Y Đạo Quan Đồ

Chương 480.2: Tự làm tự chịu (2)




Tô Tiểu Hồng cốc lên đầu của hắn một cái, nói: "Cậu đó, còn chưa có gì với Đổng Hân Vũ cả, mà đã lo cho người ta như vậy rồi, sau này nếu thật sự thành thì không phải là một kẻ sợ vợ sao?"
Ngưu Văn Cường nói: "Con người của tôi thích bị ngược đãi, nếu như có được vợ nghiêm thì cũng là do phúc khí đời trước tu luyện được"
Trương đại quan nhân tặng hai chữ đánh giá cho gã: "Đê tiện!"
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Mấy người cứ từ từ mà uống đi, nhưng không thể uống say được, ngày mai còn nhiều việc phải làm"
Sau khi Tô Tiểu Hồng đi, phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, Thường Lăng Phòng thừa dịp thức ăn đưa lên liền tranh thủ phân công nhiệm vụ, nhiệm vụ chủ yếu của Trương Dương chính là phụ trách tiếp đãi lãnh đạo thị ủy, phụ trách cho tốt đám khách quý này, hai anh em Thường Hải Thiên thì phụ trách tiếp đãi khách từ Lam Sơn đến, bởi vì Tần Thanh không giống như Trương Dương, cho nên người ở Lam Sơn biết em trai của cô kết hôn cũng không nhiều lắm, nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, trong thiên hạ này không có bức tường nào chắn được gió, nếu lãnh đạo các ban ngành của thành phố Lam Sơn biết em trai của phó thị trưởng kết hôn khẳng định sẽ có động tác, bên này cũng cần có một đội ngũ đi ứng phó với tình huống đột ngột.
Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong thì phụ trách chiêu đãi đồng sự trong hệ thống công an, nhiệm vụ của Ngưu Văn Cường chính là bắt chuyện với khách đến từ Xuân Dương, Lưu Kim Thành thì phụ trách tiếp đãi các xí nghiệp gia ở Giang thành, Thường Lăng Phong điều phối thống nhất xong, đem mọi chuyện phân phối rõ ràng.
Lưu Kim Thành nói với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, sản phẩm của nhà máy rượu chúng tôi cung không đủ cầu, sắp tới tôi muốn mở rộng quy mô sản xuất, chổ cần cậu hỗ trợ rất nhiều"
Trương Dương cười nói: "Chuyện của anh không thuộc về trách nhiệm của tôi, anh hẳn là nên đi tìm phó thị trưởng Nghiêm"
Lưu Kim Thành nói: "Chuyện này là cậu quản mà, vì tôi muốn thu mua lại nhà máy rượu Xuân Huy ở Phong Trạch"
Trương Dương nói: "Hiệu quả và lợi ích của nhà máy rượu Xuân Huy hình như cũng không tồi"
Lưu Kim Thành nói: "Nếu như lỗ lã thì lại đơn giản, chính là bởi vì hiệu quả và lợi ích của bọn họ không rồi, cho nên người ta không muốn... "
Trương Dương gật đầu: "Như vậy đi, hay là chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ hỏi giúp anh"
Lưu Kim Thành cảm ơn liên tục.
Mọi người đang uống rượu thì, Tần Bạch và Điền Bân cùng nhau đến kính rượu, Ngưu Văn Cường hét lớn: "Hai người đến đây làm gì? Điền Bân, kính rượu không đến lượt cậu, kêu Trầm Vi đến đây"
Tần Bạch cười nói: "Ngưu đại ca, anh là đại ca yêu dấu của em, em trai vất vả lắm mới kết hôn được một lần, cầu xin anh lần này hạ thủ lưu tình"
Ngưu Văn Cường cười nói: "Lần thứ nhất là hồi hộp khẩn trương, lần thứ hai sẽ trở thành thói quen"
Khương Lương cốc cho hắn một cái: "Này! Đại cát đại lợi, ngày đại hỉ, cái miệng của cậu đúng là nên được khâu lại"
Tần Bạch cười cười, ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nâng ly rượu lên nói: "Các vị đại ca, các người đều là anh của tôi, hai ngày này đã nhờ vã mọi người, phần thịnh tình này tôi sẽ nhớ kỹ, trong chúng ta, ngoại trừ Khương Lượng, anh Đỗ, xưởng trưởng Lưu ra, thì những người khác đều chưa kết hôn"
Trương Dương vui vẻ nói: "Cậu đang uy hiếp chúng tôi à, vốn tôi còn định đồng tình với cậu, dự định khuyên mọi người hạ thủ lưu tình, mà cậu ngang nhiên uy hiếp chúng tôi..."
Ngưu Văn Cường nói: "Ồ, đảng viên chúng ta sợ uy hiếp sao?"
Trương Dương nhìn hắn một cái, nói: "Anh thì tính là đảng viên cái rắm?"
Ngưu Văn Cường nói: "Tần Bạch, nếu hôm nay cậu dám ôm tâm lý trả thù, vậy thì cậu không may rồi, tôi là người không sợ trả thù nhất đây..."
Tần Bạch biết mình nói sai, liền chắp tay xin khoan dung.
Điền Bân nâng ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, mỉm cười nói: "Cha tôi đã trở về rồi, ngày mai cũng muốn đến tham dự hôn lễ của Tần Bạch"
Trương Dương cười nói: "Vậy quá tốt rồi, tôi cũng đã lâu rồi không uống rượu với sở trưởng Điền, mượn cơ hội này kính ông tay vài ly" Hắn nói với Thường Lăng Phong: "An bài cho sở trưởng Điền vào bàn của thường ủy nha"
Thấy Điền Bân, Trương Dương không khỏi nhớ đến chuyện của Lưu Ngũ, hắn hỏi:" Vụ án của Lưu Ngũ tra thế nào rồi? Có manh mối gì hay không?"
Khương Lượng nói: "Không có tiến triển gì, chuyện mà hắn biết cũng không nhiều lắm"
Trương Dương nói: "Nói một chút xem, hay là để tôi giúp một phen"
Khương Lương cũng hiểu ý câu nói này của Trương Dương, hắn muốn tra tấn bức cung, Trương Dương trong phương diện này cũng rất có năng lực, Khương Lượng cười lắc đầu: "Không cần đâu, những cái hắn biết đều đã nói ra rồi"
Điền Bân nói: "Cũng không có gì đặc biệt cả, nói là Đổng Đức Chí có thể có một người đàn bà..."
Trương Dương nao nao: "Đổng Đức Chí có một người đàn bà?"
Khương Lượng nói: "Lời hắn nói chưa chắc có thể tin, tôi cũng hiểu Đổng Đức Chí một chút, phương diện tác phong sinh hoạt hẳn là không có vấn đề quá lớn. Nhưng mà Lưu Ngũ cung cấp cho chúng tôi một tấm ảnh chụp rất mơ hồ, bên trong là hình ảnh Đổng Đức Chí đang nói chuyện với một người đàn bà, chúng tôi đã giao tấm ảnh đó cho bộ phận kỹ thuật, chỉ là chưa có kết quả gì hết..."
Trương Dương nói: "Có lưu trữ hay không, cho tôi một phần, hai ngày nữa tôi đến Bắc Kinh, tìm bộ phận kỹ thuật giám định giúp các người một chút, nhìn xem có phát hiện gì hay không"
Người khác đương nhiên không biết cái bộ phận kỹ thuật trong lời nói của Trương Dương chính là quốc an, Khương Lượng gật đầu nói: "Ngày mai tôi sẽ mang đến cho cậu một phần, phỏng chừng là không có tác dụng gì đâu, người đàn bà có mặc rất kín, hình ảnh không rõ ràng"
Ngưu Văn Cường nâng ly rượu lên nói: "Tối nay chúng ta có thể không bàn công việc được không? Ngày đại hỉ, chúng ta trò chuyện vui vẻ một chút được không?"
Khương Lượng cười nói: "Vậy cậu kể chuyện vui cho mọi người nghe đi!"
Ngưu Văn Cường nói: "Hai ngày trước tôi đến chợ nông sản mua đồ, thấy một thiếu phụ có khuôn mặt rất đẹp, cô ta đang chọn dưa leo ở một quầy, kêu người bán đến cân tính tiền, người bán hàng thấy thiếu phụ này có khuôn mặt đẹp quá, nên chủ động gọt vỏ cắt lát trái dưa leo giùm, ai mà ngờ lại chọc cho người thiếu phụ này nóng nảy, cô ta kêu lên: Anh nghĩ tôi mua về để lát mặt hả?"
Đỗ Vũ Phong vừa uống một ngụm rượu vào miệng, nghe xong liền sặc phun ra, Khương Lượng nhanh tay lẹ mắt, vội tránh ra phía sau, chỉ có Ngưu Văn Cường ngồi bên cạnh gã là chậm chạp, tất cả rượu đều phun lên mặt hắn, Ngưu Văn Cường chật vật cầm lấy khăn tay lau mặt, bất mãn kêu lên: "Lão Đỗ, sao cậu kém quá vậy, vừa mới bắt đầu mà đã bắn ra rồi, kém quá!"
Trương Dương cười nói: "Tự làm tự chịu, ai kêu anh cầm cục đá ném vào chân làm gì!"
Đỗ Vũ Phong cười ngả cười nghiêng: "Ngưu Văn Cường, có một chút năng lực đó, mà cả ngày cứ kể mấy câu chuyện hạ lưu này cho tôi nghe, tôi lại rất mẫn cảm, bắn ra thì thế nào? Bắn vào mặt cậu đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.