Y Đạo Quan Đồ

Chương 479.1: Cảnh giới của trương đại quan nhân (1)




Đêm về khuya, Tần Manh Manh dỗ cho Tần Hoan ngủ xong, rón rén rời khỏi phòng, đi lên sân thượng, bây giờ Trương Dương đang đứng một mình ở đó, nhìn những gợn sóng trên sông nhỏ trước cửa đến ngơ ngác xuất thần, Tần Manh Manh đi qua, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới làm cho Trương Dương giật mình tỉnh lại từ trong trầm tư.
Trương Dương ngượng ngùng cười: "Thất thần, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh thực tập của anh tại Xuân Dương"
Tần Manh Manh nói:" Lịch sử của anh quả là một truyền kỳ, một vệ giáo sinh tự nhiên lại đi lên con đường làm quan, và còn làm rất là sinh động nữa..."
Trương Dương nói: "Bản thân anh cũng không rõ vì sao lại đi trên con đường này, nhưng mà bây giờ xem ra, lựa chọn của anh cũng không sai..."
Tần Manh Manh cười cười nói:" Môt bước lên mây, thuận buồm xuôi gió, con đường làm quan của anh làm cho rất nhiều người hâm mộ"
Trương Dương nói:" Người khác đều nói anh có vận khí tốt, luôn luôn gặp phải quý nhân tương trợ..."
Tần Manh Manh nói: "Trên đời này làm gì có nhiều A Đấu, cho dù có Gia Cát Lượng giúp hắn cũng không làm được nên chuyện..."
Trương Dương cười ha hả, hắn thấp giọng nói: "Thật ra quan trường là một chốn hiện thực nhất tàn khốc nhất, khi bản thân bước chân vào trong, mới cảm giác được ý tứ của cái này, đại khái trời sinh anh là một kẻ không chịu ngồi yên rồi, đấu cờ với người vui vô cùng..."
Tần Manh Manh không nhịn được bật cười, trong sự xinh đẹp lộ ra vẻ điềm tĩnh, giống như một đóa sen trắng nở rộ vậy, trong lòng Trương Dương thầm than, thảo nào Văn Hạo Nam lại si mê cô ta như vậy.
Đối với vấn đề tình cảm của Tần Manh Manh, Trương Dương cũng không quan tâm lắm, tuy rằng Tần Manh Manh đã là em gái nuôi của hắn, chỉ là về thân thể của Tần Hoan, cùng với quá khứ của Tần Manh Manh, cô ta chưa bao giờ nhắc đến, mỗi người đều có một bí mật riêng, mà tất cả cái này đều là vùng cấm trong lòng của Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh đột nhiên chủ động nhắc đến Văn Hạo Nam: "Gần đây có gặp Văn Hạo Nam không?'
Trương Dương gật đầu nói: "Gặp rồi, hắn vẫn khỏe..."
Tần Manh Manh mỉm cười nói: "Khỏe là tốt rồi!" Ngoại trừ những lời này ra, Tần Manh Manh cũng không biểu thị thêm cái gì dư thừa nữa.
Trương Dương nhìn Tần Manh Manh một chút, biểu tình của cô là vẻ gặp sóng gió không sợ hãi, từ ánh mắt tỉnh lặng như mặt trăng dưới hồ mùa thua có thể thấy được nội tâm của cô, bây giờ cô hẳn là đã cắt đứt tình cảm, hoàn toàn thoát khỏi cảm tình phức tạp kia, xuất phát từ quan tâm, Trương Dương không nhịn được nói: "Em không có khả năng cả đời như vậy, em còn trẻ..."
Tần Manh Manh cười nói: "Được rồi, đừng nói đạo lý lớn với em, việc anh nên làm nhất là nên quý trọng Yên Nhiên..." Cô ta bước đến trước hai bước, nắm lấy lan can, nhìn ánh trăng lóe lên trên mặt sông nhỏ, nghe âm thanh giữa dòng sông nhỏ trong đêm tối yên lặng, tắm rửa trong làn gió thu hơi lạnh, cả người cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có, Tần Manh Manh nhỏ giọng nói: "Anh, cảm ơn anh, anh không chỉ cứu tiểu Hoan, mà còn cứu em, em rốt cục đã hiểu được ý nghĩa của sự sống bản thân rồi..."
Trương Dương cười nói: "Đừng nói anh như là đấng cứu thế vậy, Manh Manh, thật ra người cứu em là tiểu Hoa, tương lai của em tràn ngập hy vọng, mà hy vọng của em chính là tiểu Hoan!"
Tần Manh Manh mạnh mẽ gật đầu, đạo lý đơn giản như vậy, lúc trước cô vẫn không hề rõ, bởi vì thù hận quá sâu đã che mờ lý trí của cô, cô đã quên sự tồn tại của những thứ trân quý khác, Tần Manh Manh nói: "Em sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Hoan, để cho nó khỏe mạnh lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc..."
Trương Dương mỉm cười gật đầu, Tần Manh Manh có thể hạnh phúc là tâm nguyện lớn nhất mà hắn muốn thấy, hạnh phúc của Tần Hoan được quyết định bởi Tần Manh Manh, Tần Manh Manh hôm nay đã đi ra khỏi ám ảnh năm xưa, Trương Dương tin rằng hai mẹ con họ sẽ có ngày mai tươi sáng hơn, Trương Dương nói: "Khi nào đến Bắc Kinh?"
Tần Manh Manh nói: "Qua Trung Thu đi, cỡ hai mươi hai hai mươi ba rồi đi"
Trương Dương nói: "Tháng mười anh sẽ đến Bắc Kinh gặp mặt hai người..."
Trong chuyện của Kim Toa, Trương Dương cũng không có tiếp tục điên cuồng với đối thủ, muốn quảng cáo thì cứ quảng cáo, muốn mở tiệm bánh thì mở tiệm bánh, hắn không chỉ không đập tiệm bánh kem Kim Toa, mà cỏ bỏ thời gian ra, đặc biệt đi đến thăm tiệm bánh kem Kim Toa một chuyến, đặt một ổ bánh cưới năm tầng cho đám cưới của Tần Bạch.
Tần Bạch còn có chút lo lắng, hắn biết Trương Dương cực kỳ mẫn cảm với hai chữ Kim Toa này, nếu như có sóng gió gì, khẳng định là sẽ đập nát tiệm bánh kem Kim Toa.
Nhưng mà Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: "Không sao cả, cậu yên tâm đi, cảnh giới của tôi không đáng chấp nhất với bọn họ làm gì...
Tần Bạch nói: "Lần trước đập khu trò chơi, cục trưởng Vinh đã mắng cho tôi một trận té tát, tôi sắp kết hôn rồi, cũng không muốn bị ai phê bình đâu..."
Trương Dương cười nói: "Cậu không tin tưởng tôi sao? Cho dù tôi muốn đập thật, cũng không liên lụy đến cậu..."
Cô nhân viên tiếp khách trước cửa cầm quả bong bóng quơ đến hướng bọn họ: "Hoan nghênh đến đây..."
Trương Dương vui vẻ gật đầu, hai cô nàng này mặc váy ngắn màu hồng, mang mũ nữ hầu, thoạt nhìn rất dễ thương, hình như đã gặp qua đâu đó trên TV, cẩn thận suy nghĩ một chút, à... hình như là giống mấy nữ diễn viên trong mấy bộ phim AV của Nhật bản.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Trương đại quan nhân không khỏi có chút tà ác, hai cô nàng kia thấy hắn cười không đến, lại phất phất tay nói: "Hoan nghênh đến đây.."
Tần Bạch đẩy hắn một cái, hai người lúc này mới đẩy cánh cửa treo đầy phong linh đi vào.
Lúc Tần Bạch đặt bánh kem, Trương Dương đi chung quanh quan sát một chút, tiệm bánh này rất chính quy, không có khuyết điểm gì cả, nếu như phải tìm kiếm, thì khuyết điểm lớn nhất chính là hai chữ Kim Toa, bởi vì hai chữ này đã làm cho rất nhiều người chê cười Trương Dương, cậu không phải là ghê gớm sao? Cậu không phải nói ngày nào cậu còn ở Giang thành, thì ngày đó không có hai chữ Kim Toa này sao? Bây giờ trên đường đi chổ nào cũng đầy quảng cáo của Kim Toa, cậu cũng không có biện pháp gì cả!
Trương Dương tiến đến quầy tính tiền, nói với người phục vụ: "Chủ tiệm của các người đâu?"
Một người đàn bà trung niên dùng giọng miền nam nói: "Tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương cười nói: "Bà là chủ ở đây à? Tôi là Trương Dương..."
Người đàn bà trung niên kia vừa nghe tên của hắn xong sắc mặt rõ ràng đã có chút thay đổi, bà ta cũng nghe nói đến chuyện của Trương Dương, run giọng nói: "Cậu muốn làm gì? Không được xằng bậy... tôi sẽ báo cảnh sát..."
Trương Dương cười cười nói: "Làm gì vậy? Chúng tôi đến đặt bánh kem thôi, tiệm bánh của bà cũng rất tốt, tên đặt rất hay..."
Người đàn bà trung niên nói: "Tôi chỉ tùy tiện đặt thôi..." Bà ta rõ ràng có chút sợ.
Trương Dương nói: "Không sao cả, rất tốt, đúng rồi, bạn của tôi kết hôn, cái bánh kem này nhất định phải làm tốt..."
Người đàn bà trung niên nói: "Yên tâm, nhất định, nhất định... "
Ngay cả Tần Bạch cũng vô cùng kinh ngạc vì biểu hiện bên ngoài của Trương Dương thật là bình tĩnh, hai người rời khỏi tiệm bánh, Tần Bạch nói: "Nãy giờ tim của tôi như muốn nhảy ra ngoài vậy, rất sợ anh không nhịn được cầm cây lên đập tiệm bánh đó nữa"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.