Viên Lập Ba nói: "Vào thời điểm này, em mở miệng cầu hắn làm việc có phải là không được tốt hay không?"
Viên Lập Cương nói: "Nghĩ đến số tiền mà em vay đi, ông già đã không muốn mở miệng cầu người giúp em rồi, em mà còn không mau nghĩ biện pháp, chỉ sợ không đến vài ngày nữa thì ngân hàng sẽ đến đòi nợ tới cửa!"
Viên Lập Ba gật đầu, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi, chỉ là giữa đường lại đổi ý, thấp giọng nói:" Hay là, chúng ta mời hắn ăn cơm, nói là tiễn đưa hắn"
Viên Lập Cương nói: "Tốt, mời luôn bọn người Khương Lượng đến" Đầu óc của Viên Lập Cương gần đây đã rộng mở hơn rất nhiều, hắn ý thức được là chỉ dựa vào cha thôi thì không được, có vài mối quan hệ phải dựa vào sức lực bản thân, chỉ có con chim đủ lông đủ cánh không ngừng lớn mạnh, thì mới có thể rời khỏi cha mình mà bay thật cao thật xa. Trên đời này không có người nào là thật sự ngu si cả, Viên Lập Cương đã sớm nhìn ra Trương Dương giảng hòa với hai anh em họ là có mục đích rồi, chỉ là hắn cũng không rõ ràng mục đích của Trương Dương là gì thôi, sau đó em trai phản bội Hứa Gia Dũng hắn mới hiểu được, Trương Dương muốn lợi dụng em trai để đối phó Hứa Gia Dũng, mà kết quả cuối cùng của Hứa Gia Dũng làm cho Viên Lập Cương cực sợ, hắn cũng không biết trong đầu của Trương Dương có suy nghĩ gì, nhưng mà hắn tin rằng Hứa Gia Dũng nhất định là chết trong tay của Trương Dương, em trai trong bất tri bất giác đã trở thành đồng lõa rồi, một người có nhiều năng lực như Hứa Gia Dũng mà cũng có kết cục thê thảm như vậy, hai anh em bọn họ làm sao mà còn đấu với Trương Dương nữa?
Viên Lập Cương biết cha cực kỳ phản cảm đối với Trương Dương, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc hắn thay đổi thái độ, theo Viên Lập Cương thấy, cha đã già rồi, cuối cùng cũng sẽ bị thời đại loại bỏ, Trương Dương, Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi, những người này mới là nhân vật chủ chốt trong thời đại mới, hắn muốn phát triển, thì nhất định gia nhập vào vòng tròn của người ta, đây chính là sự khác biệt. Cách đối đãi nhìn nhận vấn đề của hai đời người không giống nhau, phương pháp xử lý vấn đề đương nhiên là cũng không giống nhau.
Viên Lập Ba không có nghĩ nhiều như đại ca, nhưng mà hắn rõ ràng một việc, hắn không đắc tội nổi với Trương Dương, làm bạn với người như vậy, hắn có thể sống thoải mái hơn một ít. Đưa tiễn Trương Dương là một cái cớ không tồi, vì vậy Viên Lập Ba liền gọi cú điện thoại này.
Thật là trùng hợp, cú điện thoại của hắn lại chính là cú điện thoại đầu tiên sau khi Trương Dương mở máy điện thoại lên.
Viên Lập Ba nói: "Thị trưởng Trương, nghe nói anh sắp điều đi, tối nay có rãnh hay không, tôi muốn làm tiệc tiễn đưa anh"
Nhận được cú điện thoại của Viên Lập Ba, Trương Dương ít nhiều gì cũng có chút cảm động, vô luận là hắn thăng chức, nhưng trong thể chế Bình Hải, trong mắt của phần lớn người tại Giang thành thì, lần này hắn rời đi chính là một thất bại trên chính trị, lúc người đang đắc thế thì bên cạnh có đủ kẻ nịnh hót, chỉ là khi thất thế thì người khác e sợ tránh còn không kịp, đương nhiên cũng có rất nhiều người bạn chân chính sẽ không vì chuyện này mà thay đổi thái độ đối với hắn, nhưng mà trong quan hệ bình thường thì, Viên Lập Ba chính là người đầu tiên chủ động đưa tiễn hắn.
Từ sau khi Thường Lăng Phong nói đem kẻ địch biến thành bạn bè thì, hai anh em Viên Lập Ba trở thành một thí nghiệm thành công của Trương đại quan nhân, Trương Dương cũng không từ chối, khoái trá đáp ứng lời mời của Viên Lập Ba. Hắn kêu Viên Lập Ba mời Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch, tất cả mọi người đếu, nếu như từng bước đưa tiễn, thì Trương Dương đúng là không có dư thừa phần tinh lực này, cho nên đem tất cả những người muốn đưa tiễn hắn tập hợp lại, giải quyết một lần, đây chính là tác phong quen thuộc của Trương đại quan nhân.
Địa điểm mời khách đặt tại Ngư Mễ Chi Hương, cái này là do Trương Dương chỉ định, hai anh em Viên Lập Ba đã đến rất sớm, bao trọn cả Thủy Tinh các, nhưng làm cho bọn họ bất ngờ chính là, lần này không chỉ có đám người Khương Lượng đến, ngay cả thường ủy Giang thành, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi cũng đén, Vinh Bằng Phi nghe Khương Lượng nói tối nay sẽ đưa tiễn Trương Dương, cho nên cũng tạm gác lại mọi việc mà đến đây.
Viên Lập Cương nhìn thấy Vinh Bằng Phi xuống xe, vội vàng chạy lại, nhiệt tình chào hỏi: "Cục trưởng Vinh, ngài cũng đến"
Vinh Bằng Phi cười ha hả nói: "Tôi không mời mà đến, cậu sẽ không chào đón tôi chứ?"
Viên Lập Cương cuống quít nói: "Bình thường tôi muốn mời cục trưởng Vinh đi ăn còn không được, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh đã tới"
Trương Dương lúc này đã lái xe tải đến bãi giữ xe của quán, Vinh Bằng Phi cười nói: "Ngày hôm nay hắn mới là nhân vật chính" Những lời này của Vinh Bằng Phi là nhắc nhở Viên Lập Cương, đừng quên chủ nhân buổi tiệc hôm nay là ai? Hắn cũng không muốn cướp đoạt danh tiếng của Trương Dương.
Trương Dương cũng không ngờ lại gặp phải Vinh Bằng Phi, hắn cười cười nắm tay với Vinh Bằng Phi: "Cục trưởng Vinh, anh không phải là đặc biệt đến ăn cơm chứ?"
Vinh Bằng Phi cười nói: "Tôi biết cậu không có thời gian, tôi cũng không có thời gian, nghe nói bọn họ làm tiệc đưa tiễn cậu, tôi cũng đi theo góp vui, nếu cậu không chào đón, vậy bây giờ tôi đi"
Trương Dương nói: "Có thể để cho cục trưởng công an đến đưa tiễn tôi, tôi hài lòng còn không kịp, hôm nay cũng được, uống rượu rồi không được phép giở giọng, không được dùng quan uy áp dân nha"
Viên Lập Cương đứng một bên nghe, trong lòng thầm than, đưa mắt ra nhìn khắp thể chế Giang thành, dám nói chuyện với Vinh Bằng Phi như vậy quả thật chẳng có mấy người.
Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ cũng chạy đến, hai người bọn họ là do Trương Dương tự thông báo.
Hai anh em Viên Lập Cương lập tức mới mọi người vào Thủy Tinh các, nghe nói Trương Dương đến, quản lý Tô Cường cũng vội vã ra gặp mặt, Tô Cường nói: "Tối nay coi như tôi mời, đưa tiễn thị trưởng Trương"
Viên Lập Ba cũng không cam tâm tình nguyện, lập tức nói: "Phải không, tối nay tôi làm chủ mà, đừng ai giành với tôi"
Trương Dương mỉm cười nói: "Ai mời khách cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người có thể ngồi cùng một chổ vui vẻ với nhau, tôi đến Nam Tích nhậm chức, cũng không phải là một đi không trở ề, sau này không thiếu cơ hội quấy rầy các người đâu, các người đừng ai tranh giành nữa, lần này đưa tiễn thì chúng ta cùng nhau ăn, lúc đón gió tẩy trần thì thay phiên nhau, được chưa?"
Cả đám người đều cười nói: "Được"
Dưới sự kiên trì của mọi người, Trương Dương ngồi xuống vị trí chủ, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi ngồi bên cạnh hắn, những người khác lần lượt ngồi xuống, Viên Lập Ba đặt biệc mang đến hai chai rượu quý, người sáng mắt vừa nhìn liền biết đây là cống phẩm của chính phủ rồi, khẳng định là rượu mà lão gia tử của hắn dùng để chiêu đãi, cái vòng tròn này là vậy đó, vĩnh viễn là nhìn thấy mà không nói ra.
Vinh Bằng Phi tuy rằng không muốn cướp danh tiếng của Trương Dương, nhưng mà sự xuất hiện của gã dù sao cũng đã làm phai mờ hào quang của Trương Dương đi một chút, chính là bởi vì sự tồn tại của gã, hơn phân nửa người không dám thả lỏng ra. Trương Dương thì khác, lúc trước hắn thế nào thì bây giờ hắn vẫn thế ấy, con người sống trên đời dù sao cũng phải có một mặt chân thật, bất luận là lúc nào cũng phải đeo mặt nạ vào, đúng thật sự là quá mệt mỏi.
Vinh Bằng Phi nếu đã tới rồi, thì cũng không muốn mang mặt nạ, gã không muốn nặn ra cái bộ mặt đầy quan uy của mình, nhưng cái này là đối với Trương Dương. Trong lòng của người khác, sự xuất hiện của Vinh Bằng Phi đã tạo thành một loại áp lực vô hình không nói nên lời.
Biểu hiện của hai anh em Viên Lập Ba và Viên Lập Cương rất là câu nệ, tuy rằng bọn họ là người đề xướng cái tiệc đưa tiễn này, bọn họ cũng muốn dung nhập vào cái vòng tròn này, vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà sự xuất hiện của Vinh Bằng Phi đã làm cho bọn họ bất ngờ.
Vinh Bằng Phi nâng ly rượu lên, cười nói: "Chủ đề tối nay của chúng ta chính là đưa tei64n Trương Dương, tối nay tất cả mọi người phải uống thật sâu, uống ra thành ý, không say không về"
Trương Dương cười nói: "Tôi nghe ra rồi nha, cục trưởng Vinh đang gây xích mích quần chúng đấu quần chúng đây mà, ngàn vạn lần đừng có chơi xa luân chiến, muốn uống, chúng ta cùng nhau uống"
Vinh Bằng Phi cười nói: "Tính cảnh giác của đồng chí Tiểu Trương càng ngày càng cao"
Trương Dương thở dài nói: "Ngã một lần, bây giờ phải đi xa xứ, tính cảnh giác còn không cao thì chắc phải đi xung quân luôn"
Vinh Bằng Phi cười ha hả, đứng lên, tất cả người ở đây mà cũng chỉ có một mình gã cười, những người khác không dám cười, luôn cảm thấy những lời nói của Trương Dương lộ ra một mùi vị bi thương không nói nên lời, Vinh Bằng Phi nói: "Trong thể chế nếu như một người vĩnh viễn đứng tại chổ, chứng minh rằng người đó không có phát triển, không có phát triển có ý nghĩa là không có tiền đồ. Người chết sống lại, bây giờ thấy chuyện này to như bầu trời, một mai đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thì chẳng qua chỉ là một việc nhỏ như lông gà, nhất thời mà thôi"
Trương đại quan nhân liền nịnh hót: "Nghe anh nói chuyện một buổi, hơn hẳn mười năm đọc sách, cục trưởng Vinh, anh đừng làm cục trưởng công an nữa, anh hẳn là nên làm bộ trưởng giáo dục, anh mới là nhà tư tưởng thời đại mới"
Khương Lượng phụ họa: "Tôi thấy cũng đúng, mỗi câu nói của cục trưởng Vinh đều là cho người ta tỉnh ngộ, chỉ là đạo lý này chúng tôi đều hiểu, nhưng không đạt được cái cảnh giới đó"
Trương Dương cười nói: "Nịnh nọt, tuyệt đối là nịnh nọt. Cục trưởng Vinh, thật ra làm quan không dễ dàng, lúc làm dân chúng, có thể hít thở bầu không khí trong lành, khi làm quan rồi, trong không khí liền có trộn lận rất nhiều mùi vị nịnh nọt, lúc chức quan càng lớn, thì mùi nịnh nọt trong bầu không khí càng nhiều, và càng nguy hại đối với thân thể" Hắn nói chuyện từ trước đến giờ cũng không hề cố kỵ bao nhiêu cả, tuy rằng nói như vậy trước mặt nhiều người, nhưng mà cũng chỉ là đùa vui mà thôi.
Vinh Bằng Phi gật đầu nói: "Cho nên, làm quan là một nghề nghiệp mang tính phiêu lưu rất cao, cả ngày bị nịnh nọt vây quanh, ngay cả hít thở không khí trong lành cũng khó khăn"
Khương Lượng bị hai người kẻ hát người bè nói một hồi làm cho xấu hổ: "Tôi nói cục trưởng Vinh, thị trưởng Trương, không cần phải mang giày dẫm người như vậy đâu"
Vinh Bằng Phi nói: "Không nói anh đấy thôi, thật ra không khí xung quanh anh cũng không được tươi mái, người sống trên đời này rất mệt, chỉ là chức vị càng mệt mỏi hơn"
Trương Dương nói: "Phiêu lưu không chổ nào không có"
Ngưu Văn Cường nghe hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, vất vả lắm mới chen mồm vào nói một câu: "Vậy theo như lời hai người nói, những dân chúng bình thường như chúng tôi càng không có đường sống. Tôi thật ra muốn hít thở không khí trong lành, trong lành hay không cũng không sao, có mùi vị nịnh nọt nhiều hay ít cũng không sao, chỉ cần có không khí, tôi sẽ không bị nghẹn chết, chỉ là không khí cũng rất đáng kể, đưa mắt ra nhìn khắp thần châu đại địa này, tất cả đều là bầu không khí có sự nịnh nọt, đều cho người làm quan các người hút đi, chúng tôi không thể không nghẹn chết được!"
Tất cả mọi người đều bật cười, nhưng mà trong tiếng cười rõ ràng có mang theo một thành phần miễn cưỡng.