: “Tôi còn tưởng xảy ra việc gì rồi kia, từ Đông Giang vôi vàng về đây, trên đường không dám nghỉ, lần sau đừng như thế này nữa, chỉ một chút việc nhỏ thế này mà còn phải động đến tôi.”
Thường Lăng Phong cười nói: “Với anh thì là việc nhỏ, nhưng với chúng tôi thì đâu phải là việc nhỏ, khó khăn lắm với tập trung được hơn năm trăm vạ, chớp mắt đã bị đẩy sang tài khoản của người khác mất rồi, ai mà thoải mái được cơ chứ, tôi sợ anh nổi giận, nên không nói với anh.”
Trương Dương nói: “Đừng có giấu tôi, việc gì anh cũng giấu tôi.”
Thường Lăng Phong nghe ra tên này đang đi đường vòng mắng mình, chỉ cười khổ hạnh, hai người ra ngoài, khi đi qua cửa phòng khoa tài vụ, Trương Dương nhìn vào bên trong, Chương Duệ Dung đang nói chuyện với ba ngươi fnhaan viên, Trương Dương vẫy vẫy tay với cô, Chương Duệ Dung ngại ngần cười, đứng dậy bước ra: “Phó thị trưởng Trương đến rồi.”
Trương Dương cười hì hì nói: “Đến rồi, đến rồi, đã tan ca rồi, mà còn làm việc à?”
Chương Duệ Dung quay người nói: “Mọi người đi đi, nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương gọi cô cùng đến căn tin ăn cơm, Chương Duệ Dung nói: “Mấy người ở khoa tài vụ này chẳng có chút kiến thức chuyên ngành nào hết, tôi nếu như là hiệu trưởng, thì nhất định phải sa thải hết bọn họ.”
Trương Dương nói: “Không nhất thiết cứ phải là hiệu trưởng, vợ hiệu trưởng cũng có quyền như thế đấy.”
Chương Duệ Dung nghe ra tên này đang trêu chọc mình, mặt hơi đỏ, coi như không nghe thấy gì, cô hiểu về tính cách của Trương Dương, mình càng so đo với anh ta, thì tên này càng làm già.
Thường Lăng Phong nói: “Việc công không dễ giải quyết, nhất trung Phong Trạch giờ đây phải lấy ổn định làm chủ, không để xảy ra biến động gì lớn, Tiểu Chương, bên tài vụ cũng thuận lợi chứ?”
Chương Duệ Dung gật đầu nói: “Cũng thuận lợi, các hạng mục đã làm rõ ràng cả rồi, thống kê tiền cũng đang làm, còn một tuần nữa là hòm hòm rồi.”
Thường Lăng Phong dẫn Trương Dương đến nhà ăn của công nhân viên chức, không ít giáo viên trẻ thấy hiệu trưởng đến, vội vàng đến chào. Thường Lăng Phong cười gật đầu với họ, anh ta rất ra dáng, đến nhất trung Phong Trạch chưa được mấy ngfay, đã dùng những học thức của mình để thuyết phục rất nhiều giáo viên.
Thường Lăng Phong mời Trương Dương đến căn phòng đẹp duy nhất ở căn tin trường, trời tháng sáu đã hơi nóng, Chương Duệ Dung tìm điều khiển bật điều hòa lên.
Trương Dương nói: “Mấy ngày nay Phong Trạch không mưa sao?”
Thường Lăng Phong nói: “Năm nay thật là kì lạ, mấy ngày trước toàn tỉnh có bão to, mấy chỗ xung quanh Phong Trạch đều mưa cả rồi, mà ở Phong Trạch chỉ có vài hạt mưa, mấy ngày nay trời âm u, nhưng không thấy mưa, thật là oi quá.”
Người phục vụ trong bếp đến bê bốn món thức ăn lên, hai món thịt hai món rau, cũng được coi là sạch sẽ, Thường Lăng Phong lấy một bình Thanh Hồng Đặc Cộng, đây là khi thành lập quỹ khuyến học, xưởng trưởng xưởng rượu Giang Thành mang đến đây, Lưu Kim Thành ngoài quyên góp tiền, còn quyên cả hai xe rượu. Số rượu này đương nhiên không thể cho học sinh, vì thế Thường Lăng Phong chỉ có thể để làm rượu mời khách.
Trương Dương gắp miếng thịt gà cho vào miệng, mùi vị khá ngon, hắn cười nói: “Đúng là căn tin của công nhân viên chức có khác, tốt hơn căn tin của học sinh nhiều.”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi vừa mới chỉnh đốn lại căng tin rồi, giờ đây thức ăn của học sinh cũng được cải thiện rất nhiều, nếu như người thầu bao mà tiếp tục làm bừa, thì tháng sau tôi sẽ bảo anh ta đi, trước mắt, tình hình này rất có hiệu quả.”
Chương Duệ Dung nói: “Lợi nhuận đã rất cao rồi, mà còn muốn ăn tiền của học sinh, loại thương nhân tâm địa tham lam này nên đuổi thẳng cổ, thiệu trưởng Thường cũng hơi nhân từ quá.”
Thường Lăng Phong cười nói: “Trường học là đơn vị tập thể, nếu như thấy có chỗ nào không hợp lí là ngay lập tức đuổi người phụ trách đi, thì trường học này chẳng mấy chốc sẽ biến thành một nơi trống không, chỉ dựa vào hai người chúng ta không thể nào dựng trường này lên được.”
Trương Dương tán thành: “Đây gọi là lợi dụng vật cũ, không phí của giời.”
Hai người đều nghe câu của hắn đến phát phì cười.
Chương Duệ Dung nói: “Anh bỏ qua cho Tạ Đức Tiêu cũng là vì nguyên nhân này đúng không?”
Trương Dương nói: “Việc của Tạ Đức Bưu vốn là tôi làm quá cho gã, tôi vốn lúc đầu chỉ định dạy cho gã một bài học thôi, không định làm cho gã vào tù.”
Chương Duệ Dung nói: “Phó thị trưởng Trương ngày càng lương thiện rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi luôn lương thiện mà.”
Chương Duệ Dung nói: “Nhưng gần đây Phong Trạch có một chuyền đồn rất nổi.”
“Việc gì?”
Thường Lăng Phong quay sang liếc mắt cho Chương Duệ Dung, ngụ ý bảo cô không nên nói tiếp chuyện này.
Nhưng sự hiếu kì của Trương đại quan đã dồn lên, thế nào hắn cũng phải làm rõ việc này. Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Nói đi, tôi hứa sẽ không giận.”
Chương Duệ Dung cười khanh khách: “Thực ra cũng chẳng phải việc gì xấu, có người nói rằng, nguyên nhân anh tha cho Tạ Đức Tiêu, là vì Tạ Đức Tiêu có một cô em gái rất xinh đẹp tên là TẠ Quân Xước, có người còn biên ra một bài truyền thuyết liệt nữ, Tạ Quân Xước liều mình cứu anh.”
Trương đại quan trừng mắt: “Mẹ kiếp, ai mà lại thất đức vậy?”
Chương Duệ Dung nói: “Chẳng phải anh bảo là anh không tức giận sao?”
Trương Dương nói: “Tôi chẳng sao, tôi sợ là sợ cho Tạ Quân Xước, người ta là khuê nữ, danh tiết là điều quan trọng nhất, việc này truyền ra ngoài thì làm sao cô ấy gả cho người khác được?”
Chương Duệ Dung cười nói: “Thế thì anh cứ làm giả thành thật đi cho xong, dù sao thì anh cũng thích gái đẹp.”
Trương Dương sầm nét mặt: “Này đồng chí Chương Duệ Dung, cô ăn nói kiểu gì thế?”
Thường Lăng Phong thầm vỗ vỗ tay Chương Duệ Dung dưới bàn, ngụ ý cô phải nể mặt Trương Dương, cô không hề biết chuyện Trương Dương và Chương Duệ Dung cùng làm ở Quốc An, cho rằng nha đầu này hơi quá đáng. Mặc dù quan hệ tốt, nhưng cũng không thể bất kính với thị trưởng Trương như vậy.
Trương Dương chẳng thèm chấp với Chương Duệ Dung, hắn đã tính vụ này lên đầu Triệu Quốc Đống rồi, việc Tạ Quân Xước đến tìm hắn là do Triệu Quốc Đống một tay sắp đặt, người biết việc này không nhiều, giờ đây thông tin đồn rộng rãi ra ngoài, chắc chắn là vì gã, Trương đại quan ngầm nói, Triệu Quốc Đống à Triệu Quốc Đống, ông mày không gây rắc rối cho mày đã là may lắm rồi, giờ đây mà mày lại muốn gây chuyện, muốn chết ư?
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tin đồn bên ngoài không hề ảnh hưởng đến Trương Dương, sau khi hắn đi làm, việc đầu tiên hắn làm là gọi cục trưởng cục tài chính Ngô Kiến Tân đến, mục đích cũng rất rõ ràng, đòi tiền.
Ngô Kiến Tân nghe Trương Dương nhắc đến việc quỹ khuyến học, mặt nở một nụ cười nói: “Thị trưởng Trương à, việc này là của thường ủy quyết định, thực ra tôi cũng không muốn nhận lấy cái trách nhiệm này, số tiền này đặt trên tài khoản của tôi, ý của thành phố là bảo tôi quản lí việc sự dụng của nó, thị trưởng Trương yên tâm, tôi sẽ không lấy nó ra dùng vào việc khác.”
Trương Dương nói: “Quỹ quyết học là công việc của chúng tôi, người cũng là do chúng tôi mời đến, giờ tiền lại do anh quản lí, cũng có nghĩa là, về sau nếu như hệ thống giáo dục cần dùng tiền, thì phải bảo với anh một tiếng rồi?”
Ngô Kiến Tân cười nói: “Thị trưởng Trương đừng hiểu nhầm, tiền này là tiền công, cũng không phải là tiền của tôi, báo cáo cũng chỉ là hình thức mà thôi, trong thể chế của chúng ta, làm việc gì mà chẳng cần phải có trình tự? Cục tài chính chính là túi tiền của Phong Trạch, nhìn thì thấy nắm quyền giữ tiền, nhưng thực ra tiền đều là của tiền công cả.”
Trương Dương phát hiện ra Ngô Kiến Tân rất xảo quyệt, câu của gã không thể tìm được một lỗi nào, Trương Dương nói: “Là do hội thường ủy quyết định?”
Ngô Kiến Tân nói: “Hội thường ủy quyết định.”
Trương Dương xua xua tay: “Anh đi đi.”
Sau khi Ngô Kiến Tân đi, Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, việc này không thể nào như thế này là xong được, tiền đến trong tay cục tài chính, nói là quản lí, nhưng về sau hệ thống giáo dục muốn dùng, nhất định vẫn phải đi theo từng bước, cuối cùng quyền thẩm quyết lại không ở trong tay mình, hắn và Thường Lăng Phong làm một vòng, chẳng phải thế này là cho người ta hưởng lợi sao? Trương Dương muốn đến chỗ bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa nói chuyện, nhưng đi ra ngoài, lại thay đổi ý định. Ngô Kiến Tân là anh rể của Thẩm Khánh Hoa, việc này nhất định Thẩm Khánh Hoa sẽ đồng ý, nếu không y không thể làm như vậy, và y cũng không dám làm như vậy.
Trương Dương đứng ở cửa ra vào nghĩ một lúc, quyết định đến thị trưởng Tôn Đông Cường phản ánh.
Tôn Đông Cường vừa mở xong cuộc họp công tác kháng hạn, đang ngồi trong phòng làm việc nhìn bản đồ Phong Trạch. Thấy Trương Dương bước vào, Tôn Đông Cường nói: “Tiểu Trương à, anh đến thật đúng lúc, tôi đang có chuyện tìm anh.”
Trương Dương cười hì hì nói: “Việc tốt hay là việc xấu?”
Tôn Đông Cường ngụ ý bảo hắn ngồi xuống, đích thân rót trà cho hắn, Trương đại quan thật là được sủng ái quá mức, trong ấn tượng của hắn, Tôn Đông Cường vẫn chưa bao giờ đối xử tốt với hắn như vậy, Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn tên này có việc nhờ mình. Trương Dương nói: “Thị trưởng Tôn tìm tôi có việc gì?”
Tôn Đông Cường cười nói: “Anh chủ động đến, nhất định là có chuyện, anh nói trước đi.”
Trương Dương nói: “Vậy tôi nói trước, mấy ngfay trước tôi và bộ phận giáo dục đã xây dựng một quỹ khuyến học, vận động được hơn 500 vạn tiền.”
Tôn Đông Cường gật đầu nói: “Việc này trên tin tức cũng đã đưa rồi, trên hội thường ủy bí thư Thẩm cũng đã khen ngợi, Trương Dương, cậu làm được lắm.”
“NHưng giờ đây tiền khuyến học tất cả đều chuyển vào tài khoản của cục tài chính rồi, do cục tài chính quản, việc này có phải là hơi không đúng không?”
Tôn Đông Cường nói: “Hội thường ủy quyết định vậy.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tôn, quỹ khuyến học đương nhiên phải dùng vào giáo dục, lẽ thường phải có một tài khoản riêng, hơn nữa phải do hệ thống giáo dục quản lí mới đúng, dựa vào đâu mà phải đưa cho cục tài chính chứ? Có phải có điều gì mờ ám trong quyền lực ở đây không?”
Tôn Đông Cường nói: “Bí thư Thẩm cho rằng cho cục tài chính quản lí thích hợp hơn, đa số thường ủy đều cho rằng như vậy.” Câu này của gã rất uyển chuyển, có điều ý của câu đó rất rõ ràng, Phong Trạch là nhà của Thẩm Khánh Hoa, việc y quyết định cũng là quyết định của hội thường ủy.
Trương Dương nói: “Anh cho rằng hợp lí sao?”
Tôn Đông Cường nói: “Số tiền này do ai quản không quan trọng, quan trọng là có thể dùng nó vào giáo dục” Câu này cũng chẳng khác gì với việc không nói.
Trương Dương nói: “Chúng tôi khó khăn lắm mới thu hút được chút tiền như vậy, giờ đây đã bị cục tài chính lấy mất rồi, tôi không phải là sợ có sự mờ ám về sử dụng nó, họ cũng chẳng có lá gan tày trời như vậy, nhưng giờ đây muốn lấy chút tiền từ cục tài chính rất khó, tôi sợ tiền bị họ ăn vào thì dễ, giờ nhả ra thì khó.”
Tôn Đông Cường cười nói: “Không nghiêm trọng thế đâu, bí thư Thẩm rất xem trọng việc giáo dục.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tôn, cục tài chính này vẫn do anh quản cơ mà.” Câu này của Trương Dương rất thâm độc, một câu nói đã làm cho Tôn Đông Cường sặc rồi, Tôn Đông Cường ho ho mấy tiếng rồi nói: “Ừ, tôi cũng thấy như vậy.”
Trương Dương đã nhìn rõ rồi, tên này từ sau khi đến Phong Trạch giống như một tên điếc vậy, chỉ ra dáng như vậy thôi, phản ánh tình hình với gã, chẳng có chút tác dụng chút nào, nếu muốn đòi tiền về, thì vẫn phải trực tiếp đi giao lưu với Lão Thẩm.
Tôn Đông Cường cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, gã uống ngụm nước, để đỡ đi những điều gượng gập do Trương Dương đem đến, dừng một lúc nữa rồi nói: “Mấy ngày trước anh đi Đông Giang rồi sao? Hình như không làm thủ tục!”
Trương Dương nói: “Làm rồi, tôi đã nói với Trương Đăng Cao rồi, bí thư Cố nghỉ hưu, bí thư Kiều thượng nhiệm, hai người đều mời tôi ăn cơm, anh nói lãnh đạo lớn như vậy mời tôi qua đó, chẳng lẽ tôi lại không qua được sao?
Tông Đông Cường trừng lớn mắt, nhìn Trương Dương, trong lòng thầm chửi, mẹ kiếp, anh cũng không nhìn lại xem anh là loại người gì, bí thư Cố, bí thư Kiều giành nhau mời anh ăn cơm? Người ta là lãnh đạo cấp tỉnh, một chức quan phó sở nhỏ bé như anh, có đáng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.