Y Đạo Quan Đồ

Chương 483.2: Tiếc quá (2)




Văn Linh thoạt nhìn cùng quá khứ cũng không có biến hóa gì lớn, có điều là Trương Dương vẫn nhìn ra một chút bất đồng, da của Văn Linh tựa hồ càng bạc hơn, xuyên thấu qua da nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh của nàng, Trương Dương thăm dò mạch đập của nàng, vững tin Văn Linh vẫn đang bị vây trong trạng thái giống như quá khứ. Đối với Văn Linh, Trương Dương không có chút đồng tình, loại nữ nhân này vẫn là làm cho nàng ngủ hôn mê bất tỉnh mới tốt.
Tuy rằng La Tuệ Trữ rất quan tâm con gái, nhưng mà bà cũng không hỏi bệnh tình của con gái. Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, chị của tôi thế nào?".
Trương Dương lắc đầu: "Vẫn là cái dạng kia!" Tình huống hôm nay của Văn Linh kỳ thực là xin hắn ban tặng, Trương Dương ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi La Tuệ Trữ, phát hiện vẻ mặt La Tuệ Trữ vẫn bình tĩnh như trước.
La Tuệ Trữ nói: "Ta đã quen rồi, các con nói có kỳ quái hay không, quá khứ khi nó tỉnh, ta ngược lại không an tâm, ta sợ nó thời khắc đều có thể gặp chuyện không may, bây giờ tuy rằng nó đã ngủ lại, nhưng ta mới có cảm giác nó ở bên cạnh ta, trong lòng ta bình tĩnh hơn rất nhiều."
Sở Yên Nhiên nói: "Mỗi người đều có số phận của mình, ai cũng không biết ngày mai đợi mình sẽ là cái gì."
La Tuệ Trữ nói: "Thân thể bà ngoại con như thế nào?"
Sở Yên Nhiên nói: "Rất tốt, lúc đầu bà con còn muốn cùng nhau qua, nhưng lại có bạn hẹn bà cùng đi Ha-oai, bà mới đi bên kia."
La Tuệ Trữ cười nói: "Kinh thành đã bắt đầu trở lạnh, thời tiết ở đây không thoải mái bằng Ha-oai, có điều tháng mười là lúc kinh thành đẹp nhất."
Văn Hạo Nam nói: "Mẹ nói không sai, bớt thời gian đi xem lá đỏ đi, đầy khắp núi đồi, tầng tầng lớp lớp rừng lá đều nhuộm đỏ, thực sự rất đồ sộ mỹ lệ!"
Trương Dương nói: "Dự định ở thêm hai ngày, nhất định sẽ đi."
La Tuệ Trữ nói: "Không nên đi chỗ đó, con đi tới tòa nhà kia của Thiên Trì tiên sinh là được, đừng quên tòa nhà đó Thiên Trì tiên sinh đã tặng cho con."
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi không nói thì con thật sự đã quên, con hẳn là đi xem."
Lúc La Tuệ Trữ cùng Sở Yên Nhiên nói chuyện phiếm, Văn Hạo Nam lặng lẽ gọi Trương Dương ra bên ngoài, gã thấp giọng nói: "Trương Dương, có phải Tần Manh Manh đã trở về hay không?"
Trương Dương vừa nghe gã nhắc tới Tần Manh Manh thì có chút nhức đầu, cười khổ nói: "Nơi này là kinh thành, tin tức của cậu hẳn là linh thông hơn tôi."
Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, cô ấy là em gái anh, anh không có khả năng không biết chuyện của cô ấy."
Trương Dương thở dài nói: "Hạo Nam, chuyện đã là quá khứ lâu như vậy, hay là buông tay đi, đừng làm cho cha nuôi mẹ thêm tâm sự nữa."
Văn Hạo Nam nói: "Anh không cần sợ, tôi nói rồi, tôi không hề muốn chuyện đó, tôi chỉ là quan tâm Tần Manh Manh, mặc dù là làm một người bạn bình thường, tôi biểu thị một chút quan tâm cũng không được sao?"
Trương Dương nói: "Tần Manh Manh sống rất tốt, bây giờ bệnh của Tần Hoan cũng ổn rồi, hai mẹ con cô ấy đã nghĩ sống yên ổn, Hạo Nam, chuyện này tôi thấy coi như hết, làm cho nhà cửa yên tĩnh đi."
Văn Hạo Nam nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy sống vui sướng bình an!"
Trương Dương không muốn dây dưa tiếp tại trên vấn đề này, hắn sợ Văn Hạo Nam lại cầu mình dẫn hắn đi gặp Tần Manh Manh, vợ chồng Văn Quốc Quyền không có khả năng chấp nhận một phụ nữ đã có con như Tần Manh Manh làm con dâu của bọn họ, Tần Manh Manh bây giờ đã hoàn toàn nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của chuyện kia, vì thế nàng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi hoàn cảnh sinh hoạt quá khứ, đi tới Đông Giang phát triển một cuộc sống hoàn toàn mới. Bất luận vì Tần Hoan hay là Tần Manh Manh, Trương Dương cũng không muốn bọn họ lại bị quấy rầy.
La Tuệ Trữ hỏi Sở Yên Nhiên về tình hình tại nước Mỹ, mỉm cười nói: "Bà ngoại con đem tất cả tập đoàn tài chính Bê-nanh đều giao cho con, chỉ sợ con sau này sẽ bề bộn nhiều việc đó."
Sở Yên Nhiên cười nói: "Không có cách nào, chung quy con không thể để cho lão nhân gia tiếp tục quản lý công tác nữa. Lần này trở về cũng là rất vất vả mới rút ra được thời gian, bởi vì quá khứ con chưa từng ở tại công ty, cho nên cái gì cũng đều phải làm quen, tất cả đều phải làm từ đầu, bà ngoại con tham lam hạ tử lệnh cho con, muốn con phải quen thuộc tất cả các hoạt động vận hành công ty, thực sự trở thành người cầm lái công ty trong hai năm."
La Tuệ Trữ nói: "Trong hai năm này chỉ sợ con phải khổ cực học tập rồi, đến khi con quen thuộc vông tác của tập đoàn tài chính, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Sở Yên Nhiên nói: "Kỳ thực công ty cũng có một đoàn đội hoàn chỉnh vận hành rồi, cho dù con mặc kệ, công ty vẫn sẽ tiếp tục vận hành tốt, có điều là, bà ngoại con kiên trì muốn con hiểu rõ tất cả, bà nói, nếu như con không kiên định học tập cho tốt, lão nhân gia bà chết cũng không nhắm mắt."
La Tuệ Trữ khẽ nở nụ cười, ánh mắt của bà nhìn phía Trương Dương đang nói chuyện cùng con trai ngoài cửa sổ, không khỏi hiện lên một tầng lo lắng, tuy rằng không nghe được Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đang nói cụ thể về cái gì, nhưng La Tuệ Trữ vẫn có thể phán đoán được, trọng tâm câu chuyện của bọn họ nhất định có liên quan tới Tần Manh Manh.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: "Yên Nhiên, nghe nói hai mẹ con Tần Manh Manh cũng đã từ nước Mỹ trở về rồi phải không?"
Sở Yên Nhiên nao nao, nàng biết đoạn uẩn khúc sâu xa giữa Văn gia cùng Tần Manh Manh kia, suy nghĩ một chút mới nói: "Cố ấy lần này trở về là chuyện hồ sơ công việc, sẽ rất mau rời khỏi kinh thành, chuẩn bị đi tới Đông Giang định cư."
La Tuệ Trữ từ ngôn từ cẩn thận của Yên Nhiên nghe ra được tỏng lòng nàng mang cố kỵ, sợ mình sẽ làm điều bất lợi đối với Tần Manh Manh, không khỏi cười nói: "Yên Nhiên, con yên tâm, ta sẽ không làm nhiễu loạn sinh hoạt của cô ấy, được rồi, hiện tại thân thể của Tần Hoan thế nào rồi?"
Sở Yên Nhiên nói: "Tốt ạ, Trương Dương đã chữa cho nó ổn, lại trải qua phục hồi của khoa học nước Mỹ, đã không khác bất luận đứa trẻ nào, ngày mười một tới sẽ đi học."
La Tuệ Trữ vui mừng nói: "Thật tốt, đứa bé đó rất khả ái, ta cũng rất thích. Trương Dương là cha nuôi nó, nói ra nó hẳn gọi ta một tiếng bà nội đi."
Sở Yên Nhiên cười cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Văn Hạo Nam cùng Tần Manh Manh thực sự thành một đôi, Tần Hoan cũng không phải chính là cháu đích tôn của bà sao? Chỉ là lời nói này không thể nói ra miệng.
La Tuệ Trữ nói: "Trên thế giới này người ta có thể tìm được nhau, hiểu được nhau yêu nhau rất không dễ dàng, con cùng Trương Dương dự định khi nào kết hôn?"
Sở Yên Nhiên xấu hổ nói: "Còn sớm, bọn con đều còn nhỏ."
La Tuệ Trữ cười nói: "Không nhỏ, cũng nên lo lắng vấn đề cá nhân đi, vài ngày trước lúc ta tới Đông Giang cùng cha con đã từng nói đến chuyện này, ông ấy đối với hôn sự của con cũng rất khẩn trương.
Nhắc tới phụ thân Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Sở Yên Nhiên liền trở nên không được tự nhiên, hai hàng lông mi dài của nàng buông xuống, hiển nhiên không thích chủ đề này.
La Tuệ Trữ kéo tay Sở Yên Nhiên nói: "Giữa phụ nữ có gì khó nói? Có một số việc sẽ dần phai nhạt, phải biết rằng trên thế giới này trân quý nhất không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân."
Sở Yên Nhiên lặng lẽ không nói gì.
La Tuệ Trữ đột nhiên nhắc tới chuyện này cũng là có nguyên nhân, vợ chồng Tống Hoài Minh đợi ở Minh Thiên Đế Kinh, một là vì họp, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng là gặp mặt Văn Quốc Quyền, La Tuệ Trữ muốn thừa cơ hội này giúp hai cha con họ trở lại tốt lành.
Sở Yên Nhiên nói: "Kỳ thực con cũng không hận ông ấy, thế nhưng con thực sự cũng không yêu được ông ta, con không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, mỗi khi thấy ông ta, con sẽ nhớ tới mẹ con, lòng con sẽ rất đau."
La Tuệ Trữ yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay Sở Yên Nhiên, bà nhẹ giọng nói: "Có chút lời không nên giữ mãi ở trong lòng, con không nghĩ ra, nhưng hãy hỏi thẳng ông ấy."
Lúc này Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đi đến, Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, buổi trưa chúng ta ăn chút gì đi? Con từ tối hôm qua đến bây giờ chưa được ăn một bữa cơm nào."
La Tuệ Trữ cười nói: "Cả ngày con bận bịu mà chuyện vẫn không xong, quan không lớn, mà chuyện không ít, ngay cả ăn thời gian cũng không có nữa."
Sở Yên Nhiên tức giận nói: "Bây giờ đều là cấp bậc phó thị trưởng rồi, đương nhiên là có rất nhiều chuyện bận rộn!"
La Tuệ Trữ nhớ tới một việc: "Được rồi, em trai Tần Thanh kết hôn, ta bảo con gửi tiền mừng giúp ta, con đã làm chưa?"
Trương Dương cười khổ nói: "Không cần phải mừng nữa, người ta đã trả lại!" La Tuệ Trữ ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?" Trương Dương nói: "Chuyện này nói đến thì rất dài, chúng ta có thể ăn cơm trước không? Con sắp đói ngất rồi!" Văn Hạo Nam cười nói: "Chúng ta đi tới nhà khách Nhị Quân đi, cách nơi này không xa, con cũng giống Trương Dương là rất đói bụng, buổi chiều ngày hôm qua từ Giang Thành xuất phát đi tới kinh thành, cho tới bây giờ cũng chưa ăn một bữa đàng hoàng."
Đi tới nhà khách, Trương Dương trước tiên làm vài bát mì lót dạ, lúc này mới bưng lên chén rượu đế Văn Hạo Nam rót cho hắn nói: "Trong bụng có đồ ăn chính là thoải mái, mẹ nuôi, anh Hạo Nam, con kính hai người."
La Tuệ Trữ bưng lên chén rượu nhỏ nhấp một ngụm nói: "Uống ít chút đi, uống nhiều thì lái xe thế nào?" Trương Dương nói: "Con có nữ tài xế chuyên trách, Yên Nhiên lái xe so với con giỏi hơn nhiều lắm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.