Y Đạo Quan Đồ

Chương 486.3: Sức mạnh thật sự (3)




Trương Dương thầm tán dương Sử Thương Hải già rồi mà vẫn rất mạnh, liền nhẹ giọng nói: "Võ giả thượng tuệ, những chuyện dậu đổ bìm leo thì một người học võ chân chính không nên làm."
Sử Thương Hải dần dần hiểu được tại sao Trương Dương lại ra tay độc ác với đệ tử của mình như vậy. Tuy ông ta không chiếm được lí, nhưng nghĩ đến chuyện Trương Dương đã làm nhục Bát Quái Môn đến mức này, hơn nữa tên tiểu tử này rõ ràng là cho rằng mình đã nói tình hình của hắn cho đệ tử biết rồi kêu đám đệ tử đến báo thủ, Sử Thương Hải cho dù có bao dung đến mất thì lúc này cũng không nén được giận. Ông ta hừ lạnh một tiếng, thi triển Bát Quái cởng đại khai đại hợp, trong chốc lát tiếng gió vang lên, chưởng ảnh đã vây lấy toàn thân Trương Dương. Sử Thương Hải dù sao cũng là nhất đại tông sư, võ công so với đám đệ tử không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Trương Dương tuy đã hồi phục như võ công vẫn chưa hồi phục tới mức như lúc đầu, có điều hắn đang tuổi trẻ dồi dào sức lực, tuổi của Sử Thương Hải cũng không còn trẻ nữa, Bát Quái chưởng tuy cương mạnh nhưng chiêu nào cũng cần sử dụng chân lực, cho nên Trương Dương cho rằng chỉ cần chống đỡ được một thời gian thì cùng với sự giảm dần của Sử Thương Hải, hắn có thể chuyển thủ thành công, nhưng Sử Thương Hải xuất mười tám lộ quyền pháp ra mà vẫn không thấy một chút giảm sút nào.
Trương Dương thầm cảm thấy thần kì, hắn hôm nay đã trải qua hai trận đại chiến, giờ lại gặp phải cường thủ như Sử Thương Hải, có cố gắng mấy vẫn rơi vào thế hạ phong. Trương Dương nhận thức được rằng nếu cố gắng chống đỡ tiếp thì nói không chừng sẽ bại trong tay lão Sử này. Lập tức hai tay đưa ra chắp thẳng với chưởng của Sử Thương Hải, nhưng lại không dùng toàn sức chống đỡ, hắn mượn sức mạnh của Sử Thương Hải mà nhảy bay ngược về phía sau khoảng một trượng. Sử Thương Hải tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe, không để cho Trương Dương có cơ hội được nghỉ, liền xông lên đánh một chưởng về phía vai Trương Dương.
Trương Dương không còn lựa chọn nào khác là phải liều mạng với ông ta, hắn thay đổi phương pháp ứng đối, dùng đạo gia Không Minh quyền hóa giải, Không Minh quyền chú trọng sự mềm dẻo. Chưởng pháp của Sử Thương Hải tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng dưới sự khống chế của nhu quyền thì không có cách nào phát huy hết sức mạnh ra, giống như đang đối mặt với một quả bóng da được bơm đầy khí, lực tấn công càng lớn thì lực phản kích càng lớn, vì lực lượng của nó là lực mượn.
Sử Thương Hải thấy được mục đích của Trương Dương, tên tiểu tử này rõ ràng là muốn làm tiêu hao lực lượng của mình, sau đó lại phản kích. Sử Thương Hải tuy xuất thủ lực đạo đến mười nhưng ông ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức mạnh của mình sẽ bị giảm đi, nên ông ta quyết tâm kết thúc trận đấu này, chân lập tức biến đổi, cong như du long, từng bước ép gần lại, tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp bội lần, nhất thời biến thành vô thiên chưởng ảnh, bao chùm cơ thể Trương Dương vào trong.
Đứng một bên quan sát trận đấu, Trần Tuyết mặt cũng biến sắc, cơ thể Trương Dương vừa mới hồi phục không biết có thể chống đỡ được với sự công kích như vũ bão của Sử Thương Hải không. Không Minh quyền của Trương Dương tuy là nhu quyền nhưng cũng không cách nào ngăn cản được một kích toàn lực của Sử Thương Hải, đối mặt với đòn công kích như thế này chỉ có liều mình mà chống đỡ tiếp. Trương Dương từ trong chưởng ảnh đầy trời đã phân biệt ra được song chưởng của Sử Thương Hải ở đâu, hai tay hắn liền vung lên, cô gắng tiếp chiêu của Sử Thương Hải.
Lần giao phong này không còn là thăm dò sức nữa, Sử Thương Hải xuất mười phần sức mạnh, sau khi ông ta xuất chưởng mới cảm thấy có chút hối hận, với tuổi tác của mình việc gì phải dùng toàn lực sống chết với hậu bối chứ. Nếu như làm Trương Dương bị thương thì mình cũng chẳng đẹp mặt chút nào, nhưng chiêu đã xuất ra rồi, không thể thu lại được nữa.
Song quyền giao nhau, phát ra một tiếng động kinh thiên, Trương Dương dậm chân lùi mấy bước, một lúc người mới đứng lại được. Sử Thương Hải tuy không động nhưng khuôn mặt lại khí huyết đằng đằng, Trương Dương tuổi trẻ như vậy mà đã có thể tiếp được đòn công lực của ông ta, Sử Thương Hải không khỏi thầm buồn bã, chẳng trách đệ tử của ông ta đều bại dưới tay Trương Dương. Với thực lực của Trương Dương, nếu như có thể vẫn ở trong trạng thái đỉnh cao như trước thì e là cả mình cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Trần Tuyết thất kinh kêu lên, lại nhìn Trương Dương, khuôn mặt hắn có chút tái đi, có điều vẻ mặt vẫn coi như là bình thường. Trương Dương bị chưởng này của Sử Thương Hải tác động vào ngực, làm hắn đau đớn, hai luồng nội khí bị kích động lên, nhưng lập tức lại dung hợp với nhau, sự đau đớn nhanh chóng giảm đi. Hiện tượng trước đây chưa từng xảy ra, hai luồng nội khí này một khi bị kích động lên thì sẽ làm sự đau đớn tăng lên tột cùng, nhưng bây giờ giữa chúng lại không có bị xung đột, Trương Dương thầm mừng rỡ, thấy việc điều trị của Trần Tuyết cho mình tối qua đã có tác dụng cực lớn. Trương Dương liền điều khí, rồi nói: "Sử tiên sinh, còn muốn tiếp tục không?" Sử Thương Hải thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Tôi không thắng nổi cậu."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không thắng nổi ông."
Sử Thương Hải nói: "Sử Thương Hải tôi cả đời gặp được đối thủ vô địch, thật sự xứng đáng làm võ học kì tài chỉ có mình cậu." Hai tay ông ta từ từ hạ xuống: "Việc tối qua tôi không hề nói với bất kì ai. Tuy tôi không dám xưng mình là quang minh lỗi lạc, nhưng những chuyện bỉ ổi như vậy Sử Thương Hải tôi tuyệt đối không làm."
Sử Thương Hải thích hợp thu tay trong tình huống cục diện đang chiếm ưu thế, việc này không phải người bình thường có thể làm được, Trương Dương biết chắc chắn mình đã hiểu lầm ông ta, liền cúi thấp người nói: "Sử tiên sinh, vừa rồi tôi đã có điều đắc tội, mong được lượng thứ." Sử Thương Hải nói: "Võ giả thượng tuệ, câu này của cậu không sai, nhưng cách cậu nói và cách cậu làm không giống nhau."
Trương Dương nghe câu nói của Sử Thương Hải thì biết ông ta đang phê bình khéo mình, hắn liền đưa tờ sinh tử lúc trước ra cho Sử Thương Hải.
Sử Thương Hải nhận lấy từ sinh từ, đọc xong thì trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Nhị đồ đệ đến nhà người ta khiêu chiến rồi gây ra một chuỗi sự đấu tranh này, hơn nữa trước khi thi đấu bọn họ còn kí kết thứ này, tuy bức sinh tử không có bất kì hiệu lực nào về mặt pháp luật, nhưng đối với nhân sĩ võ lâm như bọn họ mà nói rất có sự trói buộc.
Sử Thương Hải thầm thở dài, chuyện hôm nay đúng là Bát Quái môn bọn họ không đúng trước. Ông ta cất bức sinh tử đi, thấp giọng nói: "Tất cả những tổn thất này hãy tính hết cho tôi, là tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, mới xảy ra những cuộc đấu đá ngày hôm nay."
Trương Dương rất bái phục khí độ và lòng dạ của Sử tiên sinh, hắn chắp tay nói: "Sử tiên sinh, tôi cũng có chỗ không đúng, đã ra tay hơi nặng."
Sử Thương Hải nói: "Thủ pháp phân cân thác cốt của cậu rất kì lạ, những đệ tử của tôi bị cậu làm trật khớp giờ vẫn phải nằm trên giường, thiên hạ này không có thù oán nào không thể hóa giải. Trương Dương, nếu như bọn họ có chỗ nào đắc tội cậu thì tôi xin thay mặt chúng xin lỗi cậu." Sử Thương Hải đã nói đến nước này thì Trương Dương đương nhiên không thể không có chút động lòng, hắn mỉm cười nói: "Với câu nói này của Sử tiên sinh coi như tất cả thù oán của tôi với Bát Quái môn chấm dứt từ đây, xin mời Sử tiên sinh đi trước một bước, tôi sẽ theo sau."
Sử Thương Hải gật gật đầu, quay người rời khỏi sân, bước ra ngoài, đám đệ tử của ông ta đều quan tâm vây lấy, Kiều Bằng Phi bị Trương Dương quất thương giờ vẫn đau nhức không thôi, gã chạy lên nói: "Sư phụ, đã cho hắn bài học chưa?"
Sử Thương Hải lạnh lùng nhìn Kiều Bằng Phi, đột nhiên giơ tay lên, trước mặt bao nhiêu người, tức giận tạt cho hắn một bạt tai, ông ta ra tay rất nặng, làm cho nửa mặt của Kiều Bằng Phi lập tức đỏ sưng lên. Kiều Bằng Phi ôm lấy mặt, hai mắt đầy sự xấu hổ, trước đây Sử Thương Hải luôn yêu thương nhất tiểu đồ đệ này, nhưng sự việc hôm nay đã làm cho ông ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Sử Thương Hải trước mặt bao nhiêu đệ tử, từng chữ từng chữ một nói: "Kiều Bằng Phi, từ nay về sau cậu không còn đệ tử của Bát Quái môn nữa."
Kiều Bằng Phi nghe thấy sư phụ muốn trục xuất mình ra khỏi sư môn, hắn liền chạy tới quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải: "Sư phụ, con sai rồi, người đừng trục xuất con ra khỏi sư môn." Ở thời hiện đại, quan hệ sư đồ đã không còn quan trọng như trước nữa. Nhưng Kiều Bằng Phi từ nhỏ đã đi theo Sử Thương Hải học võ, rất được gã sủng ái, Kiều Bằng Phi bản thân vốn là người trọng thể diện, bị sư phụ đuổi ra khỏi môn phái rõ ràng là điều gã không thể chấp nhận được. Sử Thương Hải giơ chân đạp Kiều Bằng Phi lăn ra đất: "Nghiệt chướng, tôi không có loại đồ đệ như cậu." Nói rồi ông ta bước bước lớn về phía trước.
Sử Anh Hào không khỏi đồng cảm nhìn tiểu sư đệ, đợi khi cha gã đi xa rồi mới vỗ vỗ vai Kiều Bằng Phi nói: "Ông đang rất tức giận, đợi khi ông hết tức thì nhị huynh cùng sư huynh đệ sẽ nói giúp cho đệ."
Kiều Bằng Phi gật gật đầu, quỳ dưới đất chần chừ không đứng lên.
Chung Trường Thắng lúc này đang dựa dưới gốc cây phong, mặt cắt không còn giọt máu, miệng thì đầy màu đỏ của máu. Ở Đông Giang gã đánh lén đắc thủ, làm cho Trương Dương phun cả máu, bây giờ tình thế đã đảo ngược lại rồi, Trương Dương đánh hắn mười mấy quyền, còn cho hắn một bạt tai, Chung Trường Thắng toàn thân trên dưới không còn chút sức lực, thậm chí một chút sức để nhấc chân bước đi cũng không còn, nếu như gã sớm biết hậu quả như thế này thì sẽ tuyệt đối không cùng Kiều Bằng Phi đến đây gây loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.