Đỗ Thiên Dã đề nghị đến ăn ở Nam Hồ, gã thích ăn ở đó không phải chỉ vì thức ăn nông thôn thuần chất, còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là chỗ đó cách khá xa khu thành phố Giang Thành, ăn cơm ở đó sẽ không có người đến làm phiền.
Đỗ Thiên Dã lại gọi thêm cục trưởng công an Vinh Bằng Phi cùng đến ăn cơm, Trương Dương lái chiếc xe Pika của hắn đưa Đỗ Thiên Dã đến Nam Hồ Nông Gia Thái.
Vinh Bằng Phi đến sớm hơn hắn, khi Đỗ Thiên Dã và Trương Dương đến nơi, gã đã đứng ở đó đang gọi món rồi, thấy Đỗ Thiên Dã và Trương Dương sánh vai bước đến, Vinh Bằng Phi cười nói: “Hôm nay tôi đến để mời hai anh đây!”
Trương Dương nói: “Đã nói là để bí thư Đỗ mời rồi, anh đợi lần sau đi!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Đúng thế, đã nói là tôi mời thì tôi mời.”
Trương Dương chỉ vào con ba ba trong hồ nước và nói: “Con này không bé, ăn con này đi!” Đỗ Thiên Dã cắn răng nói: “Tiểu tử, cậu rõ ràng đang cố tình chặt chém tôi mà!”
Trương đại quan cười nói: “Một con ba ba làm sao đủ được, còn phải chọn những món khác nữa, không thể thiếu được tôm hùm!”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Cậu chọn món thì chọn cho kĩ vào, hôm nay coi như là để chúc mừng cậu!”
Trương Dương đã gọi món xong, đến phòng bên trong ngồi xuống, phát hiện ra Vinh Bằng Phi đã mang đến một chai rượu Ngũ Lương Dịch, hắn thở dài: “Làm quan thật là tốt biết mấy, có người còn giành nhau trả tiền cho.”
Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Cái đồ khốn nhà cậu không nói khích bác người ta thì không chịu được à? Vinh cục sắp thăng quan rồi, người ta không cần phải nịnh hót tôi như vậy.”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Vẫn còn chưa đâu vào với đâu cơ, bí thư Đỗ đừng cười nhạo tôi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Sao lại vẫn chưa đâu vào đâu? Tỉnh coi anh là một minh tinh sáng cho cái chức thính trưởng thính công an, việc này gần như đã chắc chắn rồi, anh giờ đây chỉ còn phải chờ bộ tổ chức đến khảo sát nữa là xong thôi.”
Trương Dương cười nói: “Ba việc đại hỉ trong đời người, thăng quan phát tài vợ chết, Vinh cục đã làm được việc thứ nhất, xin chúc mừng chúc mừng!”
Vinh Bằng Phi trừng mắt với hắn nói: “Này cậu trù ẻo tôi có phải không? Người thăng quan là cậu mới đúng!”
Trương Dương nói: “Nói ra thì anh phải cảm ơn tôi mới đúng, đối thủ cạnh tranh chủ yếu của anh là Đường Hưng Sinh bị tôi kéo hạ đài rồi, là tôi đã giúp anh gạt bỏ tất cả các trở ngại trên con đường thăng tiến chính trị của anh, anh phải kính tôi mấy chén đấy.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thật là chán, sao tiểu tử nhà cậu không bao giờ biết thế nào là khiêm tốn vậy?”
Trương Dương nói: “Làm việc tốt mà không ghi danh là Lôi Phong, còn tôi họ Trương, tên là Trương Dương, làm việc tốt đương nhiên phải để người ta biết rồi.”
Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi cùng cười rộ lên.
Người phục vụ bê đến một đĩa tôm, một đĩa ghẹ, một đĩa cá rán và một đĩa ngó sen.
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu thật là biết chọn món nhỉ!”
Trương Dương nói: “Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc anh mời đi ăn cơm, anh là bí thư thị ủy của Giang Thành, quy cách mời khách đương nhiên không thể quá xoàng được, nếu không nói ra người ta lại cười cho!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Thật là trắng trợn, nói thế nào cũng là lí lẽ của nhà cậu!”
Trương Dương nói: “Bí thư thị ủy cũng không thể cứ mở miệng ra là mắng người khác thế chứ!” Hắn cầm cốc rượu lên nói: “Uống rượu thôi!”
Ba người cùng cạn một chén, Trương Dương chẹp chẹp miệng: “Gì đó chỉ….Nói đi nói lại, rốt cuộc anh đưa cho tôi bao nhiêu tiền?’
Đỗ Thiên Dã giơ một ngón tay.
“100000000?”
Đỗ Thiên Dã lắc đầu.
“100000000000?”Trương đại quan đầy hi vọng.
Đỗ Thiên Dã lại lắc đầu.
Trương đại quan trừng mắt: “1000000?”
Đỗ Thiên Dã cuối cùng đã gật đầu.
Trương Dương tức đết độ đổ cốc rượu lên bàn: “Tôi không chơi nữa, tôi không cùng anh chơi trò này, hạng mục sân bay đó cần bao nhiêu tiền mà anh lại đưa cho tôi có 1000000, thật là nực cười quá đi mất thôi, 1000000 anh sửa sân bay nhà ai cơ chứ? Tôi thấy anh đi tìm người đi dẹp cái đám cỏ ở đằng sau chính phủ thành phố, rồi sửa thành sân bay ấy, và cũng đừng nghĩ gì đến Boeing với cả Airbus nữa, chỉ dùng đó để đỗ máy bay trực thăng thôi, về sau có máy bay thì lấy đỗ vào mắt anh.”
Đỗ Thiên Dã hôm nay tính tình thật sự rất tốt, nghe tên này khích bác mà vẫn cười hì hì không tỏ thái độ gì cả.
Mặc dù Vinh Bằng Phi là người bàng quan ở ngoài nhưng cũng cảm thấy số tiền đó quá ít ỏi, được một phần nghìn trong số tiền dự liệu, thật là ít quá đi.
Đỗ Thiên Dã thò tay ra lấy ghẹ, con ghẹ gã muốn lấy bị Trương Dương giật lấy, Trương đại quan vừa tách ghẹ vừa nói: “Anh thật là kiệt sỉ quá mức!’
Đỗ Thiên Dã nói: “Tài chính của thành phố vốn đã chẳng khá khẩm gì, 1000000 là để cho cậu làm tiền khởi động giai đoạn đầu.”
Trương Dương nói: “1000000 của anh ngay cả mang ra xây bộ chỉ huy cũng chẳng đủ, anh bảo tôi khởi động cái khỉ mẹ gì!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chẳng phải cậu luôn nói rằng mình có năng lực sao? Muốn xây một sân bay lớn như vậy không chỉ dựa vào tiền xin, 1000000 này chỉ là mồi câu mà thôi, có 1000000 này cậu có thể hấp dẫn được các nhà đầu tư, tôi tin vào năng lực của cậu, chỉ cần cậu làm việc này cho tử tế, nhất định sẽ làm được.”
Trương Dương nói: “Anh tin tưởng vào tôi, nhưng không thể nào keo kiệt bủn xỉn vậy chứ.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Những chỗ cần dùng tiền của thành phố rất nhiều, tôi không thể nào lấy tất cả tiền đầu tư vào việc xây dựng sân bay, lần này tôi để cậu đảm nhận việc chỉ huy hiện trường của hạng mục xây sân bay, không ít người đã nói xấu đằng sau lưng tôi, tại sao tôi phải dùng cậu? Chẳng phải là vì quan hệ của hai chúng ta tốt, mà là vì cậu có năng lực, nhưng cái năng lực đó không phải tôi nói là có thì cậu sẽ có, cậu cần phải chứng minh cho mọi người thấy, cậu có thực lực thật sự, cậu dùng 1000000 này có thể thu hút được vốn đầu tư mấy trăm triệu, đây chính là năng lực, nếu như cậu có thể chứng minh được điểm này, thì chẳng ai có thể nói xấu cậu được nữa.”
Câu này của Đỗ Thiên Dã rất có lý, Trương Dương không nói gì nữa.
Đỗ Thiên Dã cầm cốc trà lên nói: “Trương Dương, tôi kính cậu một chén, gánh nặng xây dựng sân bay này cậu đã đỡ giùm tôi, đây là việc tốt tạo phúc cho nhân cho con em về sau, rất nhiều khó khăn còn tồn tại, nhưng gặp phải khó khăn chúng ta cần phải khắc phục nó, ở đây không có người ngoài, tôi nói thật cho cậu một câu, hạng mục sân bay mới là mọt hạng mục quan trọng và to lớn, giao cho ai tôi cũng chẳng yên tâm, tôi biết cậu còn chút tật xấu, nhưng cậu thật sự là một người làm được việc, việc này không có cậu làm không xong, tôi nhờ cả vào cậu đấy!”
Trương đại quan nghe thấy những lời này của Đỗ Thiên Dã, trong lòng cảm thấy rất cảm động, kẻ sĩ chết vì tri kỉ, Đỗ Thiên Dã tin tưởng hắn như vậy, nếu như hắn tiếp tục từ chối là không trượng nghĩa. Trương Dương cụng ly với Đỗ Thiên Dã, uống cạn cốc rượu, rồi lớn tiếng nói: “Tôi nhảy xuống cái hố này đây!”
Đỗ Thiên Dã nói: “1000000 là tiền khởi động, đợi đến khi sân bay chính thức khởi công, tôi sẽ cố gắng đưa cho cậu một số tiền nữa, có điều cậu không thể đặt quá nhiều hi vọng vào số tiền đó, nhiều nhất không thể nào vượt qua 200000000.” Gã lại cho Trương Dương thêm một viên thuốc an thần nữa.
Trương Dương nói: “Có câu này của anh tôi yên tâm rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Về phương diện tiền cần phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt, tôi cho hằng hạng mục sân bay có sức hấp dẫn rất lớn, cậu nhất định phải nắm vững tiến độ của mặt này, cố gắng hoàn thành trước năm 97, làm món quà cho Hồng Kong trở về.”
Trương Dương nói: “Anh yên tâm, tôi đã nhận làm rồi thì nhất định sẽ làm được tốt.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Công việc chủ yếu về sau này của cậu là xây dựng sân bay mới, sự việc bên Phong Trạch có thể ngừng một chút.”
Trương Dương nói: “Không sao, bên Phong Trạch tôi vẫn phải đứng đó, cảm giác được người ta gọi là thị trưởng thật sự rất sướng.”
Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi lại cười, tên này thật sự là tham quan tham sắc.
Đỗ Thiên Dã nói: “Chỉ cần cậu có thể thuận lợi xây dựng xong sân bay mới này, tôi đảm bảo cậu sẽ có một bước nhảy vượt bậc.”
Trương Dương nói: “Những câu thế này tôi nghe nhiều rồi, nhưng giờ đây vẫn đang giậm chân tại chỗ, chỉ huy hiện trường của sân bay không ngờ chỉ là một phó sở, toàn Trung Quốc đều không có sự việc thế này?”
Đỗ Thiên Dã làm như không nghe thấy gì, cầm cốc rượu lên nói: “Nói đến thăng quan, chúng ta cần phải chúc mừng Vinh cục.”
Vinh Bằng Phi nói: “Bình thường thôi, bình thường thôi, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Có điều, tôi uống cốc rượu này.”
Có tiền khởi động là 1000000, Trương đại quan làm một cuộc tiệc rượu trước đã, người hắn mời đến tiệc rượu đều là những tổng giám đốc của các doanh nghiệp và ngân hàng ở Giang Thành, mục địch là để tìm nhà tài trợ, tiệc rượu tổ chức ở sở chiêu đãi số hai của chính phủ thành phố, Trương Dương cũng điều động thư kí Phó Trường Chinh đến bộ chỉ huy sân bay, lý do rất đơn giản, Phó Trường Chinh là thư ký chuyên dụng của hắn, hắn ở đâu thì anh ta phải đi theo đến đó là chuyện đương nhiên.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Phó Trường Chinh thầm nói với Trương Dương: “Rượu của bữa tiệc lần này sử dụng là của xưởng rượu Giang Thành tặng, chúng ta chỉ cần tính tiền thức ăn và tiền địa điểm với khách sạn, khoảng tầm 36000 tệ.”
Trương Dương nói: “Cứ nợ đấy trước đã!” Phó Trường Chinh mặt khổ hạnh nói: “Chỉ sợ người ta không đồng ý.”
Trương Dương nói: “Nếu không đồng ý chúng ta đổi chỗ khác, cậu nói với bên giám đốc của người ta, đây là nhiệm vụ chính trị, nên phải nợ trước, nếu như người ta chạy theo đòi tiền, thì có nghĩa là đang cản trở bước đường của hạng mục sân bay mới.”
Phó Trường Chinh lắc đầu, đi theo Trương Dương làm thư kí, mặt phải thật dày mới được.
Trước kia tiệc rượu tiếp tục, Trương Dương mời chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm phát biểu, Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy của hạng mục xây dựng sân bay, Trương Dương giờ đây chỉ cần có hoạt động gì là sẽ báo cáo với y, Triệu Dương Lâm cũng hiểu, tên này bắt y phải đi theo rồi, nhưng y có cái chức phó chỉ huy lại không thể không làm việc, đi theo thì đi theo vậy, dù sao cũng chẳng phải là việc gì xấy.
Những lời phát biểu của Triệu Dương Lâm vừa dài vừa chán, mặc dù y đã cố gắng cắt ngắn, rồi giản lược, nhưng phẫn phải nói đến hơn 20 phút, tất cả những người khách đến đều đứng nghe, đứng đến độ đau cả chân rồi, mà vẫn chưa kết thúc, chẳng làm gì được, lãnh đạo già bây giờ đều có thói quen này cả, mọi người đều không muốn nghe, nhưng cũng phải cố gắng căng tai ra nghe.
Sau khi Triệu Dương Lâm kết thúc phát ngôn của mình, hiện trường vẫn vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay này quyết không phải là vì nội dung nói chuyện của y, mà là vì nội dung đó cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Trương Dương lên phát biểu, hắn nói rất nhanh gọn, cười nói: “Sao mọi người nhìn tôi lại đầy hàm ý đề phòng thế kia!”
Xưởng trưởng xưởng rượu Lưu Kim Thành nói: “Đâu có chứ!”
Trương Dương chỉ vào xưởng trưởng xưởng máy móc kiêm bí thư đảng ủy Tào Chính Dương nói: “Xưởng trưởng Tào không dám nhìn thẳng vào mặt tôi nữa!”
Tào Chính Dương lớn tiếng nói: “Đâu có chứ!”
Trương Dương cười ha ha nói: “Tôi biết anh sợ gì rồi, anh sợ tôi xây dựng sân bay không sử dụng máy móc của các anh.”
Tào Chính Dương nói: “Có gì mà phải sợ cơ chứ, máy móc công trình của chúng tôi có chất lượng tuyệt hảo, nếu như anh không dùng, thì đó không chỉ là tổn thất của anh, mà còn là tổn thất của toàn dân Giang Thành nữa.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Trương Dương nói: “Câu này là anh nói đấy nhé, máy móc công trình tôi dùng của anh, có điều anh là một trong những người dân Giang Thành, tốt nhất là tài trợ một phần.”
Nụ cười của Tào Chính Dương bắt đầu miễn cưỡng rồi, mẹ kiếp! Quả nhiên là chẳng có của rơi từ trên trời xuống, tên này bắt đầu mở miệng đòi tiền rồi.
Trương Dương cười hì hì xua tay nói: “Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”
Trương Dương và Triệu Dương Lâm ngồi cùng bàn, bàn này của họ đều là những tổng giám đốc ngân hàng lớn của Giang Thành, mấy vị giám đốc rất cung kính, chẳng thể không cung kính, mọi người đều biết rằng bữa cơm này chẳng phải là tặng không cho họ, trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị cả rồi, nhất định phải quyên góp, chỉ có điều là vấn đề nhiều ít bao nhiêu mà thôi, hạng mục sân bay mười mấy ức, nếu không quyên góp cho chính phủ thành phố, thì khoản tiền này không biết đến bao giờ mới tập hợp đầy đủ được, nhưng nếu không cho cũng chẳng xong, ai bảo mình ở trên đất của người ta cơ chứ.
Trương Dương cầm cốc rượu lên cười hì hì nói: “Nào, tôi kính các vị thần tài một ly.”
Mấy vị giám đốc ngân hàng đều vội vàng cầm cốc rượu lên hưởng ứng, sau khi uống xong cốc rượu, Trương Dương thầm đá chân của Triệu Dương Lâm dưới bài, đối phó với đám ngân hàng này, vẫn phải để Lão Triệu nói trước mới phải.
Triệu Dương Lâm hắng hắng giọng nói: “Các vị ở đây đều là những lãnh đạo của ngân hàng lớn cả, hôm nay mời các vị đến đây là muốn mời các vị đóng góp một phần sức lực cho sân bay mới, người ta thường nói, có thực mới vực được đạo, muốn xây dựng sân bay mới, cần phải có nguồn lực tài chính đầy đủ, tiền tính toán của việc xây dựng sân bay là 1000000000, tôi nói năng từ trước đến giờ đều không thích vòng vo tam quốc, mọi người thương lượng một chút xem, có thể cho vay bao nhiêu?’
Mấy vị giám đốc ngân hàng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chẳng ai muốn nói trước cả.
Triệu Dương Lâm hôm nay diễn vai người xấu, còn Trương Dương diễn vai người tốt, hắn cười hì hì nói với giám đốc ngân hàng công thương Hạ Trường Quân: “Giám đốc Hạ nói trước đi!”
Trước kia hắn và Hạ Trường Quân có chút qua lại, vì việc vay tiền của xưởng rượu Giang Thành, Hạ Thường Quân đồng ý không nhanh chóng, vì thế Trương Dương bảo người đến kiểm tra tất cả hạng mục của gã, làm cho Hạ Trường Quân phải ngoan ngoãn đưa tiền, Hạ Trường Quân đã từng chịu khổ vì hắn, nên đương nhiên không dám đắc tội vị đại gia này.
Hạ Trường Quân nói: “Chúng tôi có thể cung cấp 30000000 tiền vay vốn!”
Trương Dương cười ranh mãnh: “30000000? Giám đốc Hạ à, anh tưởng tôi là ăn xin sao?”
Hạ Trường Quân toát mồ hôi hột, người ta không hài lòng rồi, gã nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định: “50000000, chủ nhiệm Triệu, chủ nhiệm Trương, đây là số lượng nhiều nhất tôi có thể đưa ra rồi.”
Trương Dương và Triệu Dương Lâm quay sang nhìn nhau, họ khá là hài lòng, Triệu Dương Lâm không đợi những giám đốc ngân hàng khác nói, đã vỗ bàn phán: “Chúng ta làm thế này đi, ngân hàng nông nghiệp, công nghiệp, kiến thiết, giao thông, tín dụng mỗi ngân hàng đều cung cấp số tiền vay là 50000000 đi.”
Thái độ của mấy người giám đốc mỗi người một khác, nhưng chẳng có ai là vui vẻ, họ đều đang trách giám đốc Hà, nhưng giờ đây sự việc đã đến nước này rồi, không thể nào quay đầu được nữa, chỉ có thể đâm lao theo lao mà thôi.
Trương Dương rất hài lòng, chỉ bên ngân hàng đã giải quyết được 250000000, khởi công giai đoạn đầu không có vấn đề gì nữa rồi.
Hắn cầm cốc rượu đến bàn rượu của doanh nghiệp kính rượu, xưởng trưởng xưởng phục trang số môt của Giang Thành và Trương Dương từ trước đến đến giờ đều rất tốt, gã cười nói: “Thị trưởng Trương, vừa nãy tôi đã nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị rồi, cô ấy không thể đích thân đến đây, nhưng cô ấy bảo tôi nói lại một việc, tất cả các trang phục của nhân viên trong công tác xây dựng sân bay mới lần này đều do chúng tôi hỗ trợ, cũng coi là một phần sức mạnh của doanh nghiệp chúng tôi góp vào đó.”
Xưởng trưởng xưởng rượu Lưu Kim Thành cũng không muốn lép vế, gã lớn tiếng nói: “Tất cả rượu dùng trong hạng mục sân bay đều do chúng tôi bao cả!”
Giám đốc tập đoàn Hối Thông Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: “Mọi người như vậy, Hối Thông của chúng tôi cũng không thể ở sau được, chúng tôi cung cấp chiếc máy vi tính trị giá 10000000!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Cảm ơn giám đốc Kiều!” Nhiều người quyên góp đồ như vậy, mà hắn chỉ cảm ơn Kiều Mộng Viện, rõ ràng là hơi nhất bên trọng nhất bên khinh.
Xưởng trưởng xưởng máy công trình Giang Thành Tào Chính Dương không dám có thái độ gì, ở đây có người tặng quần áo, tặng rượu, có người còn tặng cả máy tính, nhưng thứ mà gã sản xuất lại là máy móc công trình, thứ này không thể nào so với những thứ của người khác được, một chiếc máy đã là mấy trăm vạn rồi, gã không thể lấy ra cho được.
Trương Dương đương nhiên không bỏ qua gã, hắn cầm cốc rượu đến chỗ gã: “Tổng giám đốc Tào, anh tặng chút gì nhỉ?” Da mặt tên này thật là dày quá mức, đòi tiền đến tận nơi.
Tào Chính Dương cắn cắn răng, thấp giọng nói: “Tôi góp 5 chiếc máy xúc.”
Trương Dương cười nói: “Thấy anh đắn đo suy nghĩ tôi còn tưởng sẽ tặng 50 chiếc kìa, 5 chiếc đủ để làm được gì chứ, hạng mục sân bay của chúng tôi lớn đến vậy, nhất định cần dùng rất nhiều máy công trình, anh còn muốn làm việc làm ăn lần này của chúng tôi không vậy?”
Tào Chính Dương thầm nói, ai mà thèm vào làm cơ chứ? Xưởng máy công trình từ lúc liên doanh với tập đoàn Hải Đức, việc làm ăn rất tốt, những người nhập hàng đều phải xếp hàng cả, không thiếu chút nghiệp vụ của nhà anh, Tào Chính Dương cười rất xảo quyệt: “Thế này đi, đợi đến khi công trình khởi công đã rồi quyết định cụ thể sau.”
Trương Dương nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ ưu tiên đến cách doanh nghiệp địa phương, tất cả máy móc của công trình sân bay lần này, cố gắng sẽ dùng tất của các anh.”
Tào Chính Dương thật chán, trong lòng thầm nói, đồ đưa cho các người rồi, không biết đến năm nào mới lấy được tiền, nhưng gã cũng không dám từ chối Trương Dương, việc này chỉ đành nhận lời.
Bữa tiệc lần này rất thành công, từ các ngân hàng đã lấy được 250000000 tệ, các đồ quyên góp của doanh nghiệp lớn cộng vào cũng đến hơn 100000000. Sauk hi uống rượu xong, Trương Dương tiễn các vị khách quý đi, khi tiễn Kiều Mộng Viên lên xe, Kiều Mộng Viện dừng bước nói: “Có phải bên tài chính vẫn còn thiếu rất nhiều không?”
Trương Dương gật đầu nói: “Thiếu tiền, khi dự tính phải đến 1000000000, tôi nghĩ thế nào cũng phải vượt số đó, thời gian xây dựng dài như vậy, mỗi năm những vật liệu công trình đều tăng giá, đến cuối cùng dùng hết 1200000000 là đã được lắm rồi.”
Kiều Mộng Viện nói: “Bên công trình thông tin liên lạc Hối Thông chúng tôi có thể làm, khi tính tiền tôi có thể tính ít một chút.”
Trương đại quan nhìn Kiều Mộng Viện, trên mặt đầy cảm động, hắn bay ra một câu: “Mộng Viện, cô thật là tốt với tôi.”
Kiều Mộng Viện không thể ngờ tên này sẽ nói câu như vậy, mặt cô đỏ lên, rồi vội vàng quay người lên ô tô.
Nhìn chiếc xe của Kiều Mộng Việc rời đi, trên mép Trương Dương lộ ra nụ cười đắc ý.
Thường Lăng Phong đến bên cạnh hắn, nói đầy ẩn ý: “Nói chuyện gì với tổng giám đốc Kiều vậy, sao lại thần bí thế?”
Trương Dương nói: “Cô ấy đã đồng ý nhận công trình thông tin liên lạc của sân bay, tiền có thể nợ trước.”
Thường Lăng Phong cười nói: “Việc tốt mà! Công trình thông tin liên lạc của sân bay là một công trình không nhỏ đâu.”
Trương Dương trách: “Xây cái sân bay mới này, làm tôi mất hết cả mặt rồi, thành phố không cho tiền, cả ngày tôi cứ mặt dày đi đòi tiền, người khác thấy tôi đều trốn sạch.”
Thường Lăng Phong cười ha ha nói: “Những doanh nghiệp có tầm nhìn dài rộng đều sẽ coi sân bay mới lần này là một cơ hội hiếm có, chỉ có người có tầm nhìn nông cạn mới tránh xa thôi, yên tâm đi, hạng mục máy bay nhất định sẽ khởi động thành công.”
Thường Lăng PHong nói không sai, người chú tâm đến hạng mục sân bay mới là bên kiến trúc, những thương nhân kiến trúc của Giang Thành bắt đầu tìm đến Trương Dương, những nhà kiến trúc có thực lực ở trong tỉnh cũng đến thăm, Lương Thành Long là một trong những người đó, gã trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Dương, ngụ ý muốn tiếp quản công trình sân bay mới.
Trương Dương cũng nói rất rõ ràng, hạng mục sân bay mới lần này không giống như những lần trước, nhất định phải đấu thầu tử tế, bảo Lương Thành Long nhanh chóng chuẩn bị, đến lúc đó sẽ tiến hành đấu thầu, cần phải có điều kiện đầy đủ mới có thể vào.
Sau khi bận xong một ngày, khi hắn đến biệt thự gỗ ở Nam Hồ, đã là hơn 10 giờ tối, Trương Dương phát hiện trong biệt thự đang sáng đèn, Hồ Nhân Như đã quay về rồi.
Hồ Nhân Như nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài đã đến mở cửa.
Trương Dương ôm Hồ Nhân Như vào lòng, Hồ Nhân Như ừm một tiếng, rồi ôm lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn, dịu dàng nói: “Em đã nấu cháo đợi anh về ăn rồi.”
Trương Dương cười nói: “Anh chỉ muốn ăn em thôi!”
Hồ Nhân Như dịu dàng: “Đi tắm đi, ngoan nào!”
Trương Dương sau khi tắm xong, Hồ Nhân Như đã nguội xong cháo rồi, đưa đến tay hắn, Trương Dương vừa ăn cháo vừa nói: “Em về bao giờ thế?”
Hồ Nhân Như nói: “Chiều nay em vừa về, khi em bước đến sây bay đã nghe thấy anh giờ trở thành tổng chỉ huy xây dựng sân bay rồi.”
Trương Dương cười nói: “Anh là chỉ huy hiện trường, tổng chỉ huy là Đỗ Thiên Dã, Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy, anh chỉ là người đứng thứ ba thôi.”
Hồ Nhân Như dựa vào vai hắn: “Chẳng phải anh được quyền quyết định hết sao!”
Trương Dương nói: “Được quyền quyết định hết, thành phố đưa cho anh 1000000, bảo anh tay không bắt giặc, tập hợp được 1000000000, mấy ngày nay anh đang đau đầu vì chuyện này đây.”
Hồ Nhân Như cười khanh khách: “1000000000 mà đã làm khó được anh rồi à? Em không tin!”
Trương Dương ăn cháo xong, Hồ Nhân Như lấy bát đi rửa.
Khi bước ra, cô lại bê một cốc hồng trà.
Trương Dương mỉm cười nói: “Thật là mẹ hiền vợ đảm, việc gì cũng biết làm!”
Hồ Nhân Như vui vẻ, cầm cốc hồng trà đưa cho Trương Dương, nhẹ nhàng nói: “Tướng công, mời dùng trà!”
Trương đại quan cầm cốc trà, giơ tay ra kéo Hồ Nhân Như ngồi lên đùi mình, uống một ngụm hồng trà, rồi giơ tay sờ mông Hồ Nhân Như nói: “Thật là một người phụ nữ tốt!”
Hồ Nhân Như cười nói: “Hôm nay sao anh lại thay tâm đổi tính, suốt ngày nịnh em thế?”
Trương Dương nói: “Lâu lắm không gặp em rồi, thật là nhớ quá!”
Hồ Nhân Như cười nói: “Năm nay việc của công ty quảng cáo rất bận rộn, này nhé, sắp phải làm quảng cáo mốt mùa thu cho Lâm Thanh Hồng rồi, chuẩn bị đi Ai Cập!”
Trương Dương nói: “Em xem xem có khách nào lớn, kéo về đây giùm anh!”
Hồ Nhân Như nói: “Em biết rồi, việc của anh em nhất định sẽ để ý.”
Trương Dương nói: “Sau khi sây bay xây xong, anh sẽ để cho em đi làm quảng cáo của đường băng và phòng chờ!” Những việc tổn hại việc công lợi cho bản thân Trương đại quan sẽ không làm, nhưng trong trường hợp không ảnh hưởng đến nguyên tắc, hắn vẫn ưu tiên người của mình trước.
Hồ Nhân Như nói: “Anh không sợ người khác nói ra nói vào à?”
Trương Dương nói: “Nói ra nói vào gì chứ? Chúng ta đi theo đường thủ tục chính thức, có phải làm giao dịch không chính đáng gì đâu.”
Hồ Nhân Như mắng: “Anh nghĩ đi đâu thế?”
Trương Dương đặt cốc trà xuống, tay hắn thò vào trong váy ngắn của Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như đỏ mặt nói: “Anh muốn làm gì?”
Trương Dương nói: “Anh muốn dừng máy bay nhỏ của anh lên sân bay của em.” Tay tên này sờ vào ngực của Hồ Nhân Như, cố ý chau mày nói: “Núi đá gập ghềnh thế này, muốn hạ cánh an toàn thật là cần phải có kĩ thuật rất giỏi.”
Hồ Nhân Như bị hắn sờ đến độ không chịu nổi nữa, tay ôm lấy cánh tay của hắn, thở dốc nói: “Không làm khó được anh đâu, anh là phi hành viên giỏi nhất trên thế giới…”
Chiếc máy bay nhỏ của Trương đại quan một đêm cất cánh hạ cánh không biết bao lần mà chẳng hề mệt mỏi, Hồ Nhân Như không chịu nổi nữa, buổi sáng khi Trương Dương dậy đi làm, Hồ Nhân Như toàn thân mệt rã rời, không còn sức dậy nấu đồ ăn sáng cho hắn nữa.
Trương đại quan vỗ vỗ mông Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như mệt mỏi nói: “Bị anh hành hạ chết rồi, em không dậy được nữa….”
Trương Dương cười ha ha nói: “Vậy thì em ngủ thêm lúc nữa đi, hôm nay anh phải họp, anh đi trước đây!”
Hồ Nhân Như mím môi nói: “Mệt quá, buổi tôi em nấu cơm rồi đợi anh về.”
Trương Dương cười nói: “Không cần, tối nay Tô Tiểu Hồng mời, chúng ta cùng đến Thủy Thượng Nhân Gia ăn cơm”
Hồ Nhân Như gật đầu nói: “Được rồi!”
Trương Dương đến chỗ Đỗ Thiên Dã trước để báo cáo về tình hình của buổi tiệc rượu hôm qua, Đỗ Thiên Dã rất hài lòng với tiến triển của sự việc, 250000000 của ngân hàng đã bước đầu giải quyết vấn đề khởi động xây dựng của sân bay rồi, Đỗ Thiên Dã nói: “Sân bay mới này xây càng nhanh càng tốt, nhất định phải hoàn thành trước ngày 1 tháng 7 năm 97, để làm món quà cho Hồng Kong hồi quy.
Trương Dương nói: “Giờ đây rất nhiều thương nhân kiến trúc muốn tiếp nhận hạng mục sân bay này, chúng ta cần phải xác định.”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Vẫn làm theo phương án trước đó của chúng ta, cần phải mở cuộc đấu thầu công khai, nhất định phải công khai rõ ràng, công bằng cho tất cả mọi người.”
Trương Dương nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ mởi cả sở công chứng của kỉ ủy qua đó, để họ giám sát quá trình đấu thầu, nhất định không để người khác nói ra nói vào.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chúng ta không sợ người khác nói ra nói vào, điều quan trọng nhất là phải tìm được một công ty kiến trúc chất lượng và kĩ thuật đều tốt.”
Trương Dương nói: “Để đẩy nhanh tiến độc công trình, chúng tôi có dự định đấu thầu bộ phận, phân công trình xây dựng sân bay thành một số bộ phận, để vài công ty kiến trúc cùng làm.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chủ ý hay!”
Trương Dương nói: “Tôi còn có chút việc đến chỗ thị trưởng Tả, số tiền 1000000 của cục tài chính cũng chẳng nhanh chóng gì hết, giờ đây chỉ có 500000, tôi phải đến tìm ông ta đòi tiền.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Chẳng còn cách nào cả, năm nay đầu tư tài chính của thành phố khá lớn, các mặt đều cần dùng đến tiền, mức chi của chúng tôi đã vượt quá cả dự tính của năm nay rồi, mà giờ vẫn còn chưa đến tháng chín.”
Trương Dương nói: “Có tiết kiệm đến mấy cũng không thể tiết kiệm vào khoản này của chúng tôi được, tôi phải đi tìm thị trưởng Tả để nói chuyện, về sau tôi còn rất nhiều chỗ cần dùng tiền, mà cục tài chính toàn cản đường tôi vậy, nếu cứ cản đường thế này, tôi đến tận nơi đập cho một trận.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đừng có động tí là lại đánh đâm, làm cán bộ thì phải sử dụng đầu óc.”
Tả Viên Triều thấy Trương Dương bước vào, ngay lập tức đã hiểu được mục đích của hắn đến đây, Tả Viên Triều nói: “500000 còn lại tôi đã bảo Bàng Bân đưa cho cậu rồi, về sau cậu bảo kế toán kiểm tra xem.”
Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha nói: “Thị trưởng Tả, 1000000 này là của bí thư Đỗ cho, còn anh vẫn chưa biểu hiện gì.”
Tả Viên Triều dở khóc dở cười: “Ai cho mà chẳng giống nhau, đều là tiền của thành phố.”
Trương Dương nói: “Hôm qua tôi đã mở tiệc, tiền rượu và tiền địa điểm mất 36000 tệ, giờ đây vật giá đã cao hơn rất nhiều, thứ gì cũng đắt, 1000000 chẳng làm được mấy việc, tôi thấy thế này đi, bí thư Đỗ cho tôi 1000000, anh là thị trưởng, dù thế nào cũng phải biểu thị sự ủng hộ đối với hạng mục sân bay mới chứ, anh cho tôi thêm 800000 đi.”
Tả Viên Triều thầm nói, tôi chẳng muốn khách khí với cậu, nhưng gã cũng không thể đắc tội với Trương Dương, mỉm cười nói: “Trương Dương à, tài chính của thành phố thế nào cậu đâu phải là không biết, thế này đi, cậu đã có lời, thì tôi cũng không thể khước từ được, tôi cho cậu thêm 500000 nữa, đây đã là con số lớn nhất có thể rồi, nếu muốn nhiều hơn không thể được nữa rồi.”
Trương Dương thầm nghĩ, 500000 thì 500000 vậy, có còn hơn không, về sau có cơ hội thì đòi tiếp, hắn gật đầu nói: “Cảm ơn thị trưởng Tả, ông Bàng Bân đó có phải có thành kiến gì với tôi rồi không?”
Tả Viên Triều cười nói: “Sao cậu lại nói vậy được? Bàng Bân giữ tiền khá chặt, cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, trong thành phố chỉ có ngần ấy tiền, nhiệm vụ của anh ta là giữ tiền cho chúng tôi, nếu như anh ta không giữ được, thì số ít tiền đó của chúng tôi chẳng còn nữa.”
Trương Dương nói: “Anh nói với anh ta xem thế nào, về sau những khoản mục liên quan đến sân bay cần phải nhanh nhẹn hơn một chút, nếu lỡ mất việc xây dựng sân bay, anh ta có gánh nổi trách nhiệm này không?”
Bàng Bân là cán bộ do Tả Viên Triều đưa lên, câu này của Trương Dương đồng nghĩa với việc đang uy hiếp. Tả Viên Triều nghe thấy, trong lòng rất khó chịu, tên này càng ngày càng ngông cuồng rồi, dám nói những câu này trước mặt gã, Tả Viên Triều nói: “Đều là vì công việc cả thôi, cố gắng hiểu một chút cho đối phương, đồng chí trẻ tuổi phải cố gắng khoan dung nhau.”
Trương Dương nói: “Tôi chỉ khoan dung những người có thể khoan dung thôi, nếu như anh ta còn làm khó tôi, thì đừng trách tôi không khách khí với anh ta.”