Đệ tử của Bát Quái Môn rất nhanh đã tản đi, trước cửa trở nên rộng rãi, chỉ còn lại Chung Trường Thắng và Kiều Bằng Phi đầy bi phẫn nhìn theo.
Trương Dương và Trần Tuyết lúc này mới bước ra cửa, Kiều Bằng Phi đầy căm phẫn nhìn hắn.
Trương đại quan nhân cứ như không nhìn thấy hắn, nói với Trần Tuyết: “Để tôi đưa cô về.”
Trần Tuyết gật đầu, bước lên xe của Trương Dương, Trương Dương khởi động xe, khi xe đi qua chỗ Chung Trường Thắng, hắn liền hạ cửa sổ xe xuống nói: “Nếu như có điều kiện thì hãy đến bệnh viện mà truyền thêm ít máu vào, có lẽ còn phải thổ huyết khoảng hai ngày nữa đấy, vạn nhất mất máu quá nhiều sẽ không tốt đâu.” Nói rồi hắn phóng xe đi mất.
Chung Trường Thắng vô cùng tức giận. Phụt! Lại một tràng máu tươi phun ra, bây giờ đã đến lượt gã thổ huyết rồi.
Sau khi Trương Dương đưa Trần Tuyết về Thanh Hoa viên, mới đến chỗ Bát Quái Môn, ý định vốn có của hắn chính là muốn để cho cái đám không biết trời cao đất dầy này chịu khổ một chút trước.
Hùng Khai Khiết và mười mấy tên đồng môn đã bị dày vò đau khổ không thể chịu nổi, Hùng Khai Khiết kêu rên không ngừng. trong đó người chịu đựng giỏi nhất vẫn là Đông Khai Thái. Tuy gã cũng rất đau đớn nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu tiếng nào.
Sử Thương Hải nhìn đám đệ tử, mặt mày trầm xuống, việc này là do chúng tự chuốc lấy, không thể trách người ta được, Sử Thương Hải tức giận nói: “Ta đã sớm nói với các người là đừng ỷ mình có chút võ công là đi tìm người ta tranh đấu rồi, cần phải biết trên đời này trong số kẻ mạnh thì sẽ có kẻ mạnh hơn, gặp phải cao thủ thật sự thì các người sẽ chỉ chuốc họa vào thân thôi.”
Đông Khai Thái nói: “Sư phụ, chúng con đường đường chính chính đến khiêu chiến với hắn, bại thì cũng....không có gì..”
Sử Thương Hải cười lạnh nói: “Hay cho một câu đường đường chính chính, người ta bị nội thương còn chưa hồi phục vậy mà các ngươi lại chọn đúng lúc này để tìm người ta khiêu chiến, đây chả khác nào dậu đổ bìm leo? Đệ tử của Bát Quái môn ta làm gì có đệ tử nào không phải đường đường chính chính chứ, nhưng nhân lúc người ta bị thương mà đến khiêu chiến thì cho dù có thắng cũng có ý nghĩa gì?” Ông ta tức giận nói tiếp: “Lần trước ta đã nói chuyện này coi như bỏ qua, ai cũng không được tiếp tục truy cứu, con biết mà vẫn cố tình phạm vào, coi lời nói của ta như gió thoảng sao?”
Sử Anh Hào lo lắng cha mình tức giận mà làm tổn thương đến bản thân, liền đứng một bên khuyên: “Cha, bỏ qua đi, sự việc cũng đã xảy ra rồi, bọn họ đều biết sai rồi.”
Đúng lúc này thì có người đến thông báo, Trương Dương đến rồi.
Sử Thương Hải để cho Sử Anh Hào ra đón tiếp.
Trên dưới Bát Quái môn vẫn còn đầy sự hận thù với Trương Dương, dù sao hôm nay hắn đã quét sạch thể diện của Bát Quái Môn, rất nhiều đệ tử ở đây trên mặt trên người đều mang vết thương, đây đều là do Trương đại quan nhân ban tặng.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Sử Thương Hải cũng sẽ không mời Trương Dương đến đây, thủ đoạn phân cân thác cốt của Trương Dương thật quá đặc biệt, với kiến thức của Sử Thương Hải quả thật không thể nào phục vị lại khớp cho đám đệ tử, người thê thảm nhất là Hùng Khai Khiết, gã bị trật khớp nhiều nhất, vì kẻ mà Trương Dương ghét nhất chính là gã.
Trương Dương chào hỏi Sử Thương Hải, cũng không nói gì nhiều, đưa tay ra tóm lấy một tên đệ tử Bát Quái Môn, nhẹ nhàng mấy cái là đã làm cho khớp bị trật của gã phục vị lại.
Sử Thương Hải quan sát thủ pháp phục vị của Trương Dương, nhìn thì như chỉ đưa tay tùy ý nhưng thực ra lại ẩn chứa kĩ xảo kì diệu, ông ta bất giác thở dài, đúng là anh tài xuất thiếu niên, mình đã già rồi, thật sự già rồi.
Hùng Khai Khiết đã bị đau đớn dày vò sắp không thể chịu đựng nổi, Trương Dương hỏi gì gã trả lời nấy, rồi kể hết toàn bộ chuyện gã đi theo Trương Dương tối qua ra, nghe gã nói như vậy Sử Thương Hải tức đến run người, hận không thể một chưởng đánh chết cái đồ chẳng ra gì đó.
Mục đích Trương Dương hỏi rõ tình hình chính là để cho Sử Thương Hải nghe, cũng để cho ông ta biết đám đệ tử môn hạ của ông ta không phải đều là loại tử tế, chuyện hôm nay đều là do chúng gây nên.
Hỏi hết những chuyện này, Trương Dương cũng không tiếp tục làm khó Hùng Khai Khiết nữa, liền phục vị lại toàn xương cốt cho gã. Làm xong những chuyện này, Trương Dương phủi phủi tay nói: “Sử tiên sinh, việc ông nhờ tôi tôi đã làm xong rồi, tôi còn có việc, xin cáo từ.”
Sử Thương Hải chắp tay nói: “Cảm ơn, Anh Hào, giúp ta tiễn khách.”
Sử Anh Hào đưa Trương Dương ra cửa, đôi mắt tinh anh của Sử Thương Hải nhìn chằm chằm vào Hùng Khai Khiết, Hùng Khai Khiết vội vã cúi đầu trước cái nhìn tức giận của ông ta, quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải, chuyện vừa nãy Kiều Bằng Phi bị đuổi khỏi sư môn gã cũng đã biết, gã sợ chuyện tương tự sẽ đổ lên đầu mình.
Sử Thương Hải nói: “Hôm nay sẽ là ngày ta khó quên nhất trong cả cuộc đời ta, vì, ngày hôm nay ta cùng lúc mất đi hai đồ đệ.”
Hôm nay là ngày khó quên của Sử Thương Hải cũng là một ngày khó quên của Trương Dương, vì hôm nay hắn đã mất đi Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, Trương Dương không biết cô ấy phải chăng đã về Mỹ hay vẫn còn ở lại trong nước, dù sao sau khi Sở Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng tối qua thậm chí còn không cho hắn cơ hội giải thích, mà đã chọn cách bỏ đi.
Tần Manh Manh không biết tăm tích của Sở Yên Nhiên, từ việc Sở Yên Nhiên không từ mà biệt có thể thấy giữa cô ấy và Trương Dương đã xảy ra vấn đề tương đối nghiêm trọng, Tầm Manh Manh thử gọi một cuộc điện thoại về bên Mỹ, mượn cớ hỏi thăm Margaret, xem xem phải chăng có thể nghe ngóng được tin tức gì, nhưng kết quả tương đối thật vọng, từ giọng nói của Margaret có thể thấy bà ấy chưa biết được giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã xảy ra vấn đề, bà ấy còn hỏi Tần Manh Manh hiện giờ có phải Sở Yên Nhiên và Trương Dương đang rất vui vẻ hay không, chắc là quên mất người bà này rồi.
Trương Dương nghe Tần Manh Manh nói xong, tâm trạng lập tức trầm xuống, nếu như Sở Yên Nhiên chưa về Mỹ thì cô ấy đi đâu rồi?
Tần Manh Manh nhìn ra Trương Dương đang lo lắng: “Anh, anh yên tâm đi, Yên Nhiên đã là người lớn rồi, cô ấy sẽ không làm điều ngốc ngếch đâu.”
Trương Dương thở dài, đặt điện thoại di động của Sở Yên Nhiên xuống bàn trà,, thấp giọng nói: “Em cầm hộ cô ấy.”
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trương Dương nói: “Nếu như anh nói chỉ là hiểu lầm thì em có tin không?”
Tần Manh Manh nói: “Tuy em không biết là hiểu lầm gì nhưng em tin vào tình cảm của anh đối với Yên Nhiên là thật.”
Trương Dương lại nói: “Em có tin là trong trái tim một người có thể chứa đựng dược rất nhiều người không?”
Tần Manh Manh lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em không tin, vì em không làm được.”
Khóe miệng Trương Dương hé ra một nụ cười khổ, điện thoại của hắn vang lên, từ sau khi Sở Yên Nhiên bỏ đi, lần nào điện thoại reo đều mang đến cho hắn một tia hi vọng, nhưng sau khi nhận điện thoại Trương Dương lại có chút thất vọng. Là điện thoại của Liễu Ngọc Doanh, cô ấy và Tống Hoài Minh đã đến Bắc Kinh, bảo Trương Dương nếu như tiện thì đưa Sở Yên Nhiên đến trụ sở của Bình Hải ở Bắc Kinh gặp mặt bọn họ.
Trương Dương nói: “Yên Nhiên đi dạo phố với bạn bè rồi, cháu không liên lạc được với cô ấy.”
Liêu Ngọc Doanh có chút thất vọng, yên lặng một lúc rồi nói: “Buổi trưa ngày mai bọn cô ăn cơm với phó thủ tướng, cháu hãy đưa nó đến đây.”
Trương Dương không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, do dự một lát rồi nói: “Đợi cô ấy trở về cháu sẽ hỏi ý cô ấy.”
Bên này điện thoại vừa cúp xuống thì điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, cũng nói về việc trưa mai hai nhà ăn cơm với nhau, đối với La Tuệ Ninh, Trương Dương không dám giấu diếm điều gì, hắn thành thật nói hết chuyện Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, La Tuệ Ninh nghe được tin này không khỏi tức giận nói: “Cái đồ xấu xa, nói với con bao nhiêu lần rồi mà không nghe, một người con gái tốt như Yên Nhiên mà con không biết trân trọng, sẽ có một ngày con phải hối hận.”
Trương Dương cười khổ nói: “Mẹ nuôi, mẹ cứ mắng con một trận đi, lòng con cũng khó chịu lắm, con phát hiện con chẳng ra gì, mẹ mắng con để con dễ chịu hơn đi.”
La Tuệ Ninh nói hắn hai câu cũng biết được trong lòng hắn không dễ chịu gì, liền thở dài nói: “Con xem, vợ chồng họ đi từ xa tới đây là để gặp ai chứ? Người ta là nhớ thương con gái, thằng nhóc con lại làm cho con gái yêu quý của người ta tức giận bỏ đi, phải ăn nói thế nào với người ta đây, con tự tính đi.”
Trương Dương nói: “Cho dù Yên Nhiên chưa bỏ về nước thì cũng chưa chắc đã vui vẻ gặp họ.”
La Tuệ Ninh bất lực nói: “Ngày mai con cứ đến đây, bố mẹ vợ tương lai đã đến rồi, con mà không lộ diện thì chẳng phải là thất lễ sao.”
Trương Dương thở dài, La Tuệ Ninh cúp máy, Trương Dương cầm điện thoại, ngẩn ra.
Tần Manh Manh đầy sự đồng cảm nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói: “Anh, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng sẽ không thể chịu nổi nhiều lần bị làm tổn tương, trong lòng Yên Nhiên chỉ có anh, em không biết quan niệm về tình cảm của anh thế nào, nhưng em nghĩ anh nên có trách nhiệm với cô ấy.”
Trương Dương bê chén trà đã lạnh lên, khó khăn nhấp một ngụm: “Anh phát hiện ra mình không nên thuộc về thế giới này.” Điều hắn nói quả thật rất chính xác, hắn hoàn toàn không phải là người của thời đại này.
Tần Manh Manh có thể cảm nhận được sự tan thương trong lời nói của hắn, liền dịu giọng nói: “Anh, để em đun lại trà.” Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Anh về đây, nếu có tin tức của Yên Nhiên đừng quên báo cho anh nhé.”