Y Đạo Quan Đồ

Chương 50: Nghệ thuật tranh đấu




Đỗ Vũ Phong không còn cách nào khác đành phải nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn An Ngữ Thần nói: “Ngươi muốn làm phản phải không?” Thân làm phó sở trưởng cảnh sát xã Hắc Sơn Tử, hiển nhiên hắn không thể đứng nhìn làm ngơ người khác làm loạn trên địa bàn của mình được. Thấy thân thủ của An Ngữ Thần cũng cực kỳ lợi hại, Đỗ Vũ Phong cũng phải thầm than, coi bộ lần này khó nhằn rồi đây. Hắn chậm rãi nhặt một cái cầu ong lên (khung gỗ hoặc chất dẻo để gắn tầng chân cho ong xây thành bánh tổ), tiêu sái bước tới chỗ An Ngữ Thần cả tiếng nói lớn: “Ngày hôm nay để lão tử cho ngươi mở mang kiến thức một chút, biết thế nào là ngũ lang bát quái côn!” Vừa dứt lời xong hắn vung cái cầu ong lên, vọt nhanh tới trước.
Nhưng sự việc lại không như trong tưởng tượng của Đỗ Vũ Phong. An Ngữ Thần lúc nãy còn đứng đằng trước mặt hắn, nhoáng một cái thế nào nàng ta đã áp sát tới ngay sát rồi. Một cước như sấm sét đá thẳng vào cái cầu ong. Rắc! Một tiếng, cái cầu ong gãy thành hai đoạn. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác thấy bụng mình đau nhói, là An Ngữ Thần vừa tặng hắn một quyền như trời giáng vào bụng. Đỗ Vũ Phong cảm nhận rõ ràng, lấy trung tâm là vị trí giữa bụng vừa chịu một quyền của An Ngữ Thần, sóng xung kích từ đó lan nhanh ra toàn thân, hắn đau đến mặt mũi tối sầm lại, liên tiếp thối lui về phía sau bốn năm bước. Cũng may có Trương Dương đằng sau đỡ được hắn, bằng không chắc chắn hắn không trụ vững được nữa phải khụy xuống đất.
Kể cả có Trương Dương đỡ đằng sau, nhưng Đỗ Vũ Phong cũng phải vất vả lắm mới trụ vững lại được, gượng cười nói: “Người anh em tốt, có lẽ ta không đánh lại được ả rồi, đành phải giao phó lại cho ngươi vậy!”
Trương Dương mỉm cười nhìn An Ngữ Thần nói: “Ngươi cũng nên khoan dung độ lượng cho hắn một chút đi. Chuyện này xem như dừng lại ở đây được rồi đó!”
An Ngữ Thần cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Trương Dương qua cặp kính râm to đùng. Từ trước tới giờ nàng thực sự cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với thằng nhãi Trương Dương này, cũng chẳng biết vì sao ông nội lại khách khí với hắn như vậy nữa. Nàng chậm rãi bước từng bước một lại gần Trương Dương.
Từ những rung động nho nhỏ từ mặt đất truyền tới chân, Trương Dương liền nhận ra là nha đầu kia đang tích súc lực lượng, xem ra nàng ta thực sự định xuất thủ với mình. Trương đại quan nhân thầm cảm thán, nhìn tới nhìn lui đều thấy nha đầu kia chẳng khác gì một tên côn đồ, chắc hẳn phương thức tìm chồng của nàng ta cũng là qua nắm đấm như vậy.
Trương Dương chậm rãi để hai tay bắt chéo sau lưng, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy tiếu ý, bộ dạng thả lỏng như không thèm phòng bị gì nói: “An Ngữ Thần ơi là An Ngữ Thần, phải chăng ông nội ngươi chưa có dạy ngươi năm chữ: tự rước lấy nhục nhã viết như thế nào sao?”
An Ngữ Thần vẫn không nói một lời nào, chỉ dùng hành động để trả lời lại vấn đề của thằng nhãi kia. Chân nàng bước càng lúc càng nhanh hơn, đến lúc ước chừng khoảng cách giữa hai người còn hai thước hơn. Nàng nhún người nhảy vọt tới chỗ Trương Dương tung ra liên hoàn cước, cước bộ xuất ra cực nhanh.
Tuy rằng quyền cước chưa có chạm đến người, nhưng Trương Dương từ dao động của không khí cũng cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn dấu sau màn quyền cước kia. Thân thể Trương Dương nhanh hơi lùi lại một chút, cùng lúc đó bàn tay hắn nhanh như chớp lách qua màn quyền cước dày đặc, vỗ nhẹ lên đùi An Ngữ Thần một cái. Người khác trông vào thì đó chỉ như một cái vỗ nhẹ bình thường, nhưng họ nào có biết cả lực tung ra bao nhiêu, góc độ như thế nào cũng được Trương đại quan nhân tính toán cẩn thận. Bởi vậy chỉ một cái vỗ nhẹ đó của Trương Dương cũng làm liên hoàn cước của An Ngữ Thần bị lệch sang một bên.
An Ngữ Thần xoay người một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đứng vững lại phía đằng sau Trương Dương. Là cao thủ thì chỉ cần trong một chiêu cũng có thể nhận ra được thực lực của đối phương nông sâu ra sao. An Ngữ Thần gắt gao nhìn điệu bộ đứng đầy ngạo nghễ của thằng nhãi kia, tuy rằng không cam lòng như nàng vẫn phải thừa nhận, thằng nhãi vô liêm sỉ lúc nào cũng cợt nhả kia là một cao thủ thực sự.
An Ngữ Thần với tay nhặt cây gậy dưới đất lên, trong mắt hàn quang chợt lóe lên, vung gậy nhắm vai Trương Dương đập xuống. Trương Dương cũng chẳng cần quay lại nhìn, giơ tay phải tóm gọn đầu gậy, cùng lúc đó khửu tay trái đánh về phía sau. An Ngữ Thần cong người lại đằng sau né trong gang tấc, tiếp đó nàng liền giơ chân đá vào giữa háng Trương Dương. Đến lúc này Trương đại quan nhân cũng phải tức giận, thầm mắng. Ta với ngươi có cừu hận ba đời đâu mà ngươi lại dùng thứ ám chiêu này, tính làm ta tuyệt tự hay sao? Trương Dương cũng chẳng cần tránh né, dùng hai chân kẹp chặt lấy chân nàng ta. An Ngữ Thần thấy chân bị khóa, tay phải liền bỏ côn ra, huy động song quyền nhắm ngay lưng Trương Dương đánh tới.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng, mặc cho nàng ta muốn đánh bao quyền thì đánh chẳng thèm phản kháng lại. An Ngữ Thần cảm giác như mình vừa đánh lên thiết bảng vậy, tuy đã dùng hết sức lực nhưng không thấy thằng nhãi kia mảy may sứt mẻ chút nào. Hai tay còn chưa kịp thu về đã bị Trương Dương tóm gọn lấy, tình cảnh hai người lúc này chẳng khác gì An Ngữ Thần đứng đằng sau ôm Trương Dương, chỉ có cái chân nàng vẫn bị Trương Dương kẹp cứng lấy trên không giữa háng hắn. An Ngữ Thần ra sức giãy dụa, muốn kéo chân thoát ra, nhưng càng lúc càng thấy áp lực hai chân Trương Dương càng mạnh hơn, cứ như là muốn kẹp gãy chân nàng mới chịu dừng lại vậy.
An Ngữ Thần vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để thoát ra, thì đúng lúc này điện thoại bên hông Trương Dương lại kêu lên. Một thoáng Trương Dương mất chú ý, An Ngữ Thần liền chớp lấy cơ hội giãy mạnh thoát ra khỏi chân hắn.
Trương Dương móc điện thoại ra nhìn màn hình một chút, thì ra là Sở Yên Nhiên nhắn tin tới. Là nàng ta đã tới ủy ban nhân dân xã, nhưng không có thấy hắn nên mới nhắn tin đánh tiếng cho hắn biết.
Côn bị Trương Dương đoạt mất, An Ngữ Thần liền tới góc tường, cầm lấy cái xẻng dựng ở đó rồi lần thứ hai phóng tới chỗ Trương Dương. Dường như nàng không muốn chịu thua thằng nhãi con đê tiện này một chút nào, quyết ăn thua đủ bằng được mới thôi.
Trương Dương nhàn nhạt cầm côn trong tay vẽ nửa vòng tròn hoàn hảo chặn đứng đường tới của cái xẻng. Trương Dương gia tăng thêm một chút lực, cổ tay hắn xoay tròn một vòng, cái xẻng cũng như keo dính chặt lấy cây côn, cũng bị xoay vòng theo. Cái xẻng trong tay An Ngữ Thần cũng bị vuột ra, rơi xuống đất kêu leng keng. Trong nháy mắt khi chiếc xẻng vừa vuột khỏi tay An Ngữ Thần, đầu côn của Trương Dương nhanh như thiểm điện đánh tới, dừng ngay sát dưới cằm nàng.
Nắm tay An Ngữ Thần vừa vung lên cũng không dám đánh tới nữa, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương.
Trương Dương thở dài một hơi, sau đó lại lắc lắc đầu cảm thán. Hiển nhiên ý tứ hắn là muốn nói, ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của ta.
An Ngữ Thần thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Trương Dương! Chuyện này ta với ngươi cũng chưa xong đâu!”
Trương Dương ném cây côn ra đằng xa rồi nói: “Nhẽ nào lại như vậy? Lúc nãy ngươi đả thương nhiều người của ta như vậy, ta còn chưa truy cứu trách nhiệm ngươi, đã vậy ngươi còn muốn quay ngược lại cắn ta một cái nữa sao?” Hắn quay sang vỗ vỗ lưng Đỗ Vũ Phong nói: “Đỗ phó sở trưởng, ngươi nói xem. An tiểu thư đả thương nhiều người như vậy, hơn nữa còn dám hành hung Lưu bí thư chi bộ nữa. Có phải là nàng ta khinh thường pháp luật nhà nước đáng bị bắt giam hay không?”
Đỗ Vũ Phong cũng hiểu được ý tứ của thằng nhãi này, cố sức gật đầu lia lịa nói: “Vừa hành hung, đe dọa, lại xúc phạm cán bộ nhà nước. Chí ít cũng phải bị phạt ba năm tù giam.”
An Ngữ Thần cả giận mắng: “Chính các ngươi giam giữ người trái pháp luật trước!” Tức giận thì vẫn cứ tức giận, nhưng giờ nàng cũng không có can đảm đánh nhau tiếp với Trương Dương nữa đành phải chuyển qua võ mồm.
Trương Dương cười lạnh nói: “Giam giữ người trái pháp luật sao? Ta hỏi con mắt nào của ngươi thấy điều đó vậy? Tất cả chúng ta đều tận mắt thấy, là bọn họ chủ động muốn tới chỗ ta làm khách, hiện giờ chúng ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ hơi cho bọn họ. Sao ngươi lại có thể đổi trắng thay đen, ăn nói hàm hồ như vậy?”
“Đổi trắng thay đen chính là các ngươi thì có, ăn nói hàm hồ cũng chính là các ngươi. Thật không tưởng tượng, đám quan viên đại lục mấy người các ngươi tố chất lại kém như thế!”
Trương Dương cũng chẳng chịu kém cạnh, nghiêm mặt nói: “Ngươi không phải là người Trung Quốc? Cái thân phận là dân Hồng Kông của ngươi cũng có gì đặc biệt hơn người đâu? Nói cho cùng ngươi cũng là dân của xã Hắc Sơn Tử chúng ta mà thôi, hơn hết ngươi còn là con cháu của thổ phỉ nữa đó. Bọn ta khách khí với ngươi cũng là thương cảm ngươi mà thôi, ngươi cũng đừng nên cao ngạo như vậy!”
An Ngữ Thần bị thằng nhãi này chọc giận tức đến run run người. Từ lúc chào đời tới nay, chưa có một ai dám xúc phạm nàng tới vậy.
Những người dân thôn Thanh Hà đứng xung quanh đó thấy Trương chủ nhiệm xỉ nhục nữ nhân điên kia, ai cũng thấy ha hê trong lòng. Tiểu Trương chủ nhiệm thực sự là quá cường hãn, An Ngữ Thần ngươi thì đáng là cái gì chứ? Lưu Truyện Khôi cười khẩy rút ra một điếu thuốc châm lửa, tiêu sái rít một hơi dài rồi nhả đám khói ra. Tiểu Trương chủ nhiệm quả là người trượng nghĩa, hắn vẫn một mực đứng về phía mình, tìm cách giúp đỡ mình tránh tai tiếng, đúng là trước đây đã hiểm lầm hắn rồi.
o0o
Nhiều lúc muốn nói chuyện thì trước tiên cũng phải có đủ thực lực đã, An Ngữ Thần cũng biết, trước mặt thằng nhãi Trương Dương này, nàng muốn làm căng cũng không thể được. Đánh thì không lại hắn, hơn nữa dường như hắn cũng không sợ gia cảnh của mình, nếu như sự tình càng để lâu thì lại càng khó giải quyết. Nàng cắn cắn môi dưới nói: “Ta muốn gặp người của ta!” Tuy rằng ngữ khí vẫn cứ cứng rắn như cũ, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra, nàng ta cũng đã phải chịu thua không làm càn như lúc đầu nữa. Lúc đầu là hùng hổ đòi người mang đi, giờ thì chỉ là muốn gặp mà thôi.
Trương đại quan nhân cũng không phải là người không biết giảng đạo lý, gật đầu đồng ý nói: “Ta cũng chẳng cấm ngươi!”
Trương Dương, Đỗ Vũ Phong, Lưu Truyện Khôi cùng An Ngữ Thần tới căn nhà nhỏ giam mấy tên Hồng Kông. Mấy tên kia thấy An tiểu thư tới, cứ như là thấy cứu tinh vậy, tên nào tên đấy cũng nhao nhao lên. Riêng tên mập nhất tên Vương Chuẩn thì khóc rống lên, tay chỉ mấy người Trương Dương, miệng cứ bô lô ba la cái gì đó, Trương đại quan nhân nghe mà không có hiểu.
An Ngữ Thần căm tức nhìn Trương Dương nói: “Các ngươi đối xử với mấy người này như vậy mà coi được à?”
Trương Dương cười tủm tỉm, đi tới trước mặt tên béo Vương Chuẩn kia, ngồi xổm xuống, giúp hắn sửa sang lại quần áo một chút nói: “Vừa rồi là ai chụp cảnh một nữ nhân cho con bú?” Vương Chuẩn chỉ vào tên nhiếp ảnh gia bên cạnh, gã kia bị đánh tới mặt mũi hắn sưng vù lên như đầu heo nói: “Hắn …”
Tên nhiếp ảnh gia vội vàng thanh minh nói: “Chỉ là cảm hứng nghệ thuật mà thôi!”
Trương Dương cười lạnh nói: “Vứt cha nó cái nghệ thuật của ngươi đi! Các ngươi thấy cảnh như vậy nên mới nổi máu dê, muốn chụp lại chứ gì?” Thằng nhãi này nói bừa một câu, thế nào lại nói trúng tim đen đám người Hồng Kông này, tên nhiếp ảnh gia xấu hổ cúi đầu xuống, không dám thanh minh tiếp.
Trương Dương đứng dậy nhìn An Ngữ Thần nói: “Giờ thì đã hiểu chưa? Bọn chúng là lưu manh, muốn đùa bỡn con gái nhà lành!”
Vương Chuẩn cuống quít biện bạch nói: “Chỉ là ngẫu hứng nghệ thuật thôi mà, thế nào lại thành lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành?”
Giọng điệu Trương Dương như chém đinh chặt sắt nói: “Ta mặc kệ các ngươi có nói gì đi chăng nữa, cũng chẳng cần biết An Ngữ Thần sai mấy ngươi làm cái gì. Cho các ngươi thị sát địa hình, tham quan phong cảnh xã nhà, chứ không phải cho các ngươi tự tiện chụp ảnh, đùa bỡn con gái nhà lành như vậy. Mk cái nghệ thuật của các ngươi chứ!”
Mấy tên văn nghệ sĩ Hồng Kông cũng khóc không ra nước mắt, thằng nhãi con này thực chẳng biết nghe đạo lý gì cả.
An Ngữ Thần cũng phải nổi cáu, bởi nhẽ chình nàng tự mình mời đám người này tới, cũng là để bọn họ xem phong thủy của chỗ này, rồi tư vấn cho nàng xem nên xây đền thờ ở đâu. Nhưng ai có thể ngờ được sự tình lại phát sinh lắm rắc rối như vậy chứ.
Trương Dương thấy An Ngữ Thần cũng chẳng nói lời nào, biết rằng nàng ta đang bị đuối lý. Biết rằng là cơ hội tốt thằng nhãi này cũng chẳng thèm nhân nhượng buông tha người ta, lại tiếp tục làm căng hơn: “Ta thấy ngươi cũng là nữ nhân, vậy ta hỏi ngươi một chút. Nếu như trong lúc ngươi đang cho con bú như vậy, lại bị người ta chụp ảnh trộm thì ngươi có chịu được không?”
Hai tròng mắt của An Ngữ Thần như phóng ra vô vàn ngọa lửa căm phẫn, thực sự nàng hận không thể xông lên tát mấy cái vào mồm thằng nhãi đê tiện chuyên nói bậy này. Nhưng nàng biết võ công thằng nhãi này cao hơn mình rất nhiều, muốn làm được điều đó thực còn khó hơn lên trời. Nàng cũng đành đè nén cơn tức giận lại, cẩn thận suy nghĩ thì thấy thằng nhãi này nói cũng có chút đạo lý. Nếu đổi lại là nàng mà bị người ta chụp ảnh trộm ngay lúc đó thì cũng không chịu được. Nghĩ thông suốt rồi An Ngữ Thần cũng đành thấp giọng nói: “Nhưng như vậy các ngươi cũng không được hành hung người ta như vậy chứ?” Rõ ràng ngữ khí của nàng đã hòa hoãn đi rất nhiều.
Lưu Truyện Khôi cùng Đỗ Vũ Phong cũng đều là lão tướng sa trường, thấy An tiểu thư phải xuống nước tới như vậy, trong lòng họ cũng phải thầm bội phục tiểu Trương chủ nhiệm tài giỏi. Hiện giờ hai người bọn họ cũng hiểu ra tại sao tiểu Trương chủ nhiệm lại ra tay muộn như vậy, hóa ra là thằng nhãi này muốn để An Ngữ Thần gây nháo loạn một hồi, càng loạn càng tốt. Đến lúc cả hai bên đều bị thiệt hại, hơn nữa đạo lý lại nghiêng về bên mình, thì vấn đề này sẽ được giải quyết đơn giản hơn rất nhiều.
Trương Dương lẳng lặng xoay người đi ra bên ngoài, An Ngữ Thần cắn cắn môi dưới, cư nhiên cũng phải theo người ta ra bên ngoài. Mọi người ở đây đều nhận thấy rõ ràng, tràng cảnh đã trở thành một bên nắm quyền chủ động, đặt ra điều kiện.
Tới một phòng làm việc ngay bên cạnh phòng giam, Trương Dương nhàn nhạt ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, nói: “Ngươi xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
An Ngữ Thần cả giận mắng: “Nơi này là đại lục, không phải Hồng Kông, ta làm sao mà biết được?” Giọng điệu tuy vẵn cứng rắn như cũ, nhưng ngữ khí lại tỏ ra vài phần yếu kém.
Trong lòng Trương đại quan nhân cũng thầm đắc ý, tiểu nha đầu ngươi vẫn chưa xứng là đối thủ của ta. Trương Dương liền giả ra bộ dạng như lưỡng lự, như khó xử nói: “Muốn giải quyết êm đẹp chuyện này thực cũng không dễ dàng chút nào! Những chuyện khác thì còn dễ xử lý, đằng này hắn lại là lưu manh đi trêu ghẹo con gái nhà lành!” Trương Dương lắc lắc đầu tặc lưỡi nói tiếp: “Dựa theo quy củ của thôn Thanh Hà, thì hắn phải bị xử phạt là trói lại rồi vất vào trong rừng sâu!”
Tuy rằng An Ngữ Thần sinh ra ở bên Hồng Kông, nhưng nàng cũng có nghe qua mấy cái vụ xử tử kiểu như vậy. Trong lòng cũng có chút khẩn trương: “Không phải bây giờ là xã hội pháp trị sao? Sao mấy người các ngươi lại dám lạm dụng tư hình như vậy?”
Trương Dương cười nhạt một tiếng nói: “Ngươi nhìn thử xem, đây là chỗ nào chứ? Đây là xã Hắc Sơn Tử núi non trùng điệp. Ngươi thử nghĩ một chút đi, một người bị trói ở trong rừng, sáng sớm hôm sau thì đến cả xương trắng cũng đều bị sói hoang ăn sạch sành sanh. Đến lúc đó cấp trên muốn điều tra cũng thúc thủ vô sách.”
An Ngữ Thần cũng biết là thằng nhãi này chỉ đang đe dọa mình mà thôi. Nàng biết, đằng sau lưng mình còn có ông nội, thằng nhãi này cũng không dám làm căng, đành xuống nước thấp giọng nói: “Bất kể như thế nào ngươi cũng phải thả người của ta ra!”
“Thả người thì cũng không thành vấn đề, nhưng ta chỉ lo lắng tên nhiếp ảnh gia kia lại không chịu giữ mồm giữ miệng, đi nói bậy đặt điều lung tung hại danh tiếng xã chúng ta!”
Đến lúc này An Ngữ Thần mới thực sự lĩnh giáo được sự lợi hại của Trương đại quân nhân, đành nhượng bộ nói: “Là ta mời bọn họ đến đây làm việc, ta bảo đảm bọn họ sẽ không nói lung tung. Thế nhưng những thiệt hại về vật chất, các ngươi phải bồi thường lại cho bọn ta!” Thực ra An Ngữ Thần cũng chẳng thèm để ý đến mấy thứ đồ đó, nhưng mà cứ thế cho qua thì thực sự là mặt mũi mất sạch rồi còn gì?
“An tiểu thư à, người nói như vậy e rằng không ổn thỏa chút nào cả! Đám dân đen thôn Thanh Hà chúng ta đều bị ngươi đả thương một lượt, ta còn chưa tìm ngươi đòi tiền thuốc men, ngươi lại còn bắt chúng ta bồi thường cái gì? Ta thật lòng nhắc nhở ngươi một câu. Nếu như ngươi còn muốn đòi tiền bồi thường, thì đừng nói là sáu người kia, mà ngay cả ngươi, dân chúng cũng chưa chắc cho ngươi ra khỏi cái thôn này đâu!”
An Ngữ Thần nổi giận vỗ mạnh xuống bàn một cái.
Trương Dương cũng chẳng thèm để ý đến nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như cứ đập bàn là giải quyết được vấn đề, thì ngươi cứ thong thả mà đập đi nha! Nhưng ta cũng thực lòng nhắc nhở ngươi một câu. Con gái mà cứ hay tức giận như vậy, vạn nhất lại bị bệnh mất cân đối nội tiết, sẽ ảnh hưởng khá nhiều tới việc sinh con sau này đó!”
“…!” Ngón tay An Ngữ Thần chỉ thẳng mặt Trương Dương, giận tím mặt đên nỗi không nói ra được tiếng nào nữa.
Trương Dương cũng biết sự việc lần này là An Ngữ Thần dấu diếm ông nội, nàng ta tự ý quyết định đem đám người kia đến đây khảo sát tình hình thực địa, vì vậy thằng nhãi này mới càng được đà lấn tới. Trương Dương nói: “Ngươi nếu như vẫn không muốn đàm phán tiếp, vậy thì ngươi kêu ông nội ngươi tới đây giải quyết đi!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
An Ngữ Thần bị Trương Dương điểm trúng tim đen, nàng cũng không dám làm loạn nữa, yên lặng ngồi xuống đối diện với Trương Dương: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu thả người?”
Trương Dương thấy tiểu nha đầu này đã chịu thua hoàn toàn, cũng không làm lấn tới nữa, mỉm cười nói: “Ta thấy hai bên đều có thiệt hại. Như vậy đi, chuyện này coi như chấm dứt ở đây! Hai bên đều không được nhắc lại nữa, coi như là chưa hề xảy ra điều gì!”
“Như vậy bên chúng ta chẳng phải là chịu thiệt sao?” An Ngữ Thần nghiến răng nói.
Trương Dương cười cười: “Ngươi cũng đừng có bát nháo lên nữa được không? Bọn các người đã có ấn tượng không tốt trong mắt người dân Thanh Hà rồi, nhỡ đâu họ lại không đáp ứng cho ngươi xây đền thờ nữa thì ngươi ăn nói thế nào với ông nội ngươi đây?”
Trương Dương lại một lần nữa đem An Chí Viễn ra dọa tiểu nha đầu này, và một lần nữa An Ngữ Thần đành phải nhẫn nhịn, không dám đáp trả nữa. Thực sự trong lòng nàng cũng bắt đầu thấy hối hận, ban đầu nàng cứ tưởng đằng sau lưng có ông nội, rồi tự phụ một thân võ công cao cường nên mới làm lớn chuyện như vậy, nhưng thật không ngờ sự tình lại biến thành cái dạng này.
Trong lòng Trương đại quan nhân cũng thầm cười trộm, lão tử còn đang lo không có biện pháp đối phó với thôn Thanh Hà, tự dưng có ngươi đến làm loạn, ta lại có cớ trốn tránh trách nhiệm rồi!
Cho dù có cương liệt dũng mãnh đến đâu, gia cảnh có đáng sợ đến nhường nào nhưng An Ngữ Thần cũng phải cúi đầu chịu thua trước Trương đại quan nhân, ngậm ngùi mang sáu gã nghệ sĩ người Hồng Kông rời đi.
o0o
Lưu Truyện Khôi nhìn bóng lưng bọn sắp sửa khuất tầm mắt, lúc này mới làm bộ dạng giận dữ, nhổ một bãi nước bọt mắng lớn: “Lão tử lần này tha cho đám người các ngươi. Lần sau còn dám tới, ta nhất định sẽ chặt chân từng đứa một!” Hắn quay đầu lại thấy Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong đang nhìn mình cười một cách quái dị, khuôn mặt già nua của hắn cũng vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, ho khan vài tiếng chữa ngượng. Nếu như không phải hôm nay không được tiểu Trương chủ nhiệm trượng nghĩa ra tay, sợ rằng chuyện tình ngày hôm nay không giải quyết được êm đẹp như vậy.
Lưu Truyện Khôi cũng cảm kích tiểu Trương chủ nhiệm rất nhiều, nhưng hắn vẫn còn băn khoăn mãi, không biết lúc nãy Trương Dương cùng An Ngữ Thần đã nói chuyện gì. Bởi nhẽ khi đó cũng chỉ có hai người bọn họ đám phán với nhau, không có người thứ ba được tham gia vào. Vậy nên Lưu Truyện Khôi mới thịnh tình mời Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong lại ăn cơm, một mặt là để cảm ơn Trương Dương, một mặt cũng để dò hỏi Trương Dương chút ít sự tình.
Hiển nhiên Trương Dương cũng đã sớm đoán được tâm tư của lão bí thư chi bộ này, chỉ nhàn nhàn cười nói: “Hay là để hôm khác đi, xã nhà còn vài việc cần phải giải quyết!” Thằng nhãi này là chuyên gia giả bộ, hở ra một tí là lại nói dối ngay.
Dù sao Lưu Truyện Khôi cũng là lão cáo già sắp thành tinh đến nơi, cho dù trong bụng thầm mắng nhiếc tiểu tử Trương Dương láu cá, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười sáng lạng như ánh mắt trời: “Vậy thì … Vào nhà uống miếng nước nghỉ ngơi đã!”
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt bất đắc dĩ lắm mới gật đầu đồng ý, cùng Đỗ Vũ Phong tới ủy ban nhân dân thôn Thanh Hà.
Biết rằng không còn cách nào khác, Lưu Truyện Khôi đành lấy hết dũng khí hỏi thẳng: “Tiểu Trương chủ nhiệm à! Lúc nãy nha đầu An Ngữ Thần nói những gì vậy?”
Trương Dương cố ý thở dài một hơi: “Còn có thể nói thế nào nữa? Các ngươi cậy đông đánh sáu gã văn nghệ sĩ người Hồng Kông, nàng ta là muốn truy cứu trách nhiệm mấy người đó!”
“Nhưng nàng ta cũng đã đánh người của chúng ta rồi còn gì? Sao lại đòi bên ta bồi thường thôi?” Lưu Truyện Khôi cả giận lớn tiếng nói.
Thằng nhãi Trương Dương lại giả ra cái điệu bộ bất đắc dĩ, gượng cười nói: “Nhưng mà nàng ta cũng ra một điều kiện nho nhỏ!”
“Điều kiện gì?”
“Xây một ngôi mộ cho An Đại Hồ Tử, và lập đền thờ cho Tôn nhị nương!”
“Không được! Đám con cháu của thổ phỉ kia thực là khinh người quá đáng!”
Đúng lúc này thì điện thoại lại kêu lên, Trương Dương nhìn lại màn hình một chút, thì ra là Sở Yên Nhiên lại nhắn tin gọi hắn trở về. Hắn cũng có chút bực mình đứng lên nói: “Chuyện này ta cũng không quản nữa, dù sao đây cũng là chuyện của thôn Thanh Hà các ngươi, ta muốn quản cũng không được! Ta phải đi rồi, xã nhà còn có việc phải giải quyết!”
Lưu Truyện Khôi đích thân tiễn Trương Dương ra tận ngoài cửa cười cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm sao lại nói như vậy? Dù sao ngươi cũng là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của xã, nói không quản là không quản được sao...?”
Trương Dương khoát tay nói: “Vậy để khi nào lại sinh con nữa thì báo ta một tiếng!”
Lưu Truyện Khôi chẳng biết làm thế nào nữa, đành cười khổ đứng nhìn tiểu Trương chủ nhiệm đi xa dần.
Sở Yên Nhiên ngồi chờ thằng nhãi Trương Dương này hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu cả. Nhìn lại đồng hồ thì cũng đã là mười hai rưỡi trưa rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi trong lòng thầm chửi rủa thằng nhãi thối tha kia.
Lúc Trương Dương vừa tới phòng làm việc của ban kế hoạch hóa gia đình thì cơn tức giận của Sở Yên Nhiên như núi lửa rốt cục cũng được bùng phát. Nàng lớn tiếng hỏi dồn: “Ngươi làm cái gì vậy? Ta chờ ngươi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thèm vác cái mặt về, nhắn tin cho ngươi mà ngươi cũng không thèm trả lời là sao? Ta đói bụng lắm rồi đây này, ngươi có biết không?”
Trương Dương tức giận nói: “Ta có mời ngươi đến sao? Ngươi đói bụng hay không sao lại đi nói với ta? Hay là còn muốn ta bón cho nữa?”
Chẳng hiểu sao vừa nãy thì tức giận như vậy, nhưng Trương Dương chỉ nói vài câu Sở Yên Nhiên lại không hề thấy tức giận gì nữa nhưng lại thấy hơi buồn. Trông ngóng hắn nửa ngày mới về, đã vậy lại còn tức giận với mình nữa, nàng thấy có chút tủi thân, lại quay ra mắng hắn một câu: “Ngươi là đồ vô lại!” Mắng xong nàng liền đẩy Trương Dương ra, chạy nhanh ra bên ngoài.
Trương Dương cũng không có ý định muốn đuổi theo. Cũng bởi nhẽ chuyện tình của Hải Lan gần đây khiến tận sâu trong lòng Trương đại quan nhân sinh ra ác cảm với phụ nữ, hắn không còn nặng tình nặng nghĩa như trước nữa. Trương Dương chầm chậm ngồi xuống cái ghế mà lúc nãy Sở Yên Nhiên ngồi chờ hắn. Cảm nhận thấy hơi ấm vẫn còn lưu lại trên ghế, Trương Dương cũng thấy có chút áy náy. Lại cúi xuống thấy một túi nilon to đùng đựng toàn đặc sản của vùng Kinh Sơn, nghĩ lại nàng ta lúc nãy có nói là đói bụng, chắc chắn là nàng ta muốn cùng ăn với mình nên mới chờ mình hơn hai tiếng như vậy. Lúc này Trương Dương mới thấy hổ thẹn không chịu được, cuống quít đứng dậy chạy đuổi theo Sở Yên Nhiên.
Nhưng mà lúc chạy ra đến ngoài cửa thì đã thấy chiếc xe màu đỏ chói của nàng ta đã chạy đến tận ngoài cổng ủy ban nhân dân xã rồi.
Trương Dương vội vàng chạy tới chỗ chiếc xe jeep của mình, nhưng lúc tới nơi mới phát hiện bánh xe phía sau của mình đã xẹp lép từ lúc nào không biết. Nhìn kỹ lại thì thấy thấy trên bánh xe có lỗ thủng khá to, đoán chừng chắc chắn là do Sở Yên Nhiên làm.
Xe hỏng nên Trương đại quan nhân đành chạy bộ đuổi theo xe của Sở Yên Nhiên. Vì vậy mà người dân xã Hắc Sơn Tử được thấy một tràng cảnh không thể tưởng tượng nổi, một người chạy bộ đuổi theo một chiếc xe đỏ trên đường cái.
Sở Yên Nhiên là thật sự thương tâm, nghĩ không ra thằng nhãi này lại là một người vô tâm đến vậy. Mình đã mất công chạy từ Kinh Sơn tới tận đây đem đồ ăn cho hắn, lại bụng đói ngồi chờ hắn hơn hai tiếng đồng hồ, vậy mà một lời an ủi hắn cũng không có. Tuy rằng lúc nãy đã xì lốp xe hắn nhưng như vậy cũng không đủ làm nàng hết giận, nhưng trong lòng cũng thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Qua gương chiếu hậu thấy thằng nhãi Trương Dương kia vẫn đang chạy bộ đuổi theo mình, nàng cắn cắn môi dưới, vốn định dậm ga chạy thẳng để không nhìn thấy mặt thằng nhãi vô tình này nữa. Thế nhưng ngẫm lại thì như vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao? Thà rằng cứ để hắn chạy đằng sau, cho hắn hít bụi cũng thỏa cơn giận.
Nghĩ tới đây Sở Yên Nhiên liền điều chỉnh tốc độ xe, khống chế giữ ở tốc độ trung bình, không bỏ xa cũng không quá gần thằng nhãi Trương Dương đằng sau. Chỉ có điều dù là đường cái của xã, nhưng cũng chỉ là đường đất đá bình thường, chứ không phải là rải nhựa láng bóng như trên huyện. Bởi vậy Trương chủ nhiệm chạy đằng sau phải hứng đủ bụi cát bay vào mặt. Đến lúc này Trương Dương cũng nhận ra là nàng ta muốn trả thù mình nên mới cố ý làm như vậy, quả thực điều đáng sợ nhất trên đời là lòng dạ nữ nhân.
Tốc độ chiếc xe jeep cũng không cao, khoảng cách cũng khá gần, chỉ cần Trương đại quan nhân thi triển một chút kinh công là có thể dễ dàng nhảy lên được xe. Nhưng mà đây là đường lớn, người dân xung quanh thì khá đông, hơn nữa hắn còn phải nghĩ tới cái hình tượng cán bộ nhà nước của mình nữa, hiển nhiên là không được thể hiện quá lộ liễu như vậy được. Thấy đám người bên đường cứ chỉ chỉ trỏ trỏ xì xào bàn tán, Trương Dương cũng cảm thấy buồn bực, lớn giọng gọi với lại: “Đồng chí! Mau mau dừng xe lại! Ví tiền của ngươi bị rơi!”
Sở Yên Nhiên ngồi trong xe nghe thấy Trương Dương nói vậy nhịn không được phải nở nụ cười. Thằng nhãi này quả thực giảo hoạt lươn lẹo, đến lúc này rồi mà vẫn còn sĩ diện hão, sợ bị người ta lời ra tiếng vào mới tìm cái lý do chết tiệt này. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tên vô tâm ngươi lại chạy chậm như vậy? Mãi mà vẫn chưa đuổi kịp?”
Trương Dương thấy Sở Yên Nhiên vẫn cứ cho xe chạy đều đều, dường như không có ý định dừng lại. Hắn cũng chẳng thèm đuổi theo nữa, đứng phắt lại thầm mắng. Không phải ngươi muốn cho ta hít khói sao? Đã vậy lão tử không thèm đuổi nữa!
Sở Yên Nhiên thấy hắn không đuổi nữa liền đạp phanh lại, thò đầu qua cửa sổ xe nói: “Này! Ví tiền của ta đâu?”
Trương Dương mỉm cười trộm, quả nhiên nha đầu kia không có tính kiên nhẫn, mới chút vậy đã chịu thua rồi. Trương Dương chậm rãi đi tới, thấy nàng ta đang trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp cũng lộ ra một chút ủy khất.
Dù sao người sai trước cũng là mình, bởi vậy hắn phải làm cái bộ mặt thành khẩn, gượng cười nói: “Giận ta thật sao? Thôi mà! Ta cũng là nói đùa thôi, thực sự là không có ác ý gì đâu!”
Sở Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi giận dỗi không thèm nhìn hắn.
Trương Dương ho khan một tiếng nói: “Đói bụng không?”
Lúc nghe được câu này, Sở Yên Nhiên lại càng thấy tủi thân hơn, vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa cũng trào cả ra. Cầm con chim cánh cụt bằng bông hung hăng ném vào người Trương Dương. Trương Dương nhanh nhẹn tóm gọn con chim, cười nói: “Đều nói nữ nhân ngực lớn thì tâm nhỏ nhen, nhưng ta thấy Sở tiểu thư ngực lớn tâm cũng lớn không kém, đã không có giận ta mà lại lấy ơn báo oán, còn tặng ta con thú nhồi bông này nữa!”
Sở Yên Nhiên nhịn không được phải nở nụ cười, nhưng lại sợ Trương Dương nhìn thấy, vội vàng quay mặt đi, nhưng hai vai nàng vẫn cứ run nhè nhẹ. Trương Dương nhanh nhẹn thò tay vào kéo kéo nhẹ ống tay áo nàng.
“Bỏ ra!”
Trương Dương vui tươi hớn hở mở cửa xe chui vào ngồi ở ghế sau nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi ăn thịt lừa!”
Sở Yên Nhiên quay lại nhìn Trương Dương, thấy thằng nhãi này mặt mũi tèm nhem toàn thân thì bụi đất, nhịn không được lại khanh khách cười lớn. Từ trong hộp lấy ra cái khăn ướt đưa cho hắn: “Trông ngươi cứ như một gã ăn mày đầu đường xó chợ ấy!”
Trương Dương lau qua loa mặt mũi một chút, lúc này mới đem chuyện tình ở thôn Thanh Hà nói lại cho nàng nghe một lượt.
Nhưng Sở Yên Nhiên vẫn cứ còn chút ủy khuất, hờn dỗi nói: “Ngươi chỉ là một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình nho nhỏ, đâu phải là trưởng xã hay phó trưởng xã gì đâu, việc gì phải đi lo chuyện bao đồng như vậy?
o0o
Trương Dương cười cười khen ngợi: “Đến giờ ta mới biết một nữ đồng chí hiền lành tốt bụng, thấu tình đạt lý như ngươi vậy. Ngược lại ngươi, tính tình ta lại không tốt, tồi tệ xấu xa, xem ra hai ta ở cùng một chỗ sẽ bù trừ cho nhau đó! Không bằng như vậy đi, ngươi chịu thiệt thòi một chút, đem thân trao cho ta, để cứu linh hồi xấu xa tội lỗi của ta. Làm như vậy thì thế giới này sẽ mất một gã côn đồ lưu manh, và xuất hiện thêm một gã chính nhân quân tử mới. Đó chẳng phải là chuyện tốt đáng làm sao?”
Sở Yên Nhiên kiên quyết cự tuyệt nói: “Không cần phải nói nhiều nữa, dựa vào cái gì mà ta phải chịu thiệt thòi? Hơn nữa trên đời này còn nhiều người đáng để ta cứu hơn ngươi nhiều, cần gì phải đi cứu cái hạng người như ngươi chứ?”
Trương Dương thở dài nói: “Hai ta dù không có tình yêu thì cũng có tình bạn, ngươi cũng đừng nên tàn nhẫn như vậy chứ? Một chút lòng tự trọng của ta còn sót lại, ngươi cũng đừng nhẫn tâm tàn phá như thế?”
Sở Yên Nhiên lại nhận thấy một tia thương cảm nhè nhẹ trong mắt Trương Dương, trong lòng nàng khẽ động. Lẽ nào hắn thực sự gặp cái chuyện gì không vui? Nàng nhỏ giọng nói: “Có phải bị lãnh đạo phe bình phải không? Hay là bị người ta tố cáo ngươi làm chuyện bậy bạ? Hay là ngươi bị mất tiền? Thất tình?...”
Trương Dương cũng chẳng trả lời câu hỏi nào của Sở Yên Nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn những dãy núi trùng trùng điệp điệp đằng xa. Một lúc sau hắn mới nhỏ giọng nói: “Này! Ngươi có cho rằng ta là một gã không ra gì không?”
Sở Yên Nhiên nheo mắt lại, nhìn lại Trương Dương một chút nói: “Ta thấy ngươi có bệnh thì đúng hơn!”
Lúc hai người bọn họ lái xe tới Thanh Thai sơn trang thì cũng đã là hơn một giờ rồi, bên ngoài cũng đã có bốn chiếc xe con đỗ từ trước. Nhìn kỹ lại thì đều là biển số của huyện Xuân Dương, trong đó chiếc Toyota đẹp nhất nhìn lại có chút quen mắt, chỉ là nhất thời Trương Dương cũng không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi, xem ra cũng giống mình, đều đến đây ăn thịt lừa. Ông chủ quán Tôn Mãn Độn với Trương Dương cũng khá thân quen, thấy Trương Dương tới, hắn liền vui vẻ hớn hở chào đón: “Sao tiểu Trương chủ nhiệm tới mà cũng chẳng thèm đánh điện thoại báo ta một tiếng vậy?”
“Cũng là mới nghĩ ra là tới đây, chuẩn bị một chút mấy món đặc biệt đi. Nhanh lên đó!”
Trương Dương rửa mặt ở bồn nước ngay bên ngoài cửa quán, Sở Yên Nhiên cũng lấy trong xe ra chiếc khăn mặt đưa qua cho hắn, rồi ngẩng đầu nhìn một chút quán thịt lừa nói: “Cũng lâu lắm rồi ta chưa ăn thịt lừa!”
Trương Dương nở nụ cười tà ác nói: “Ăn ngon lắm đó! Không phải người nhà ta cũng không dẫn ngươi tới đây đâu!”
Sở Yên Nhiên hờn dỗi cau cái mũi nhỏ nhắn lại, điệu bộ trông cực kỳ đáng yêu.
Lúc này một gã thanh niên mặc quần áo vận động viên màu xanh từ trong quán đi ra, lúc đi ngang qua, hắn thoáng liếc nhìn qua Trương Dương một cái rồi lại tiếp tục đi tiếp.
Trương Dương nhìn chằm bóng lưng thằng nhãi kia, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử này có điểm kỳ quái!”
“Có gì kỳ quái vậy?” Sở Yên Nhiên hiếu kỳ hỏi.
Trương Dương liền giải thích: “Nếu là một gã đàn ông con trai bình thường, thì chắc chắn hắn phải nhìn đại mỹ nữ là ngươi trước chứ không phải là ta. Mà ta cũng không có nhận ra hắn, vậy thì hắn nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Có thể là hắn biết ngươi nhưng ngươi lại không biết hắn? Hoặc hắn là một gã đồng tính luyến ái, chỉ hứng thú với ngươi chứ không phải ta thì sao?”
Trương Dương cũng sợ đến toàn thân nổi da gà, cuống quít kéo Sở Yên Nhiên vào trong quán, không để nàng ta lại nghĩ bậy bạ nữa.
Tôn Mãn Độn nhanh nhẹn bưng mấy đĩa thức ăn lên, có thịt lừa, có ruột, còn có cả mấy cái tròn tròn dài dài của lừa đực nữa. Sở Yên Nhiên cũng không có thích ăn thịt lắm, chỉ gắp mấy miếng nhỏ rồi chuyển qua ăn món rau, kể ra mấy món rau của quán này nấu cũng rất khá. Trương Dương vốn định lừa Sở Yên Nhiên ăn cái lư tiên kia, thế nhưng nàng ta lại cực kỳ cảnh giác, thấy cái điệu đầy vẻ mờ ám của thằng nhãi này liền cảm giác như hắn đang muốn làm điều gì đó không tốt. Lại thấy hắn có lòng tốt gắp cho một miếng thịt tròn tròn dài dài, liền nhận ra đây là cái gì, nàng gắt giọng nói: “Ta không thích ăn thịt, ngươi bỏ ra đi!”
“Ăn ngon lắm, thử một miếng đi!”
“Đã nói không ăn là không ăn! Sao ngươi không ăn đi?” Sở Yên Nhiên biết tỏng cái dụng tâm hiểm ác của thằng nhãi này, một mực từ chối không ăn.
Trương Dương thở dài cảm thán nói: “Ngươi không ăn thì ta ăn. Đồ ngon như vậy thì sao lại bỏ phí được!” Trương Dương chậm rãi châm tửu rồi từ từ thưởng thức mấy cái lư tiên kia, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, còn Sở Yên Nhiên vẫn cứ như cũ, chỉ ăn mấy món rau, không động đến thịt nữa, mặc kệ thằng nhãi kia thích ăn gì thì ăn.
Đột nhiên Trương Dương lại quay sang hỏi: “Ngươi tại Kinh Sơn làm những gì vậy?”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Ngươi mà cũng quan tâm tới ta sao?”
“Ta là sợ ngươi còn trẻ người non dạ, dễ bị người ta lừa!”
“Ta mở một trung tâm thể dục thẩm mỹ và một cửa hàng sửa xe ở đường Đại Minh của Kinh Sơn, đây là danh thiếp của ta!" Sở Yên Nhiên dùng khăn lau tay, sau đó lấy ra một hộp danh thiếp được trang trí tinh xảo, từ trong đó lấy ra một cái danh thiếp đưa cho Trương Dương, danh thiếp được làm tương đối khéo léo, mặt trên có ghi chủ tịch trung tâm thể hình chân thiện mỹ thành phố Kinh Sơn, chủ tịch salon sửa chữa trang chí xe hơi.
Trương Dương trợn mắt há mồm không tin vào mắt mình nữa: “Chủ tịch hai công ty lớn cơ à? Không phải ngươi lừa ta đó chứ?”
“Ta lừa ngươi để làm gì? Hai công ty này đều là của ta và dì Lâm hùn vốn lập lên, ta là đại cổ đông!”
Ánh mắt Trương Dương tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn Sở Yên Nhiên. Lúc này Sở Yên Nhiên mới giải thích cho hắn hiểu, dì Lâm tên thật là Lâm Tú, là vợ của Tạ Quốc Trung nguyên cục phó cục công an thành phố Kinh Sơn. Sau khi mẹ của nàng ta mất, dì Lâm vẫn thường xuyên chiếu cố tới nàng, bởi vậy nàng cũng coi dì Lâm như người nhà. Hơn nữa Tạ Quốc Trung trước kia còn là cộng tác viên dưới quyền của ông nội nàng, bởi vậy mà quan hệ hai nhà cũng khá khăng khít. Tuy rằng nàng là chủ tịch của cả hai công ty, nhưng thực tế nàng cũng chẳng cần phải làm gì cả. Tiền vốn thì là của bà ngoại cho, còn phần kinh doanh như thế nào dều do dì Lâm giúp nàng quản lý, bởi vậy thường ngày nàng cũng chẳng có việc gì làm cả, chỉ việc chạy chơi loanh quanh.
Trương Dương cũng thở dài cảm thán, cùng là người với nhau nhưng số mệnh thực khác xa nhau quá. Chẳng qua là Sở Yên Nhiên không có hứng thú với quan trường, chứ không với những mối quan hệ kia của nàng, thì tại cái tỉnh Bắc Nguyên, nàng ta muốn làm gì mà chẳng được. Trương Dương cũng thấy có chút ước ao, thậm chí sinh ra một chút tà niệm. Nếu như có thể đem nàng ta đè xuống bên dưới, vậy chẳng phải những mối quan hệ của nàng ta sẽ thành của mình sao? Thế nhưng rất nhanh hắn cũng thấy hổ thẹn với chính cái ý nghĩ nhơ bản đó của mình, Trương đại quan nhân hắn là ai chứ? Cái chuyện dựa dẫm bám váy đàn bà mất mặt như vậy, có cho thêm tiền hắn cũng không thèm làm.
Sở Yên Nhiên cũng không biết thằng nhãi này đang miên man suy nghĩ đi tận đâu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Trương Dương lại chậm rãi nhấp một ngụm rượu nói: “Ta đang nghĩ về ngươi, một cô gái còn trẻ như ngươi cứ sống không có lý tưởng. Tuy rằng hiện giờ ngươi muốn cái gì là có thể có cái đó, nhưng người ta sống trên đời này ai cũng đều có mưu cầu một điều gì đó, đúng không?”
Sở Yên Nhiên uống một ngụm nước ngọt rồi nói: “Bây giờ ta lại thấy hâm mộ một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình như ngươi thì có, suốt ngày chỉ lo mấy cái chuyện sinh con đẻ cái, chẳng phải bận tâm tới điều gì. Hay là ngươi làm một bản báo cáo lên cấp trên, để ta làm phó chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, làm thủ hạ dưới trướng ngươi, thế nào?”
Trương Dương cũng nhịn không được phải vỗ tay khen thưởng cái ý nghĩ viển vông này của cô nàng Sở Yên Nhiên, nhưng trên mặt hắn nở nụ cười khinh khỉnh nói: “Phó chủ nhiệm thì e rằng không được rồi, nhưng ta chỉ còn thiếu một thư ký về đời sống mà thôi. Ngươi cứ cân nhắc một chút đi!”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt mắng: “Đi làm thư ký cho ngươi thì chẳng khác nào dâng mình tới miệng sói!”
“Ngươi đã từng ngủ cùng với con sói này rồi, còn gì mà phải sợ nữa chứ? Hai ta đều còn trẻ, không bằng cũng nên thử một chút thế nào là tình yêu đẹp chứ nhỉ?”
“Với hàng loại hai như ngươi sao?” Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn Trương Dương.
Trương Dương cũng thấy có chút buồn bực: “Ta đâu có chạm đến lòng tự ái của ngươi đâu? Sao lại nặng lời từ chối thẳng thừng như vậy?”
Sở Yên Nhiên cười tủm tỉm nói: “Có biết vì sao ta thích nói chuyện phiếm với ngươi hay không?”
Trương Dương lắc lắc đầu.
“Tại vì ở cùng chỗ với một người xấu xa đê tiện như ngươi, ta mới thấy được tính tình mình cao quý cùng vĩ đại đến cỡ nào, đây là đối lập đó!”
Trương Dương nở nụ cười nói: “Nghe được những lời này của ngươi, để một hôm nào đó là sẽ nghiên cứu tỉ mỉ lại cấu tạo sinh lý của ngươi một chút, để xem xem rốt cuộc chỗ nào của ngươi cao quý hơn so với ta!”
Sở Yên Nhiên tức giận trừng mắt lườm Trương Dương. Thằng nhãi này thực vô sỉ quá đi, những lời như vậy mà hắn cũng có thể nói trước mặt một cô gái xinh đẹp như mình được. Đang định tạt cả cốc nước vào mặt thằng nhãi vô sỉ này, nhưng cốc nước vừa giơ lên nàng lại đặt xuống, mỉm cười nói: “Ta biết là ngươi đang tìm cách chọc giận ta, ta không để ngươi được như ý đâu!”
Hai người vẫn cứ đấu võ mồm trêu đùa nhau một lúc lâu nữa, thế nhưng trong lòng cả hai cũng đều không có chút tức giận nào. Tuy rằng Trương Dương liên tục dùng những từ ngữ tục tĩu nhưng Sở Yên Nhiên cũng chẳng chịu thua kém, liên tục ứng phó đối đáp lại hắn. Dù sao Trương đại quan nhân cũng là một cán bộ nhà nước, hơn nữa Sở Yên Nhiên lại là con gái, mấy lần trêu đùa nàng nhưng cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, hắn cũng thôi không trêu nàng nữa, tiếp tục lao vào ăn uống chè chén.
Sau khi hai người ăn uống no say định rời đi thì mới phát hiện lốp xe của Sở Yên Nhiên bị người ta đâm thủng. Sở Yên Nhiên thấy cảnh này cũng có chút buồn bực, vừa rồi ở ủy ban nhân dân xã đâm thủng lốp xe của Trương Dương, nghĩ không ra lại bị báo ứng nhanh như vậy, hơn nữa lại bị người ta đâm thủng bốn lốp luôn.
Chuyện xảy ra ở bên ngoài quán Thanh Thai sơn trang, hiển nhiên Trương Dương phải đi tìm ông chủ quán Tôn Mãn Độn hỏi rõ sự tình. Nhưng mà hắn lúc nào cũng cắm cúi trong bếp, làm sao biết được có người đi đâm lốp xe người khác như vậy, hơn nữa trước đây chuyện này cũng chưa bao giờ phát sinh cả.
Trương Dương cũng biết đây là có người cố tình muốn phá rối, nhưng mà người ta lại giấu mặt đánh lén, bởi vậy hắn cũng chẳng biết là kẻ nào làm cả. Đành phải mượn điện thoại di động của Sở Yên Nhiên, tính gọi cho Đỗ Vũ Phong tới đón, thế nhưng sóng điện thoại ở đây lại hơi yếu không gọi được, đành phải mượn điện thoại bàn của Tôn Mãn Độn gọi. Là tiểu Trương chủ nhiệm nhờ, hiển nhiên Đỗ Vũ Phong vui vẻ nhận lời tới đón hai người ngay.
Gã thanh niên mặc đồ thể thao lúc nãy nhìn chằm chằm Trương Dương lại từ trong quán đi ra, thấy bốn bánh xe của Trương Dương đều xịt hơi, hắn hắc hắc cười lớn. Sở Yên Nhiên đang buồn bực, lại thấy có người cười chế diễu mình, trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi cười cái gì? Bị điên à?”
Giọng nói gã thanh niên kia đầy châm chọc đáp trả lại: “Là trẻ con thì đừng nên ngông cuồng ngạo mạn, bằng không không biết sẽ chết lúc nào đâu!”
Hiển nhiên Sở Yên Nhiên cũng là một người không biết chịu thua ai bao giờ, giận dữ mắng lớn: “Ngươi nói cái gì?”
Bị người khác khinh thường chế diễu, lại ngay trước mặt con gái như vậy, Trương đại quan nhân không muốn nổi giận cũng không được, hắn cười lạnh nói lại gã thanh niên kia: “Sao ngươi nói mà chẳng có chút suy nghĩ nào như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.