Y Đạo Quan Đồ

Chương 446: Quan trường tểu nhân




Tình tự của Thường Hải Tâm bắt đầu biến thành càng lúc càng không ổn định, liên tiếp trải qua hai lần phẫu thuật đau đớn, cô ta rõ ràng đã gầy đi nhiều, thuốc cao của Trương Dương có công hiệu cầm máu rất tốt, nhưng rốt cuộc có thể thay da đổi thịt hay không thì không ai có thể nói một cách khẳng định với cô ta được, ngay cả bản thân Trương Dương cũng chỉ nói tình huống tuyệt đối sẽ không xấu đi.
Quá trình liệu thương không chỉ là nhắm vào phương diện sức khỏe, mà vết thương tâm lý cũng đồng thời phải trị liệu.
Chu Tú Lệ tuy lúc ban đầu tỏ ý không đồng ý với phương án trị liệu của Trương Dương, nhưng cô ta sau khi lần thứ hai phẫu thuật cho Thường Hải Tâm, kinh ngạc phát hiện dưới lớp mô trắng mới mọc, tổ chức đã bắt đầu tái sinh với tốc độ kinh người, sau khi phẫu thuật cũng không hề phát sinh bất kỳ biến chứng gì, điều này khiến Chu Tú Lệ bắt đầu có chút lòng tin về sự thần kỳ của Trương Dương. Tuy là cô ta vẫn không thể tin rằng, chỉ bằng vào thuốc cao màu xanh đó là có thể khiến da thịt của Thường Hải Tâm khôi phục lại như trước, phải biết rằng đó là bỏng cấp độ ba đó.
Thường Hải Tâm nói khẽ: "Bác sĩ Chu, có thể cho tôi mượn gương không?" Trong lúc trị liệu, theo yêu cầu của Viên Chi Thanh, tất cả gương và đồ liên quan ở trong phòng đều bị mang đi, đây là để tránh cho Thường Hải Thiên nhìn thấy bộ dạng của mình rồi bị kích động.
Chu Tú Lệ mỉm cười, nói: "Hải Tâm, vẫn chưa đến lúc đâu, theo tốc độ khôi phục của cô hiện tại, thêm một tuần nữa là có thể tháo băng rồi." Một tuần là thời gian mà Trương Dương đưa ra, trong mắt Chu Tú Lệ, có lẽ là cần thời gian dài hơn một chút.
Thường Hải Tâm gật đầu, cô ta nói khẽ: "Hai ngày nay trên mặt tôi ngứa lắm."
Chu Tú Lệ nói: "Ngứa là tốt đây, chưng tỏ thần kinh của cô đang sinh trưởng lại, nếu như mất đi tri giác thì mới phiền."
Lúc này Trương Dương ôm một bó hoa tươi bước vào, Chu Tú Lệ nói: "Hoa đẹp quá!"
Trương Dương cười bảo: "Còn có một bó đã đặt trong phòng làm việc của cô rồi!"
Chu Tú Lệ kinh ngạc thốt lên: "Tôi cũng có phần à?"
Trương đại quan nhân nói: "Dẫu sao cũng là thị lý chi tiền, tôi lấy việc công làm việc tư chút thôi mà."
Chu Tú Lệ cười khúc khích, cô ta nói với Trương Dương: "Hai người nói chuyện đi, tôi còn phải đi kiểm tra phòng." Trước khi rời khỏi phòng, cô ta lại nói: "Đúng rồi, Hải Tâm hai hôm nay ngứa lắm, anh xem xem có thể giúp gì được cô ấy không."
Sau khi Chu Tú Lệ đi, Trương Dương mỉm cười đặt một ngàn đồng lên tủ ở đầu giường của Thường Hải Tâm. Thường Hải Tâm kinh ngạc nói: "Tự dưng anh đưa tiền cho tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Thí lý bảo tôi đại biểu cho chính phủ thành phố và thị ủy tới thăm cô, hiện tại đồ dinh dưỡng gì đó đều là vô nghĩa, tôi lại chẳng biết mua cái gì, dứt khoát biếu cô tiền luôn, đợi cô khi rồi, lấy chỗ tiền này ra mời tôi đi ăn, tôi thuận tiện gọi luôn lãnh đạo thành phố tới, cũng tính là lễ đi lễ lại, cô thấy được không?"
Thường Hải Tâm nói: "Không biết lúc nào tôi mới khỏi."
Trương Dương nói: "Ở trước mặt bác sĩ nói câu này, cô không phải là muốn đánh vào mặt tôi đấy chứ?"
Thường Hải Tâm thở dài, nói: "Anh không cần phải an ủi tôi, kỳ thực tôi biết tình huống của mình mà."
Trương Dương cười nói: "Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi, mẹ và anh cô đâu?"
Thường Hải Tâm nói: "Tôi bảo họ đi rồi tôi muốn được yên tĩnh, vả lại mấy ngày nay mẹ tôi mệt quá rồi, tôi bảo anh cả tôi đưa bà ấy đi nghỉ."
Trương Dương nói: "Vết thương ngứa là tình huống bình thường, từ hôm nay, tôi sẽ tiến hành châm cứu cho cô, xúc tiến thần kinh phần mặt khôi phục."
Thường Hải Tâm nói: "Mạng của tôi là anh cứu về, anh nghĩ thế nào thì cứ làm thế đi." Những lời này lộ ra vẻ bi quan.
Trương Dương biết Thường Hải Thiên trong quá trình trị bệnh biểu hiện ra dạng tâm lý này cũng là hiện tượng bình thường, hắn lấy hộp châm ra, bắt đầu hành châm ở phần đầu của Thường Hải Tâm, kim châm lần lượt đâm nào mấy huyệt đạo như Ngũ Xử, Đương Dương, Dương Bạch, Ngư Yêu, Tình Minh, Tứ Bạch, lên Nghênh Hương, Ti Trúc Hhông, phần đuôi của kim châm có tơ thiên tằm, sau khi đâm vào huyệt, Trương Dương nắm lấy sợi tơ, nội lực men theo sợ tơ chú nhập vào kim châm rồi di tản tới da thịt trên phần mặt của Thường Hải Tâm, hắn nói khẽ: "Sẽ hơi đau đớn một chút, cô nhất định phải kiên trì nhé."
Thường Hải Tâm gật đầu, chỗ đau biến thành càng lúc càng lạnh, tới sau cùng thì biến thành lạnh tới thấu xương, nửa phần mặt giống như là bị đóng băng, mồ hôi lạnh từ khớp xương len vào trong não của cô ta, Thường Hải Tâm đau đến nỗi hai tay nắm chặt tay của Trương Dương, móng tay đâm sâu vào da hắn.
Trương Dương không phải là lần đầu tiên lợi dụng phương thức này để hành châm, nhưng nội tức chú nhập vào phần mặt của Thường Hải Tâm lại khác với trước kia, thuốc cao mà hắn phối chế có thể xúc tiếp tốc độ sinh trưởng của cơ thịt và da, nhưng không thể nào khống chế trình độ tăng trưởng. Hăng quá hóa dở, bất kỳ chuyện gì cũng đều tồn tại đạo lý này, Trương Dương phải lợi dụng loại phương thức này để khống chế tốc độ sinh trưởng của cơ thịt ở phần mặt của Thường Hải Tâm, mà nội lực bình thường thì không thể nào đạt tới được loại hiệu quả này. Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới Âm Sát Tu La chưởng, chỉ có lợi dụng loại công lực âm hàn này mới có thể mang lại tác dụng khống chế.
Trương Dương trước đây từng bởi vì tu luyện loại công lực này mà suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma, nhưng vì Thường Hải Tâm hắn không thể không lợi chọn mạo hiểm thêm một lần nữa.
Tuy quá trình châm cứu chẳng qua chỉ kéo dài có mười phút ngắn ngủi, bất kể là đối với Thường Hải Tâm hay là đối với Trương Dương mà nói đều là một sự mạo hiểm cực lớn. Nội lực mà Trương Dương tu luyện hoàn toàn khác biệt với Âm Sát Tu La chưởng, sau mỗi lần cường hành vận công, kinh mạch trong cơ thể đau đớn như trải qua một lần xé rách, nghị lực của Trương đại quan nhân không nghi ngờ gì nữa là vô cùng kiên cường, sau khi hành công, hắn vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì, rời khỏi phòng bệnh quay về trong xe pickup của mình.
Nhưng sau khi tiến vào xe, Trương đại quan nhân lại nằm vật trên ghế, mồ hôi chảy ra không ngừng, ít nhất cũng cần nửa tiếng mới có thể khôi phục lại được, mỗi lần hành công đối với hắn mà nói đều như bị bệnh nặng.
Nếu không phải là Vu Tử Lương phát hiện ra tình huống này, Trương đại quan nhân sẽ vĩnh viễn che giấu đi, nhưng Vu Tử Lương vừa hay đi qua xe pickup của hắn vào lúc Trương Dương thảm nhất, lại hiếu kỳ ghé vào gương xem bên trong có người hay không. Nhìn thấy Trương Dương nằm ở ghế sau của xe không ngừng run rẩy, ông ta giật nảy mình, muốn kéo cửa ra, nhưng lại phát hiện cửa xe bị khóa, Vu Tử Lương vì cứu người, không thể không đập vỡ cửa sổ xe, còn hưng sư động chúng gọi cáng cứu thương, đưa Trương Dương tới phòng cấp cứu.
Khi nhân viên bác sĩ đưa Trương Dương lên giường bệnh của phòng cấp cứu, thằng ôn này đã hoàn toàn hồi phục, chậm rãi ngồi dậy, dở khóc dở cười nhìn Vu Tử Lương, nói: "Bác sĩ Vu, ông làm gì vậy, tôi uống nhiều, nằm trong xe ngủ một lát không được à? Ông lại còn đập vỡ kính xe tôi rồi cấp cứu nữa, có cần làm long trọng như vậy không?"
Vu Tử Lương đương nhiên là không tin lời giải thích của Trương Dương, ông ta xua xua tay, bảo những nhân viên bác sĩ khác lui ra, đi tới ngồi xuống cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Cậu không cần phải lừa tôi, vừa rồi cậu rõ ràng là đang châm cứu cho Thường Hải Tâm, nào có thời gian mà đi uống rượu?"
Trương Dương cười nói: "Có thể là gần đây bận công tác, lại bệnh giúp Thường Hải Tâm chữa trị nên hơi mệt một chút."
Vu Tử Lương lắc đầu nói: "Cậu rốt cuộc đã làm gì? Trương Dương, tôi biết cậu rất có bản sự, cũng rất quan tâm tới Thường Hải Tâm, nhưng là bạn của cậu, tôi không muốn cậu quá mạo hiểm, nếu như phải mạo hiểm thì có thể để tôi biết một ít chuyện của cậu không, tôi ít nhất cũng có thể giúp được cậu."
Trương Dương do dự một chút, cuối cùng gật đầu, nói: "Thuốc cao tuy rất linh nghiệm, nhưng không thể nào khống chế được sự sinh trưởng của tổ chức đã bị thương tổn. Cho nên tôi phải dùng phương pháp châm cứu để khống chế tốc độ sinh trưởng của tổ chức bị thương tổn."
Vu Tử Lương nghe mà há miệng trợn mắt, tất cả những gì mà Trương Dương nói đối với ông ta đều là khó bề tưởng tượng, ông ta nói khẽ: "Dùng phương pháp châm cứu để khống chế tốc độ sinh trưởng của cơ thịt, điều này là không thể, căn bản không có bất kỳ căn cứu lý luận nào cả."
Trương Dương nói: "Tôi sớm đã bảo rồi, rất nhiều chuyện căn bản không cần dùng lý luận để giải thích."
Vu Tử Lương nói: "Cho dù là những gì cậu nói đều là sự thực, nhưng chỉ châm cứu thôi thì sao cậu lại mệt mỏi như vậy?"
Trương Dương nói: "Không ngờ lòng hiếu kỳ của ông còn rất nặng!"
Vu Tử Lương nói: "Mỗi một người đều có lòng hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của tôi so với người bình thường thì nặng hơn một chút."
Trương Dương nói: "Biết nội công không?"
Vu Tử Lương gật đầu, nói: "Nhưng đó đều là những chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp mới có..." Ông ta đột nhiên nhớ tới phương pháp cầm máu thần kỳ mà Trương Dương đã làm cho Tần Hoan lúc phẫu thuật. Lúc này mới ý thức được ở trên người Trương Dương có khả năng phát sinh bất kỳ kỳ tích nào. Vu Tử Lương nói: "Bất kể là cậu lợi hại như thế nào, tôi thủy chung vẫn cho rằng cậu hiện tại đang làm một chuyện rất mạo hiểm. Trương Dương, nghe tôi khuyên một câu, để tôi giúp đỡ cậu có được không?"
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng gật đầu.
Chuyến đi của Lý Trường Vũ tới Đông Giang không mang lại bất kỳ tác dụng gì, đa số thường ủy tỉnh đều cho rằng cảng Nước Sâu của Nam Tích trong ý nghĩa cải cách tương lai thì quan trọng hơn sân bay mới của Giang Thành nhiều, từ tình huống mà Lý Trường Vũ lần này hiểu được cho thấy, Giang Thành trong cuộc cạnh tranh với Nam Tích là bại cục đã định.
Các thường ủy nghe Lý Trường Vũ báo cáo tình hình xong, ai ai cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, tuy cùng là công trình trọng điểm trong năm năm của Bình Hải, nhưng không có được sự công nhận của lãnh đạo tỉnh cũng có ý nghĩa là sau này sự ủng hồ về tài chính của tỉnh lý sẽ rất hữu hạn.
Từ Bưu bực bội nói: "Làm cái gì vậy? Tỉnh lý cả ngày hô hào rút ngắn khoảng cách kinh tế nam bắc, trọng điểm phát triển kinh tế bắc bộ, chắc lẽ chỉ là hô cho có thôi à? Phát triển kinh tế nam bộ vốn đã đi trước, hiện tại tỉnh lại muốn ủng hộ họ trên tài chính, sau này chênh lệch kinh tế bắc nào không phải là càng lúc càng xa ư?"
Thị trưởng Tả Viên Triêu nói: "Kỳ thực tỉnh lý không ủng hộ hạng mục xây sân bay mới của chúng ta, bọn họ cho rằng Giang Thành chúng ta trước tiên nên làm tốt hạng mục khu khai phá, hiện tại cái gì cũng muốn nắm trong tay, cái gì cũng muốn phát triển, thành ra không có trọng điểm, không có chủ đề, cho rằng chúng ta gõ đông một gậy, gõ tây một gậy, như vậy đầu mối kinh tế quá nhiều, quầy hàng bày quá rộng, tài chính cần thiết tất nhiên là rất nhiều, xuất hiện cảnh tài chính eo hẹp đương nhiên là khó tránh khỏi." Những lời này của Tả Viên Triêu là có ý chỉ trích, và đối tượng mà y làm khó đương nhiên là Đỗ Thiên Dã.
Trong các thường ủy đa số người đều hiểu rằng, người đề xuất xây dựng sân bay mới sớm nhất chính là Tả Viên Triêu, hiện tại y không ngờ lại nói ra những lời này, không khai nghi ngờ chấn vấn chính sách kinh tế của Đỗ Thiên Dã, đích xác là có chút không đủ hậu đạo, nhưng đấu tranh chính trị là như vậy, chân lý thường thường là nắm trong tay mình, cho dù là mình làm sai thì sai lầm vĩnh viễn vẫn ở phía đối phương, cho dù là đối phương làm đúng.
Mâu thuẫn giữa Tả Viên Triêu và Đỗ Thiên Dã đã biến thành càng lúc càng công khai hóa, điều này đối với sự phát triển của Giang Thành mà nói thì không phải là chuyện tốt. Lý Trường Vũ nói: "Xây dựng sân bay mới không phải là sai, sân bay của Giang Thành các nội thành quá gần, máy bay làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới người dân,theo sự phát triển không ngừng của thành thị, điểm này sẽ biến thành càng lúc càng rõ ràng, muốn xây dựng một thành thị hiện đại hóa kiểu mới, cải cách giao thông là một bước phải đi qua của chúng ta. Nếu như tôi nhớ không lầm, người đề xuất khái niệm xây sân bay mới đầu tiên chính là thị trưởng Tả mà!"
Tả Viên Triêu cười nói: "Đồng chí Trường Vũ nói rất đúng, người đề xuất khái niệm xây sân bay mới đầu tiên quả thật là tôi, nhưng cái mà tôi đề xuấ là kế hoạch phát triển trường kỳ, cái mà tôi muốn mỗi một người ngồi đây đều biết phát triển cũng cần một quá trình, bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm cái là thành, cải cách mở cửa yêu cầu chúng ta phải biết tiến lên trước, không dám sải bước chính là sợ hãi không làm, nhưng bước chân quá rộng chính là manh động mạo hiểm, thân là cán bộ quốc gia, chúng ta cần phải khống chế tốt, lãnh đạo cần khống chế, kinh tế cần khống chế, bất kỳ chuyện gì cũng cần khống chế, tách khỏi khống chế sẽ khiến tất cả biến thành hỗn loạn mất trật tự."
Đỗ Thiên Dã nói: "Đồng chí Viên Triêu quả thật là một vị lãnh đạo lãnh tĩnh, một cán bộ giỏi là phải hiểu rõ đạo khống chế, nhưng trong làn sống cải cách mở cửa hiện tại, trong sự phát triển kinh tế biến chuyển từng ngày, muốn khống chế chuẩn xác mỗi một chuyện đâu phải là dễ? Cải cách không có đường lui, đoàn tầu này khi đã tiến lên trước hết tốc độ, điều mà chúng ta có thể làm là nằm phương hướng chính xác, chứ không phải là khống chế tốc độ tiến tới của nó. Khu phát triển kinh tế phải làm, trạm xe lửa phải xây lại, hạng mục kiến thiết sân bay mới cũng không thể không làm, nói tôi cái gì cũng muốn cũng được, nói tôi phát triển nhiều điểm cũng được, cái mà tôi muốn chính là tăng nhanh tiến trình cải cách Giang Thành, và không ngừng tiếp tục cải cách thâm hóa, ngưng tụ tất cả lực lượng để đánh vào một điểm tất nhiên là có thể mang tới hiệu quả tốt nhất, nhưng đối diện với một thời đại phát triển toàn diện, anh vẫn muốn kiên trì đi một chân thì chỉ có thể tạo thành sự phát triển không bình hành. Tấm gương phát triển trước đây của Bình Hải sờ sờ trước mắt chúng ta, sự bất bình hành của kinh tế nam bắc chính là do cái gọi là trọng điểm tạo thành, có vết xe đổ này, chúng ta còn muốn phạm sai lầm tương tự ư?"
Tả Viên Triêu nói: "Phát triển bình hành toàn diện, ai cũng muốn vậy cả, nhưng muốn làm được vậy thì phải là tài lực hùng hậu làm cơ sở, tình hình tài chính của Giang Thành chúng ta không chống đỡ nổi cho loại phát triển này." Y đã công khai hóa đối lập với Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: "Tên rời khỏi cung thì không thể quay lại, chuyện mà chúng ta đã xác định thì không thể thay đổi, trọng điểm tài chính của tỉnh lý không ủng hộ chúng ta cũng được, mà ủng hộ cũng được, dựa vào lực lượng của bản thân Giang Thành, chúng ta nhất định có thể xây dựng được hạng mục sân bay mới."
...
Tra Tấn Bắc tự mình tới Giang Thành, lần này tới không phải là vì sinh ý đá quý của y, mà là vị kế hoạch đầu tư sân bay mới của Giang Thành, sau khi y tới Giang Thành lập tức gặp mặt với các lãnh đạo thị ủy Giang Thành, tối hôm đó lại bảo Khưu Phượng Tiên mời Trương Dương tới Tân Đế Hào ăn cơm.
Ngay cả Tra Tấn Bắc cũng nhìn ra là sắc mặt của Trương Dương không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Trương Dương, cậu có phải là không được khỏe không, sao sắc mặt khó coi thế?"
Trương Dương nói: "Còn chẳng phài là bị chuyện xây dựng sân bay mới dày vò ư, lãnh đạo đè hết cả chuyện của sân bay mới lên người tôi, một mình tôi có phải là có ba đầu sáu tay đâu, vừa chiêu thương dẫn tư, lại vừa chuẩn bị xây dựng, còn phải chuẩn bị đại hội gọi thầu, còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ rằng chưa già đã chết sớm rồi."
Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên đều bật cười, Khưu Phượng Tiên nói: "thị trưởng Trương tuổi trẻ có tài, lãnh đạo giao trách nhiệm này cho anh, đủ để chứng minh họ rất coi trọng năng lực của anh."
Trương Dương nói: "Cô không hiểu đậu, chúng ta tuy đều là người Trung Quốc, nhưng nội địa Đài Loan thì lại khác biệt rất lớn, các cô là phục vụ cho mình, còn chúng tôi là phục vụ cho nhân dân."
Khưu Phượng Tiên gắt: "thị trưởng Trương coi thường người Đài Loan chúng tôi quá! Chúng tôi tuy là chế độ tư hữu, nhưng đồng thời vào lúc chúng tôi kiếm tiền cũng không quên làm từ thiện công ích, khẩu hiệu thì nghe không kêu như các anh, nhưng chúng tôi và rất nhiều quan viên của chúng tôi cũng làm việc tương tự."
Trương Dương nói: "Đối tượng mà cán bộ quốc gia chúng tôi phục vụ là nhân dân, đối tượng mà quan viên các cộ phục vụ là người có tiền và giai cấp đặc quyền, đây chính là sự khác biệt cản bản nhất giữa hai thể chế của chúng ta."
Khưu Phượng Tiên kháng nghị: "Không thể đánh đồng như vậy được, chỗ nào cũng có quan tốt, mà chỗ nào cũng có quan tham, với nhận thức của cá nhân tôi, số lượng tham quan ô lại của đại lục thì hơn xa Đài Loan."
Trương Dương nói: "Cơ số nhân khẩu sờ sờ ra đó, tham quan có thể không nhiều ư?"
Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Sao lại nói tới quan hệ giữa hai bên bờ Đài Loan - Trung Quốc thế, chúng ta đừng bàn tới những đề tài mẫn cảm nữa, mà việc này cũng không đến lượt chúng ta bàn. Trương Dương, tôi hôm nay mời cậu ra ăn cơm là vì muốn bàn chuyện đầu tư vốn vào sân bay Giang Thành, bản kế hoạch đầu tư tôi đã đệ lên rồi, thị lý rốt cuộc là nói sao?"
Trương Dương cười nói: "Tra tổng nóng lòng quá, bản kế hoạch vừa mới được đệ lên, gấp như vậy đã đòi phúc đáp rồi à?"
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi cực kỳ ghét hiệu suất làm việc của quốc nội, một chuyện rất đơn giản mà cứ lề mà lề mề, nói một cách hoa mỹ thì gọi là đi theo trình tự, đi theo trình tự gì? Làm được thì làm, không làm được thì thôi, vì sao không dứt khoát gọn gẽ một chút?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không thích lề mề, nhưng người làm chủ Giang Thành không phải là tôi."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Tưởng trong hạng mục sân bay mới cậu có quyền lên tiếng nhất."
Trương Dương nói: "Tra tổng, cái đó gọi là quyền chỉ huy hiện trường, chuyện nhỏ thì tôi nói được, bởi vì là tôi làm. Nhưng những vấn đề có tính quyết sạch quan trọng thì vẫn là các lãnh đạo vỗ bàn định án, ngài quá đề cao tôi rồi."
Lúc này nhân viên phục vụ mở một bình Ngũ Lương dịch, Khưu Phượng Tiên tỏ ý bảo nhân viên phục vụ đưa cho cô ta, cô ta tự mình rót rượu cho Trương Dương và Tra Tấn Bắc.
Tra Tấn Bắc nâng chén, nói: "Chúc cho sự hợp tác sau này của chúng ta được thành công, cạn chén!"
Trương Dương mỉm cười cùng họ uống cạn chén này.
Tra Tấn Bắc chậm rãi đặt chén rượu xuống, nói: "Trương Dương, quan hệ giữa chúng ta không cần phải úp úp mở mở làm gì, cậu nói rõ cho tôi một câu đi, thị lý có phải là muốn xem tôi và Hà Trường An tranh đi đấu lại, từ đó mà trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi không?"
Trương đại quan nhân giả vờ hồ đồ, nâng chén rượu mà Khưu Phượng Tiên vừa rót đầy lên, nói: "thị lý rốt cuộc là có ý gì tôi thì tôi cũng không rõ, có điều cá nhân tôi thì có khuynh hướng nghiêng về bên ông. Tôi vẫn chưa xem kỹ bản kế hoạch đầu tư của hai bên, có điều có một điểm tôi có thể khẳng định, bản kế hoạch đầu tư của ông có một bộ phận nội dung đã bị Hà Trường An biết được, cho nên y đã điều chỉnh lại điều kiện trọng điểm nhắm về phía các ông, so sánh hai người, điều kiện của y hiện tại không hề rơi vào thế hạ phong."
Khưu Phượng Tiên nói: "ý của thị trưởng Trương là nội bộ của chúng tôi đã có người tiết lộ nội dung của bản kế hoạch đầu tư cho Hà Trường An?"
Trương Dương cười nói: "Tôi không nói vậy, có điều chuyện này là rất có thể."
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi rất có lòng tin đối với nội bộ đoàn thể của chúng tôi, tôi không tin có người tiết lộ bản kế hoạch đầu tư của chúng tôi cho Hà Trường An."
Khưu Phượng Tiên nói: "Cũng có thể là phía các anh xảy ra vấn đề."
Trương Dương nói: "Khưu tiểu thư hoài nghi tôi hay là bí thư Đỗ?"
Khưu Phượng Tiên có chút trách cứ lườm hắn một cái, nói: "Tôi tất nhiên là tin tưởng bí thư Đỗ và thị trưởng Trương rồi, nhưng người biết bản kế hoạch này không chỉ là có hai người các anh."
Trương Dương không nói gì, những lời này của Khưu Phượng Tiên kỳ thực rất có đạo lý, Đỗ Thiên Dã đã từng thảo luận bản kế hoạch đầu tư của Tra Tấn Bắc ở trên hội thường ủy, mỗi một vị thường ủy đều biết nội dung của bản kế hoạch này, có trời mới biết được là ai để lộ chuyện này cho Hà Trường An.
Tra Tấn Bắc cười nói: "Tiết lộ ra cũng không sao cả, Hà Trường An sớm muộn gì cũng biết thôi, tôi nghe nói y còn có một đoạn thời gian ở tỉnh lý, lần này y quả nhiên là quyết chí phải thành công."
Trương Dương nói: "Vẫn chưa tới lúc sau cùng, có trời mới biết được các vị lãnh đạo sẽ có quyết định gì, theo tình hình trước mặt cho thấy, tỉnh lý khẳng định là tiến hành lựa chọn giữa hai nhà các ông, có điều cụ thể sẽ lựa chọn nhà nào thì có thể là phải suy tính điều kiện mà hai người đưa ra."
Tra Tấn Bắc nói: "Tọa sơn quan hổ đấu, ngồi yên câu cá."
Trương Dương nói: "Không phải là tôi, người mà ông nên nói là đám thường ủy của thị ủy kia kìa."
Lúc Khưu Phượng Tiên đi vào toalet thì gặp hai chị em Kiều Mộng Viện và Thời Duy, Kiều Mộng Viện vừa tới, nghe nói Tra Tấn Bắc tới rồi, rất lịch sự cùng Khưu Phượng Tiên vào phòng kính rượu.
Tra Tấn Bắc mỉm cười đứng dậy, nói: "Chào Kiều tổng!"
Kiều Mộng Viện nói: "Không biết Tra tổng đại giá quang lâm, Mộng Viện có gì chậm trễ xin Tra tổng đừng trách tội."
Tra Tấn Bắc nói: "Kiều tổng có thể tới kính rượu là để rất nể mặt Tra mỗ rồi, tôi nào có dám trách tội!" Với bổi cảnh và tài lực của Tra Tấn Bắc có thể tùy tiện không coi người khác vào đâu, nhưng Kiều Mộng Viện không phải là người bình thường, ông nội của cô ta là Kiều lão đức cao vọng trọng, cha của cô ta là bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm của Bình Hải Kiều Chấn Lương, nhân vật nắm thực quyền của Kiều gia trong thể chế và quân đối không phải ít, cho dù là Tra Tấn Bắc cũng không thể nào sánh bằng, huống chi hiện tại y lại đang muốn làm sinh ý ở Bình Hải, mà Kiều Chấn Lương lại là một người có quyền lên tiếng tuyệt đối trên mảnh đất này.
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Tra tổng khách khí quá rồi, bữa tôi này xin để tôi mời, coi như là tỏ ý xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi, vừa hay đón gió tẩy trần cho Tra tổng." Đối với Kiều Mộng Viện mà nói, Tân Đế Hào chẳng qua là một con đường để tiện câu thông với các giới trong xã hội, cô ta không hi vọng lấy Tân Đế Hào để sinh lời, loại chuyện tặng nhân tình này là thường phát sinh.
Trương Dương cười nói: "Sao không có phần của tôi, thể diện của Tra tổng lớn thật, lúc tôi ăn cơm sao cô không cho tôi miễn phí."
Thời Duy ở bên cạnh không nghe nổi nữa, nói: "Tôi bảo này Trương Dương, chị tôi bình thường ít mời anh ăn cơm lắm à? Anh nhìn lại cái bản mặt tham quan của anh đi, đúng là tham như mõ!"
Nếu như là trước đây thì Trương Dương kiểu gì cũng cãi nhau một trận với Thời Duy, nhưng từ sau khi ở Đông Giang Thời Duy uống sau thổ lộ cõi lòng, trong mắt Trương Dương, tính điêu ngao của cô bé này cũng có thêm không ít vẻ đáng yêu. Trương đại quan nhân cười tủm tỉm, nói: "Cô tỉnh rượu rồi à?"
Một câu nói rất bình thường nhưng khiến Thời Duy mặt đỏ bừng, có thể không đỏ mặt được ư? Kiều Mộng Viện đã nói với cô ta ra, mình say rượu thất thố, lời gì cũng nói ra hết, ở trước mặt Trương Dương mất hết cả mặt mũi, Thời Duy cắn môi, lí nhí nói: "Có liên quan gì tới anh à?"
Trương Dương cười nói: "Không liên quan, không liên quan, chả liên quan tới tôi tí nào."
Hắn càng nói vậy thì Thời Duy càng đỏ mắt, giậm chân gắt: "Anh đúng là cái đồ xấu xa, không nói chuyện với anh nữa!" Không ngờ lại quay người bỏ chạy thật.
Khưu Phượng Tiên cười nói: "thị trưởng Trương, anh thế là không đúng rồi, không ngờ lại đi khi phụ con gái nhà người ta."
Trương Dương nói: "Tôi trước giờ chưa từng khi phục con gái nhà ai cả."
Kiều Mộng Viện nói: "Thị trưởng Trương, tôi cũng kính anh một chén, anh trước giờ đều là quý khách của Tân Đế Hào, hoan nghenh ăn tùy thời đến ăn cơm."
Trương Dương cười tủm tỉm cạn một chén với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện vốn sau khi kính rượu định rời đi, nhưng Tra Tấn Bắc lại bàn với cô ta chuyện quản trường thương nghiệp chùa Nam Lâm. Tra Tấn Bắc nói: "Kiều tổng để cửa hàng đối diện của chúng tôi cho Hà Trường An thuê, y ở đó mở một tòa Kim Tỏa thế gia, cúng chúng tôi chiêng đối chiêng, trống đối trống."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Cái này không trách tôi được, người ta đưa ra cho tôi điều kiện tốt như vậy, tôi không thể nào không cần tiền được."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi chỉ nói vậy tôi, không hề có ý oán trách gì Kiều tổng cả, sự cạnh tranh giữa tôi và Hà Trường An tồn tại đã lâu, nhưng y cũng chỉ là mới bước vào thị trường châu báu, tôi thực sự là nghĩ không thấu, sinh ý của Kim Toản thế gia của y tại Giang Thành so với Tinh Toản của chúng tôi thì tốt hơn nhiều."
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Cái này không có gì là lạ cả, Tinh Toản của các anh là chú trọng thiết kế và phẩm vị, nhắm vào những người cao cấp, Kim Toản thế gia trên thiết kế thì không thể nào sánh bằng được cách anh, nhưng lại giở bản lãnh giá cả, đồ trang sức đồng dạng, nhưng phí gia công chọ thì lại thấp hơn nhiều."
Tra Tấn Bắc cười khổ, nói: "Ít lãi tiêu thụ nhiều, bộ phận đó chúng tôi bán ra chính là nghệ thuật và tính sáng tạo!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Trong mắt người dân bình tthường, một chỉ vàng rất đáng tiền, bọn hó dùng số tiền tương đương có thể mua được vàng nặng hơn ở Kim Toản thế gia, vậy bọn họ vì sao phải lựa chọn các anh!"
Trương Dương phụ họa: "Kiều tổng nói rất đúng, quần thể tiêu xài lớn nhất của Giang Thành chính là người dân bình thường, đồ của các ông đẹp thật, tính nghệ thuật cũng cao, nhưng đó đều là đồ chơi của dương xuân bạch tuyết, một viên đá nho nhỏ, các ông mài dũa rồi bán ra với giá còn đắt hơn cả hoàng kim, quần thể mà các ông nhắm tới là dạng người giống như Kiều tổng đây, nếu muốn bán viên đá nhỏ của các ông cho người dân bình thường thì khó lắm!"
Khưu Phượng Tiên cười nói: "Thị trưởng Trương nói rất chính xác vấn đề mà chúng ta phải đối mặt, đồ trang sức của các anh là nhắm vào thị trường cao cấp, mà bỏ qua thứ người dân cần, cho nên mới rơi vào thế hạ phong trong cuộc cạnh tranh với Kim Toản, Tra tổng, anh có thể suy nghĩ thử xem, Tinh Toản của các anh có nên nhắm cả vào tầng lớp thường dân không."
Tra Tấn Bắc nói: "Định vị của Tinh Toán chính là phẩm vị và sự xa hoa, nếu như chúng tôi làm đồ bình thường, vẫy thì sẽ khiến giá trị của thương hiệu chúng tôi giảm mạnh, rõ ràng là dương xuân bạch tuyết, không cần phải đi lựa ý hùa theo cây nhà lá vườn, tới sau cùng lại thành dở ông dở thằng không hợp với người dân bình thường mà cũng mất cả khách cao cấp." Y nói xong lại giải thích: "Tôi không phải là khinh thường ý tứ của người dân bình thường, tôi cũng biết phạm vi của thị trường này rất lớn, sức mua mạnh, trên tổng thế thì không hề kém quần thể khách cao cấp."
Kiều Mộng Viện nói: "Thứ nhỏ mà có thể giành được lợi lớn, nhưng thứ đại chúng mới có thể giành được lợi nhuận khổng lồ."
Trương Dương nói: "Kỳ thực Tra tổng cũng không cần phải lo lắng, đợi sau khi hạng mục sân bay mới chính thức khởi công rồi, chỗ dùng tiền khẳng định là rất nhiều, ngài nếu có nhiều tiền mà dùng không hết thì có thể bỏ vào hạng mục sân bay này."
Tra Tấn Bắc nói: "Muốn đánh trận địa mới những cũng không thể để mất căn cứ được."
Kiều Mộng Viện mỉm cười bảo: "Kỳ thực Tra tổng vì sao không bắt chước theo các nhãn hiệu nước ngoài, cùng là một tập đoàn, có thể làm ra hai mô thức dây chuyền kinh doanh khác nhau, giống như Acura của Honda hay là Lexus của Toyota vậy?"
Đề nghị này khiến cho Tra Tấn Bắc bừng tỉnh, từ trước đến giờ y chỉ cố chấp ở sự cao cấp và phẩm vị, cái này có liên quan tới khí chất nghệ thuật gia trên người y, Hà Trường An mới bước vào thị trường châu báu, Tra Tấn Bắc rất khinh thường y, Tra Tấn Bắc cho rằng không cần nhiều thời gian, một kẻ tay ngang như Hà Trường An sẽ bị đụng đến sứt đầu mẻ trán trong hàng rào hiện thực, buồn bã rời khỏi thị trường châu báu này, nhưng khiến y không ngờ là, Hà Trường An không những khí thế hùng dũng giết tới trong năm nay, hơn nữa sau khi tiến vào còn trong khoảng thời gian ngắn đã đứng vững chân, sản phẩm của Kim Toản thế gia không có thiết kế, không có phẩm vị, không có tình điều, nhưng thứ như vậy không ngờ lại rất được hoan nghênh, điều này khiến Tra Tấn Bắc không thể hiểu nổi, những lời này của Kiều Mộng Viện khiến y minh bạch một đạo lý, sinh ý chính là sinh ý, quyết không thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ nghệ thuật được.
Sự cảm kích của Tra Tấn Bắc đối với Kiều Mộng Viện là rất rõ ràng, y đánh mắt ra hiệu cho Khưu Phượng Tiên, Khưu Phượng Tiên từ trong túi lấy ra một cái hộp đựng đồ trang sức, mỉm cười đưa cho Kiều Mộng Viện: "Tôi có một chút quà mọn để tỏ lòng kính trọng."
Kiều Mộng Viện liên tục chối từ, nói: "Không cần, Tra tổng khách khí quá rồi."
Tra Tấn Bắc nói: "Đây là mẫu ngọc khảm vàng mà chúng tôi thiết kế, tặng cho Kiều tổng phẩm giám, Kiều tổng thiên sinh lệ chất, đeo đồ trang sức của chúng tôi cũng là giúp chúng tôi làm quảng cáo."
Kiều Mộng Viện không tiện chối từ chỉ đành thu nhận.
Trương Dương ở bên cạnh nhìn, nghĩ: Ta x, Tra Tấn Bắc này ra tay rộng rãi thật, đồ trang sức trị giá mấy vạn đồng mà nói tặng là tặng, cứ như là không có chuyện gì vậy.
Tra Tấn Bắc đương nhiên không quên Trương Dương, có điều ngại Kiều Mộng Viện có mặt, y và Trương Dương tuy quen nhau, nhưng Trương Dương dẫu sao cũng là người trong thể chế, tặng quà không thể nào quá ngang nhiên được, đợi sau khi bọn họ ly khai, Khưu Phượng Tiên mới tới trước xe hắn đưa một cái hộp cho hắn.
Trương đại quan nhân nói: "Đừng vậy mà, chúng ta không thể như thế được, cô đây là hối lộ, tôi nếu nhận thì là nhận hối lộ mất rồi." Trương Dương thật sự không muốn nhận đồ của họ, chỉ cần bọn họ có hành động này là được rồi, cái này đại biểu cho sự tôn trọng, Trương đại quan nhân là một kẻ ưa sĩ diện, hắn không thích bị người khác phớt lờ.
Khưu Phượng Tiên cười nói: "Chỉ là một viên đá nhỏ thôi mà, anh giữ lại để lừa con gái nhà người ta đi." Cô ta chẳng nói chẳng rằng ném cái túi trong tay vào xe của Trương Dương, vẫy vẫy tay rồi chui vào trong xe Mercedes của Tra Tấn Bắc.
Trương Dương vừa nghe thấy giữa lại để lừa con gái nhà người ta thì cũng không kiên quyết cự tuyệt nữa, mở cái túi ra, lấy hộp trang sức ra xem, phát hiện bên trong đều là các loại trang sức như thủy tinh, ngọc bích, rất tinh mỹ, nhưng chắc cũng không quá đáng tiền.
Cửa sổ xe của hắn đột nhiên bị gõ lọc cọc, Trương đại quan nhân sợ quá vội vàng kế hộp trang sức vào trong túi, nhìn ra ngoài cửa thì thấy Thời Duy đứng ở bên ngoài.. Thằng ôn này mở cửa xe ra để Thời Duy lên xe, Thời Duy ngồi ở ghế phụ, trừng mắt lườm hắn: "Làm cái gì đó? Nhận đồ hối lộ đúng không!"
Trương đại quan nhân có chút khẩn trương, nói: "Đừng có nói bừa, tôi là loại người đó à?"
Thời Duy cười nói: "Anh không phải thì còn ai phải? Được ăn được uống còn được gói mang về, tất cả ác hành của tham quan anh đều chiếm cả."
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm, nói: "Tôi không chơi gái không đánh bạc!".
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Thời Duy phì một tiếng, nói: "Ai mà biết được, anh nếu đi làm những chuyện đó thì kiểu gì cũng lén lén lút lút."
Trương Dương nói: "Tôi bực rồi đấy, một cán bộ quốc gia trẻ tuổi có tài như tôi, sao hình tượng ở trong lòng cô lại xấu đến vậy?"
Thời Duy nói: "Chẳng phải là do anh tự tạo thành ư!"
Trương Dương nói: "Mấy ngày trước ở Đông Giang, cô cũng ăn không ít cua bể của tôi mà."
Thời Duy nói: "Nhìn cái bộ dạng ky bo kẹt xỉ của anh kìa!"
Trương Dương nói: "Ăn của người ta, cô tốt xấu gì cũng phải nói tôi vài câu dễ nghe chứ?"
Thời Duy nói: "Anh tới Tân Đế Hào ăn không uống không bao nhiêu bữa, cũng chưa thấy anh nói một câu dễ nghe nào với tôi cả."
Trương Dương cười bảo: "Tối đó cô uống nhiều, chính là tôi một đường cõng cô về đó."
Thời Duy vừa nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này, mặt không khỏi nóng lên, nói: "Anh đừng có lấy chuyện xảy ra ở Đông Giang ra nói nữa, lúc đó tôi uống nhiều, nói năng linh tinh nên không tính."
Trương đại quan nhân cười xấu, nói: "Cô nói linh tinh gì ý nhỉ?"
Thời Duy cắn môi, nói: "Đừng quản tôi nói gì, nói chung là không tính!"
Trương Dương nói: "Không tính là tốt nhất, kỳ thực tôi nghe cô nói vậy, áp lực cũng rất lớn!"
Thời Duy nghe hắn nói vậy thì không vui: "Áp lực cái rắm? Một hoàng hoa đại khuê nữ như tôi, uống nhiều nói những lời mất mặt như vậy, bị anh nắm được bím tóc, áp lực của tôi mới lớn."
Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải chính là câu đó ư? Có gì ghê gớm đâu, tôi sớm đã nhìn ra rồi."
Thời Duy lông mày dựng đứng, nói: "Anh nhìn ra cái gì?"
Trương Dương cười bảo: "Chính là chuyện mà cô nói đó!"
Thời Duy tức giận nói: "Tôi nói cái gì? Anh hôm nay nói rõ ra đi, tôi thừa nhận, tôi uống nhiều, tôi nói là tôi thích anh, nhưng say rượu nói bừa, không tính, căn bản không phải là lời thật lòng."
Trương Dương chép miệng, nói: "Cô bé, không phải là tôi nói cô đâu, nhưng cô âm hiểm quá, uống say rồi còn nói dối, cô không sợ gặp báo ứng à?"
Thời Duy nói: "Anh mới bị báo ứng ý, anh nhân lúc tôi uống nhiều rồi tranh thủ ôm ấp tôi, chiếm tiện nghi của tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đó!" Thời Duy đúng là lớn gan, không ngờ lấy cả chuyện đó ra nói.
Trương Dương suýt nữa thì cười đến vỡ cả bụng, hắn cười phát lên: "Kỳ thực điều quá phận hơn tôi còn làm rồi, cô sao không nhắc tới luôn đi?"
Thời Duy lập tức minh bạch hắn ám chỉ chuyện cởi quần áo của mình để chữa bệnh, lập tức thẹn quá hóa giận, nắm lấy vai Trương Dương, đấm lên cánh tay của hắn hai quyền.
Trương đại quan nhân đẩy cửa nhẩy xuống, cô bé này lên cơn rồi.
Thời Duy đuổi ra theo, chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Tôi liều mạng với anh!"
Trương Dương nói: "Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta có thể đừng như vậy được không?"
Thời Duy nghiến răng nghiến lợi nói: "Trăng tối gió to là đêm thích hợp giết người, hôm nay tôi sẽ giết anh để diệt khẩu."
Trương đại quan nhân nghe mà có chút hoảng hốt: "Tôi bảo này Thời Duy, cô tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia đình gia giáo, ngàn vạn lần đừng bôi xấu gia đình!" Hắn quay đầu bỏ chạy, Thời Duy đuổi theo sau, đáng tiếc hôm nay đi giày cao gót, không chạy nhay được, cô ta dứt khoát cởi dày ra, ném về phái Trương Dương, Trương đại quan nhân nghe thấy tiếng gió, nói: "Tôi né, tôi lại né..."
"Ối chà!"
Trương Dương thì né được, nhưng Kiều Mộng Viện nhìn thấy Thời Duy phát điên đuổi theo Trương Dương, vội vàng chạy tới khuyên, Trương Dương vừa né, hai chiếc giày cao gót đều đập lên người cô ta, một chiếc thì đập vào ngực, một chiếc thì đập vào bụng, Thời Duy dùng toàn lực, đáng tiếc là dùng sai chỗ.
Kiều Mộng Viện đau đến nỗi ngồi bệt xuống, Thời Duy trợn mắt nhìn, chân trần đứng ngây ra đó.
Trương Dương phản ứng đầu tiên, bước lên trước đỡ Kiều Mộng Viện, nói: "Sao thế, bị thương ở đâu, tôi xoa giúp cho."
Kiều Mộng Viện đau vô cùng, nhưng nghe thấy câu này thì xấu hổ tới cực điểm, mình bị Thời Duy ném trúng ngực, sao có thể để hắn nói xoa là xoa được? Cô ta cắn môi, nói: "Không sao... tôi nghỉ chút là đỡ."
Thời Duy bước tới, đỡ Kiều Mộng Viện, nói: "Chị, em xin lỗi, em không phải là cố ý đâu, đều là Trương Dương hại em đó."
Trương Dương nói: "Ngộ thương, tôi giúp cô làm chứng, lần này chỉ là ngộ thương."
Hai người đỡ Trương Dương ngồi xuống băng ghế ở vườn hoa, Kiều Mộng Viện từ từ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thở hắt ra, nói: "Hai người còn nhỏ lắm à? Động chút là đánh đánh giết giết, có đại cừu với nhau à?"
Trương Dương cười nói: "Tôi chẳng thèm so đo với cô ta đâu, là cô ta muốn giết tôi để diệt khẩu."
Kiều Mộng Viện tất nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ta nhìn Thời Duy với vẻ trách cứ.
Thời Duy biết mình đuối lý, bĩu môi không nói gì nữa.
Trương Dương bảo: "Cùng đi uống vài chén đi, tôi mời."
Kiều Mộng Viện nói: "Chúng tôi vốn đã hẹn tới Hoàng Gia Giả Nhật của Tô Tiểu Hồng rồi, không bằng cùng đi đi."
Trương Dương chỉ vào xe pickup của hắn.
Kiều Mộng Viện khoác tay Thời Duy, hai người đều lên xe pickup của Trương Dương, Trương Dương cười đắc ý, lái xe tới hộp đêm Hoàng Gia Giả Nhật của Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng cũng vừa mới tới, nhìn thấy Trương Dương cùng đến, không khỏi kinh ngạc nói: "Trương Dương, cậu đúng là khách ít đến, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?"
Trương Dương nói: "Hai vị mỹ nữ dạ hành, em lo lắng cho sự an toàn của họ, cho nên lâm thời làm vệ sĩ cho họ."
Thời Duy nói: "Anh trước tiên bảo vệ bản thân đi đã."
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Thời Duy nói đúng, tối nay là âm thịnh dương suy, nữ nhân chúng ta chiếm nửa lớn, Trương Dương, cậu tự chiếu cố bản thân cho tốt đi."
Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi tối nay sẽ cúp đuôi làm người."
Thời Duy nói: "Coi mình cứ như là khỉ ý!"
Trương Dương cười nói: "Đuôi khỉ là mọc ở phía sau." Câu này khiến cho Kiều Mộng Viện và Thời Duy mặt đỏ bừng.
Tô Tiểu Hồng là người già đời, tất nhiên là không cảm thấy khó xử, cười mắng: "Trương Dương, cậu muốn chết à, một chút hình tượng cũng không có, lời gì cũng nói ra ngoài miệng được."
Trương đại quan nhân mặt mày vô tội, nói: "Tôi nói gì chứ? Đuôi khỉ không phải là mọc ở phía sau vậy thì chị nói xem nó mọc ở đâu?"
Tô Cường dẫn bạn gái Chu Hiểu Vân tới chào hỏi Trương Dương, giữa hai người đã tới giai đoạn bàn chuyện cưới xin, Trương Dương cười nói: "Cuối cùng cũng có thêm một người đàn ông tới."
Tô Tiểu Hồng nói: "Đừng tưởng Tô Cường đứng ở phía cậu, nó nghe lời tôi lắm."
Trương Dương cười tủm tỉm, nói: "Chả còn được mấy ngày nữa đâu, đợi thằng ôn này cưới vợ rồi thì sẽ nghe lời vợ thôi."
Tô Tiểu Hồng cảm thán: "Hiện tại lời của người chị là tôi đây đã không còn uy lực như trước kia nữa rồi."
Tô Cương đỏ mặt đứng đó, ở trước mặt chị gái gã chỉ có nước đứng nghe.
Tô Tiểu Hồng dẫn bọn họ tới phòng, Tô Cường bảo người chuẩn bị rượu và đồ uống.
Chu Hiểu Vân bưng một chén rượu tới kính Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Gần đây thế nào rồi?"
Chu Hiểu Vân nói: "Vẫn tốt, phòng cải cách xí nghiệp có thể coi là đi trên chính đồ, nhờ có cơ sở mà chủ nhiệm Trương năm đó đặt xuống, hiện tại chủ nhiệm Tiếu vừa hay tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.