Trần Tuyết gật đầu với hắn, ý bảo hắn nghe điện thoại, có lẽ là Sở Yên Nhiên gọi tới.
Trương Dương nhấc điện thoại, là điện thoại của Tần Manh Manh, điện thoại vừa thông thì Tần Manh Manh đã tức giận chất vấn: "Anh, rốt cuộc là anh đã làm gì, tối qua Yên Nhiên không từ mà biệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Anh không biết."
"Anh, tối qua Yên Nhiên nói đi tìm anh nhưng cả đêm không về, vừa rồi mới gửi lại lời nhắn cho em, nói cô ấy về Mỹ rồi. Sao lại đột ngột như thế, lẽ nào anh không biết một chút gì sao? Trương Dương nghe được tin Sở Yên Nhiên đã về nước, liền có chút yên tâm. Hắn vẫn trả lời lại câu cũ: "Anh không biết!"
Tần Manh Manh bắt đầu ý thức được giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên nhất định đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, cô ấy nhẹ giọng nói: "Yên Nhiên tốt với anh như vậy, anh lại không biết trân trọng, sau này nhất định sẽ hối hận."
Trương Dương không nói gì, cúp điện thoại, quay lại thì nhìn thấy ánh mắt đầy ái ngại của Trần Tuyết, Trần Tuyết nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, nếu như không phải tại tôi thì cô ấy đã không hiểu lầm."
Trương Dương mỉm cười. Những việc ám muội gây ra hiểu lầm trong thế gian này thật là quá nhiều, một con chồn phát quang đã gây ra hai lần Sở Yên Nhiên hiểu lầm hắn. Lần thứ nhất là Trần Tuyết bị cắn, hắn vì giúp Trần Tuyết trị thương mà bị Sở Yên Nhiên hiểu lầm, lần đó Sở Yên Nhiên đi chưa xa, sự giải thích của hắn còn được chấp nhận. Lần thứ hai chính là tối qua, người bị cắn lại biến thành hắn, người cứu hắn lại là Trần Tuyết, giữa bọn họ đã có sự đổi vị trí cho nhau, nhưng ai biết được Sở Yên Nhiên lại đến đúng vào lúc đó, rồi thấy cảnh tượng lúc đó của hai người. Cũng có thể là ông trời cố tình trêu chọc bọn họ, làm cho tình cảm của bọn họ đầy sóng gió.
Trần Tuyết nhỏ giọng nói: "Có cơ hội, tôi nhất định sẽ giải thích cho cô ấy hiểu, giữa chúng ta không có bất cứ một mối quan hệ nào hết."
Trương Dương lắc đầu: "Có quan hệ, cô từng cứu tôi, tôi từng cứu cô." Một câu nói rất đỗi bình thường như lại thể hiện ra được quan hệ không bình thường chút nào giữa bọn họ, Trần Tuyết đột nhiên nhận thức được có những chuyện không thể xóa đi, quan hệ giữa cô ấy và Trương Dương đã vô tình trở thành cùng chung hoạn nạn.
Sở Yên Nhiên bỏ đi tuy làm cho Trương Dương cảm thấy mất mát vô cùng, nhưng hắn tin tưởng rằng tình cảm của bọn họ là chân thành, tuyệt đối sẽ không chỉ vì chút hiểu lầm mà rời bỏ nhau.
Tâm cảnh của Trần Tuyết không giống như một cô gái bình thường, rất nhanh đã hồi phục lại trạng thái tỉnh táo lạnh lùng như xưa. Cô ấy nói với Trương Dương: "Tôi cần phải nghỉ ngơi một lát."
"Tôi giúp cô."
Trần Tuyết lắc lắc đầu.
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, qua việc tối qua hắn đã nhận thức được nội công tu hành của Trần Tuyết hết sức kì lạ, đối với việc phục hồi kinh mạch có thể có tác dụng kì diệu. Hắn bất giác nhớ tới tuyệt mạch bẩm sinh của An Ngữ Thần, nếu như Trần Tuyết có thể đạt đến một tu vi nhất định, có lẽ sẽ giúp đỡ được cho An Ngữ Thần. Nội công của Trần Tuyết có được là từ đồ phổ mà lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa cho cô ấy, mà mình thì lại nhận được bức Xuân Cung đồ Âm Dương Song Tu từ lão đạo sĩ, lẽ nào trong này có mối liên hệ mà không thể cho người ta biết?
Khi Trần Tuyết vận công điều khí thì Trương Dương chạy vào trong bếp để nấu một nồi cháo hoa, vì chuyện của Sở Yên Nhiên mà tên tiểu tử này lơ đễnh, một nồi cháo đang yên đang lành lại bị hắn nấu thành đặc sệt như hồ.
Trương Dương thở dài, bê bát cháo ra cửa, đổ xuống góc sân, lại nhìn thấy Trần Tuyết bước từ trong phòng ra. Cô ấy vừa đi tắm, giờ mặc một chiếc áo màu trắng mỏng cùng chiếc quần bò màu xanh, đứng yên trong nắng mới, khuôn mặt vẫn hơi tái, dung nhan tiều tụy, chỉ có đôi mắt là vẫn lạnh lùng như trước.
Trương Dương nhìn Trần Tuyết đứng trong nắng mới, tay như phản xạ mà lau lau mồm, vô tình bôi nhọ nồi lên miệng, nhìn như mấy hàng râu nhỏ. Trần Tuyết thấy bộ dạng của hắn như vậy không khỏi mỉm cười, nụ cười của cô ấy xinh đẹp như nắng xuân, làm cho nắng mới cũng phải xấu hổ. Trương Dương nhìn Trần Tuyết, bất giác ngẩn ra.
Trần Tuyết nói: "Để tôi nấu cho."
Trương đại quan nhân quả thực không có tài về chuyện bếp núc, con người không ai hoàn hảo cả, hắn cũng không phải là người vạn năng. Bát cháo thơm phưng phức làm cho Trương đại quan nhân nghĩ vẩn vơ, hắn phát hiện ra mình không phải là quá tài giỏi, có rất nhiều chuyện hắn không làm được, ví dụ như nấu cơm, hoặc như việc xử lí tình cảm. Việc Sở Yên Nhiên bỏ đi không chỉ vì hiểu lầm, mà sự thật về mặt tình cảm hắn đều có những chuyện giấu Sở Yên Nhiên, nếu như hắn nói hết tình sử cho Sở Yên Nhiên biết thì khẳng định cô ấy sẽ phát khùng mà bỏ đi mãi mãi.
Trương đại quan nhân luôn cho rằng mình xử lí rất tốt về vấn đề tình cảm, những mối quan hệ tình cảm kín đáo của hắn căn bản không bị lộ trước mặt người khác, cho dù có đồn đại cũng đều không có chứng cứ, nhưng điều làm hắn khóc dở cười dở chính là có một số chuyện vốn chẳng có gì lại bị người khác nắm được thóp, ví như chuyện giữa hắn và Thời Duy, về mặt tình cảm hoàn toàn không có ràng buộc gì, nhưng lại để cho người ta chụp được ảnh như có gì đó mờ ám, rồi chuyện giữa hắn và Trần Tuyết, cả hai đều trong sạch, nhưng cả hai lần đều bị Sở Yên Nhiên bắt gặp trong tình trạng ám muội, Trương Dương nghĩ lại cảnh tối qua, mình thì khỏa thân một nửa, còn Trần Tuyết lại bất chấp an nguy hút chất độc cứu mình, nhưng Sở Yên Nhiên chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Trần Tuyết thấy Trương Dương bê bát ngồi ngẩn ra, đoán là hắn chắc chắn đang nghĩ tới chuyện của Sở Yên Nhiên, liền nhẹ giọng nói: "Không cần phải lo lắng, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này."
Tính tình Trương Dương luôn rất thoáng, hắn cười nói: "Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Trần Tuyết nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, còn anh thì sao?"
Trương Dương nói: "Không có cô giúp tôi thì tôi bây giờ đã thành cái xác lạnh cứng đờ rồi.
Trần Tuyết cười nhạt nói: "Mạng anh lớn, cho dù không có tôi bên cạnh cũng sẽ hóa dữ thành lành, mà trước đây anh cũng đã từng cứu tôi."
Trương Dương húp cháo, chợt nhớ ra hôm nay vợ chồng Tống Hoài Minh sẽ đến Bắc Kinh, khi gặp họ không biết phải giải thích như thế nào về chuyện của Sở Yên Nhiên đây. Trương Dương đang suy nghĩ chuyện này đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ô tô vọng tới.
Trương Dương nhíu mày, lòng thầm nghĩ, lẽ nào Sở Yên Nhiên quay trở lại? Chưa đợi hắn đứng lên thì bên ngoài đã có người đập cửa rầm rầm.
Gõ cửa rất vô duyên, Trương Dương đứng dậy nói: "Để tôi đi xem xem."
Trần Tuyết gật đầu. Trương Dương vừa đi ra tới sân thì cửa đã bị người ta kéo ra, rồi tám chín tên thanh niên cao to chen vào, đi tiên phong là một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi. Hắn mặc áo võ màu đen, thắt đai trắng, đi giầy vải mũi tròn, dáng người rất khôi ngô, cao khoảng mét tám lăm, đầu chọc lốc, da ngăm đen.
Trong đám thanh niên đứng vây quanh gã, có một người Trương Dương nhận ra, đó là Hùng Khai Khiết, ngày trước vì cùng Kiều Bằng Phi bao vây tấn công Trương Dương mà bị Trương Dương giáo huấn cho một trận, làm cho cánh tay gã bị trật khớp, làm cho gã phải chịu khổ một thời gian, không những thế lại vòn bị sư phụ là Sử Thương Hải dạy dỗ một trận. Từ lần đó Hùng Khai Khiết đã ghi món thù này vào trong lòng, luôn muốn tìm một cơ hội để báo thù. Nhưng Hùng Khai Khiết biết mình không phải là đối thủ của Trương Dương, cũng biết không nên tự tìm khổ, trong đám đệ tử của Sử Thương Hải, ngoài con trai ông ta là Sử Anh Hào ra thì người được ông ta chân truyền có lẽ là đệ tử thứ hai Đông Khai Thái, cũng chính là cái tên chọc đầu này. Đông Khai Thái từ nhỏ đã được Sử Thương Hải dạy dỗ, đến tận khi ba mươi tuổi mới kết hôn rồi rời khỏi Bắc Kinh, về cắm chốt ở quê vợ là Bắc Nguyên, rồi mở một trường võ ở đó, sau hơn mười năm lăn lộn ở Bắc Nguyên, đến bây giờ đã được làm phó chủ tịch hiệp hội võ Bắc Nguyên, cũng coi là một nhân vật có tiếng trong giới võ lâm. Chuyện Trương Dương đánh bại cả đám huynh đệ của gã, Đông Khai Thái đã sớm nghe nói, Đông Khai Thái luôn muốn một trận đòi lại công bằng cho đám đồng môn. Vốn Hùng Khai Khiết cũng cho rằng nhị sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của Trương Dương, nhưng sau đó nghe thấy tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi nói là ở Đông Giang, Chung Trường Thắng đã đánh cho Trương Dương hộc máu, liền cho rằng công lực của Trương Dương đã không còn như trước, cho nên mới có ý định dậu đổ bìm leo.
Tối qua khi Trương Dương uống rượu với sư phụ bọn chúng, đám huynh đệ Hùng Khai Khiết cũng uống rượu ở đó, nhưng Trương Dương không chú ý tới bọn chúng. Đám người này đã theo dõi Trương Dương, khi Trương Dương rời đi bọn chúng liền đi theo.
Trương Dương đưa Sở Yên Nhiên đi rồi quay trở lại biệt viện Hương Sơn, bọn Hùng Khai Khiết đều nhìn thấy hết. Sau khi gã trở về liền báo lại cho đám huynh đệ, rồi dụ dỗ Đông Khai Thái ngay trong đêm đi cùng chúng đến đòi công đạo, nhưng Đông Khai Thái dù sao cũng là nhân vật có tiếng trong võ lâm, gã cho rằng khiêu chiến thì phải đường đường chính chính, cho nên đợi đến tận khi trời sáng mới đưa đám huynh đệ đến Hương Sơn khiêu chiến.
Nhưng tình hình cụ thể trong đó Trương Dương lại không biết, thấy Hùng Khai Khiết, hắn không khỏi nhíu mày, hắn biết rằng Hùng Khai Sơn là đệ tử của Bát Quái Môn, liền lạnh lùng nói: "Sáng sớm tinh mơ mà đá hỏng cổng nhà người ta, xông vào nhà người ta, trong mắt các người còn có chút quy tắc nào không vậy?"
Hùng Khai Khiết cười lạnh nói: "Chúng tao không nói quy tắc với mày, mày bây giờ phải mau chóng nằm viện rồi." Gã đầy vẻ kiêu ngạo, chỉ chỉ tay Đông Khai Thái nói: "Đây là nhị sư huynh của tao, hôm nay đến đây khiêu chiến với mày."