Trương Dương nói: "Hạng ba có gì mà khó? Nam Tích là chủ nhà, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, lần này tổ chức tại Nam Tích, chúng ta nói thế nào cũng phải giành hạng nhất chứ!" Một câu nói làm cho hai vị phó chủ nhiệm trợn tròn mắt ra, trong lòng nói thằng nhãi này căn bản chỉ là một người thường, Nam Tích tuy rằng có trình độ kinh tế đứng trên bảng xếp hạng của Bình Hải, nhưng mà trình độ thể thao lúc nào cũng đếm ngược cả, lần này thành phố ra nhiệm vụ cho bọn họ, bắt phải tiến vào hạng ba từ tên xuống dưới đã tạo ra một áp lực rất lớn rồi, đang suy nghĩ xem nên động viên tất cả các vận động viên và huấn luyện viên như thế nào đây, chỉ có như vậy thì mới có hi vọng hoàn thành nhiệm vụ mà thành phố giao cho bọn họ, vị chủ nhiệm mới này vừa nghe xong liền muốn giành lấy hạng nhất, thật sự đúng là ăn nói không suy nghĩ, nhưng cũng phải có trình độ mới làm được, vì người bình thường không có khả năng chém gió như vậy được.
Tang Kim Đường nói: "Chủ nhiệm Trương, trình độ thể dục thể thao của Nam Tích chúng ta rất thấp, không phải là ngày một ngày hai có thể đuổi kịp và vượt qua được, cậu vừa mới đến, vẫn chưa rõ ràng tình huống cụ thể ở đây lắm..." Lời này nghe rất là khách khí, vì theo ý trong lòng của ông ta, Trương Dương căn bản chỉ là một thường dân.
Không chỉ có ông ta, ngay cả Lý Hồng Dương cũng nghĩ như vậy, chỉ cần là người có chút hiểu biết về trình độ thể dục thể thao của Nam Tích đều không ai dám nói là giành hạng nhất trong kỳ đại hội này cả, ai cũng biết rằng, nhóm thể dục thể thao mạnh nhất Bình Hải chính là Giang thành, sau đó là Đông Giang, từ trước đến giờ hai vị trí đầu bảng của các kỳ đại hội thể dục thể thao đều là của bọn họ, các thành phố khác cũng chỉ là theo cho góp vui mà thôi, vị trí thứ ba luôn thay đổi, chỉ là hạng ba và hạng hai đúng là có chênh lệch quá lớn.
Trương Dương cười nói: "Tốt, chờ tôi tìm hiểu thêm nữa!"
Hội động viên đã được định trước, lúc mười giờ, tất cả các huấn luyện viên của các đội cũng như các vận động viên ưu tú của Nam Tích đều lục đục đi đến lễ đường của sân thể dục.
Hội trường vô cùng ầm ĩ, Trương Dương và Tang Kim Đường, Lý Hồng Dương ba người đi đến lễ đường,t hì lễ đường đã ngồi đầy người rồi, ba người đi lên bục cao, Tang Kim Đường nháy mắt với Lý Hồng Dương một cái, Lý Hồng Dương gõ gõ micro, lớn tiếng nói: "Mọi người yên lặng một chút..."
Âm thanh nói chuyện trong hội trường đã nhỏ lại một chút, nhưng mà vẫn có người khe khẽ nói chuyện, Lý Hồng Dương chỉ có thể nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Mọi người im lặng một chút Ngày hôm nay ủy ban thể dục triệu tập mọi người đến, là muốn làm công tác động viên, mượn cơ hội này để làm một ít cổ vũ cho đại hội thể dục thể thao của tỉnh, cũng muốn mượn cơ hội này, nghe ý kiến của mọi người một chút, tất cả mọi người có ý kiến gì, thì cứ việc nói ra, nhìn xem chúng ta làm cách nào có thể đạt được thành tích ưu tú trong đại hội lần này" Lý Hồng Dương lúc trước tuy rằng cũng là vận động viên ưu tú, nhưng mà tài nói chuyện của gã thì không được tốt cho lắm, nói chuyện thuyết độ mạnh yếu, phía dưới vừa mới yên tĩnh lại, âm thanh đã có xu thế ồn ào trở lại, những người làm công tác thể dục tại Nam Tích này cũng có chút tản mạn, không coi ủy ban thể dục này ra cái gì cả, coi cuộc họp này trở thành một trình tự thường lệ.
Tang Kim Đường gõ bàn bàn, nói: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, đầu tiên tôi xin giới thiệu một vị lãnh đạo cho mọi người làm quen.." Ông ta chuyển hướng qua Trương Dương, nói: "Vị này chính là chủ nhiệm ủy ban thể dục thành phố Nam Tích mới đến của chúng ta, Trương Dương đồng chí..." Giọng nói của ông ta cũng không lớn, chỉ hấp dẫn sự chú ý của một số người. Có nhiều người đang trò chuyện rất là hăng say, căn bản là không chú ý đến động tĩnh bên trên.
Trên mặt của Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì một nụ cười, nhưng mà hắn đã có phê bình kín đáo với Tang Kim Đường và Lý Hồng Dương, hai vị này tốt xấu gì cũng là phó chủ nhiệm của ủy ban thể dục, nhưng căn bản là không thể là giữ được đầu trận tuyến, bản thân Trương đại quan nhân thì lại không thích họp hành gì, biểu hiện của họp thoạt nhìn có vẻ khô khan chán nản, nhưng trên thực tế cũng là một loại biểu hiện khí tràng, Tang Kim Đường và Lý Hồng Dương rõ ràng là có khí tràng quá nhỏ, kết quả là không áp chế được tràng diện. Ngay cả loại họp hành nhỏ như vậy mà cũng không thể nào áp chế được người ta, thì đừng hy vọng bọn họ có năng lực lãnh đạo gì.
Trương Dương cầm lấy micro, tiện tay kéo đi, hướng micro về phía cái thùng loa, nhất thời làm cho nó vang lên âm thanh chói tai, khiến cho tất cả cuộc nói chuyện của mọi người trong hội trường bị cắt dứt, dừng nói lại, ánh mắt nhìn về hướng bục cao.
Trương đại quan nhân cũng không chút hoang mang chỉnh micro lại, lớn tiếng nói:" Các vị huấn luyện viên, các vị vận động viên, xin chào mọi người, tôi là Trương Dương, là chủ nhiệm ủy ban thể dục mới đến! Từ hôm nay chúng ta bình thường sẽ hay gặp mặt, cho nên các người tốt nhất là nhìn kỹ mặt tôi, nhớ kỹ mặt tôi..." Lời nói của hắn có lực mười phần, lời nói lại trầm bổng du dương, lực chú ý của mọi người đã bị hắn hấp dẫn, đa số người ở đây không ai nghĩ rằng người thanh niên kia lại chính là chủ nhiệm ủy ban thể dục mới đến. Hội trường rõ ràng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều quan sát Trương Dương. Trương đại quan nhân nói rất đúng, sau này bọn họ khẳng định là sẽ có không ít giao tiếp, cần phải nhớ rõ hình dạng của vị chủ nhiệm ủy ban thể dục này.
Trương Dương đang chuẩn bị nói chuyện, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên dưới vang lên, một người đàn ông trung niên mặc đồ vận động cầm lấy điện thoại, lớn tiếng nói: "A lô! Chuyện gì vậy..."
Trương Dương không nhận ra gã, nhưng mà Tang Kim Đường và Lý Hồng Dương đều nhận ra, người đang nghe điện thoại này chính là nhân vật nổi danh trong giới thể dục của Nam Tích, huấn luyện viên thể thao Dương Quảng Chí, gã ta đã giành được rất nhiều chức quán quân thế giới, quán quân châu Á cùng với quán quân toàn quốc, cho nên có địa vị siêu nhiên tại giới thể dục Nam Tích.
Trương Dương nói: " Đồng chí..."
Dương Quảng Chí tiếp tục nghe điện thoại.
Trương Dương nói: "Nói anh đó, người đang nói chuyện điện thoại kia!" Dương Quảng Chí ngẩng đầu, cười cười gật đầu với Trương Dương, nhưng vẫn có ý tiếp tục nghe điện thoại. Gã ta luôn có mặt mũi tại Nam Tích, lúc trước mấy vị chủ nhiệm ủy ban thể dục cũng đều cho gã mặt mũi.
Nhưng mà Trương Dương lại không biết gã là ai, cho dù biết gã là ai, thì Trương Dương cũng không dễ dàng tha thứ cho cái hành động coi rẻ hội trường, Trương đại quan nhân ngay từ đầu bước chân vào hội trường đã muốn tìm một cơ hội lập uy rồi, bây giờ cơ hội đã đến, Trương Dương lạnh lùng nói: "Anh đi ra ngoài..."
Tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt xoay lại nhìn Dương Quảng Chí, Dương Quảng Chí vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, phát hiện ra mình bỗng nhiên trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, mới ý thức được là đã xảy ra cái gì đó, gã cúp điện thoại, cười nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa, lần sau sẽ không như vậy nữa!"
Trương đại quan nhân nói: "Anh đi ra ngoài..."
Dương Quảng Chí lần này đã nghe rõ ràng, vị chủ nhiệm ủy ban thể dục trẻ tuổi này đang đuổi mình đi ra ngoài ngay trước mặt mọi người. Sắc mặt của Dương Quảng Chí thay đổi, trong hệ thống thể dục Nam Tích này, cho đến bây giờ gã luôn là nhân vật được hưởng vinh dự, làm gì bị người ta vũ nhục qua bao giờ chứ, gã cả giận nói: "Cậu có ý gì?"
Trương Dương nói:" Tôi không biết anh là ai? Nhìn tuổi của anh hẳn là một huấn luyện viên, thân là huấn luyện viên, hẳn là phải hiểu được việc làm gương tốt, nói đàng hoàng, đi ngay ngắn, nói đến bận, những lãnh đạo chúng tôi ai mà không bận hả? Anh xem ở đây có anh nghe điện thoại trước mặt mọi người không? Làm người ít nhất cũng phải biết một chút tôn trọng chứ? Chút quy củ ấy mà anh cũng không hiểu, làm sao mà anh có thể mang danh vận động viên được..."