Trương Dương mời Từ Mẫn vào trong phòng làm việc, thằng nhãi này ít nhiều gì cũng có chút có tật giật mình, Thôi Quốc Trụ bây giờ bị như vậy cũng là do hắn hãm hại cả, nhưng mà ai kêu bản thân ông ta ngu ngốc, cam tâm đứng ra làm bia đỡ đạn thay cho người khác chứ. Trương Dương tươi cười nói: "Chị dâu, chị uống cà phê hay trà?"
Giọng nói của Từ Mẫn lạnh như băng: "Tôi không uống gì cả, ngày hôm nay tôi đến đây, là muốn hỏi cậu một chút, lão Thôi nhà chúng tôi rốt cục đã đắc tội thế nào với cậu? Sao cậu lại phải hại ông ấy thảm như vậy?" Nói đến đây, mũi của Từ Mẫn xót lên, nước mắt cũng đã rơi xuống, cái này cũng khó trách Từ Mẫn đau lòng, tình huống của Thôi Quốc Trụ càng ngày càng kém, lúc đầu là không đi đường được, đến ngày hôm nay thì ngay cả tiểu tiện đại tiện cũng không khống chế được, vô luận là ai đến hội chẩn, cũng đều nói là Thôi Quốc Trụ không có bệnh gì hết, nói là tâm lý của ông ta có vấn đề, tự ám chỉ chính mình là có bệnh. Từ Mẫn vốn nghĩ là không muốn đi tìm Trương Dương, chỉ là chủ nhiệm khoa tiết niệu Từ Quang Thắng đã chỉ cho bà một con đường, Từ Quang Thắng cũng cảm thấy Từ Mẫn đáng thương, gã và Từ Mẫn có quan hệ cũng không tồi, con trai của gã học cờ vây ngay trong trường học của Từ mẫn, mà loại bệnh của Thôi Quốc Trụ gã cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, bạn học cũ của gã phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính làn trước cũng có tình huống không khác biệt gì Thôi Quốc Trụ bây giờ cả, dùng tiêu thiên triêu bôi vào chổ ấy, rồi phương thuốc cũng là do chính Trương Dương đưa cho gã. Thôi Quốc Trụ và Vương Quảng Chính có một điểm giống nhau, chính là đều đắc tội với Trương Dương, xem ra đắc tội với tên nhóc này đều có kết quả không được hay ho mấy. Từ Quang Thắng đương nhiên là không thể nói thẳng nghi vấn của mình ra được, mà chỉ ám chỉ Từ Mẫn rằng, giải linh cần có người tu hệ linh, ai gây ra vấn đề tâm lý cho Thôi Quốc Trụ, thì tìm người đó đến nói chuyện với Thôi Quốc Trụ, cởi mở khúc mắc của ông ta là được rồi, cho nên Từ Mẫn ôm mục đích này mà đến tìm Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Chị dâu, chị đừng có gấp, chủ nhiệm Thôi sinh bệnh, tôi cũng rất đau buồn"
"Cậu đau buồn, còn lão Thôi nhà chúng tôi thì bị cậu chọc tức lên"
Nụ cười của Trương Dương vẫn không thay đổi:" Chị dâu, em có thể hiểu tâm tình của chị, hay là như vậy đi, em đi theo chị đến bệnh viện, nói chuyện giải sầu cho chủ nhiệm Thôi, nói rõ mọi chuyện ra, để trong lòng ông ấy không còn nghĩ đến mấy chuyện này nữa"
Từ Mẫn thở dài nói: "Tiểu Trương à, lão Thôi nhà chúng tôi không có bản lĩnh gì cả, tôi không muốn ông ấy làm cán bộ gì hết, cũng không muốn ông ấy tranh giành cái gì với ai cả, chỉ muốn ông ấy có thể bình an làm đến nghỉ hưu thôi, rồi về nhà dưỡng già, đến độ tuổi của chúng tôi rồi, không có cái gì quan trọng hơn sức khỏe cả"
Trương Dương gật đầu nói: "Chị dâu, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi" Từ Mẫn nghĩ như vậy, nhưng mà Thôi Quốc Trụ lại không nghĩ như vậy, nếu như Thôi Quốc Trụ có thể có được một phần suy nghĩ của vợ, thì mọi chuyện cũng không biết thành nông nỗi như thế, ông ta cũng không gặp phải đau khổ như vậy.
Trương Dương đi theo Từ Mẫn đến bệnh viện nhân dân số hai, từ khi Thôi Quốc Trụ nằm viện đến nay, đây là lần thứ ba hắn đến thăm Thôi Quốc Trụ.
Thôi Quốc Trụ cũng không muốn gặp hắn, thấy Trương Dương cười tủm tỉm đi vào, Thôi Quốc Trụ hận không thể lượm giầy lên mà ném vào mặt thằng khốn này, chỉ đáng tiếc là ông không có một chút sức nào hết.
Trương Dương đi đến ngồi xuống bên người Thôi Quốc Trụ, cười nói: "Thân thể của chủ nhiệm Thôi gần đây thế nào?"
Thôi Quốc Trụ hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Từ Mẫn nói: "Lão Thôi, chủ nhiệm Trương đến thăm ông đó"
Thôi Quốc Trụ vẫn nhắm mắt lại.
Trương Dương cười nói: "Chị dâu, không có gì đâu, để em và chủ nhiệm Thôi nói riêng vài câu"
Từ Mẫn do dự một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng bệnh, bà đúng là không có bệnh pháp, nếu như Thôi Quốc Trụ gặp phải cái dạng này, chỉ có thể đưa ông ta đến tỉnh thành để tìm chuyên gia tâm lý mà thôi. Khi Từ Mẫn ra ngoài, cũng không quên đóng cửa phòng lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Trương Dương và Thôi Quốc Trụ.
Trương Dương nói:" Chủ nhiệm Thôi, thành phố cho tôi tạm thời đảm nhiệm bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục"
Thôi Quốc Trụ hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Cậu hài lòng rồi chứ"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Thôi, thật ra thì tôi cũng không có hứng thú gì với công tác này cả, những người hiểu tôi đều biết, con người của tôi không sợ việc, trọng trách càng nghiêm trọng tôi càng thích thú, nếu như tổ chức an bài cho tôi chức vị gì, thì tôi sẽ làm chức vị đó, hơn nữa còn làm cho tốt"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi không có hứng thú"
Trương Dương nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng không cần lòng vòng với ông, chủ nhiệm Thôi, tôi thấy ông không có bệnh, ông bị vấn đề tâm lý mà thôi"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi không cần cậu thương hại, cũng không cần cậu an ủi, bệnh của tôi tôi tự biết, cậu yên tâm, tôi sẽ không suy sụp, tôi không cần cầu cậu"
Trương Dương nói: "Chúng ta đều là đảng viên, đảng viên thì không sợ nói thật, lúc tôi cõng ông lên xe cấp cứu, có phải là ông đã tỉnh rồi không?"
Trong lòng Thôi Quốc Trụ cả kinh, thằng nhãi này làm sao mà biết? Ông ta cho rằng Trương Dương cố ý lừa mình, liền lạnh lùng nói: "Tôi không đê tiện như cậu nghĩ vậy đâu"
Trương Dương cười nói: "Đó chính là do tôi đã chọc cho ông giận thành như vậy, nếu như ông bị bệnh bởi vì tôi, chủ nhiệm Thôi, tôi xin lỗi ông, người Trung Hoa chúng ta có câu, muốn người không biết thì đừng có làm, thật ra lúc tôi cõng ông lên xe, tôi đã có thể cảm giác được hô hấp và nhịp đập tim của ông, tiết tấu đột nhiên thay đổi, tôi đoán chắc rằng ông đã tỉnh"
Thôi Quốc Trụ nghe hắn nói vậy, mặt già đỏ lên, nhắm chặt hai mắt không nói lời nào cả.
Trương Dương nói: "Tôi biết ông giận tôi, cho nên muốn mượn chuyện này để cho tôi một bài học, ông ở bệnh viện, mọi chuyện trở nên ầm ĩ, lãnh đạo thành phố sẽ quan tâm, hẳn là sẽ nghiêm phạt tôi"
Thôi Quốc Trụ có chút hoảng hốt, chối: "Tôi không nghĩ như vậy"
Trương Dương đưa tay cầm lấy cổ tay của Thôi Quốc Trụ, ngón tay điểm nhẹ lên mạch môn của ông, Thôi Quốc Trụ cảm thấy một trận đau đớn, không tự chủ mở hai mắt ra, ngạc nhiên nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Một người nói dối cũng không dễ dàng, ông bình thường cũng đánh cờ vây, hẳn là cũng giỏi về quan sát biểu tình tâm lý của người khác, chủ nhiệm Thôi à, nế như ông nói ra lời thật, thì trong lòng hẳn là sẽ dễ chịu hơn nhiều"
Thôi Quốc Trụ cũng đã không nhịn được nửa, ông lớn tiếng nói: "Đúng vậy, tôi đã tỉnh, tôi muốn mượn chuyện này để cho cậu một bài học, cậu là một người trẻ tuổi, không hiểu cách tôn trọng người khác, không phải là tôi muốn làm cái bí thư tổ đảng này, là tổ chức muốn tôi làm, cậu ít nhất cũng phải biểu thị sự tôn trọng cơ bản đối với tôi chứ? Cậu không có, tôi biết cậu thấy tôi làm bí thư tổ đảng thì không vừa mắt, cho rằng tôi đoạt danh tiếng của cậu, đoạt quyền lực của cậu, bây giờ tôi đã từ chức rồi, cậu cũng được như nguyện rồi, cậu thỏa mãn chưa?" Thôi Quốc Trụ nói ra nhiều như vậy, phiền muộn dồn nén trong lòng mấy ngày hôm nay cũng biến mất rất nhiều.
Trương Dương cười cười nói: "Tôi biết mà"
"Cậu biết cái gì? Đảng viên trong ủy ban thể dục ai không có kinh nghiệm phong phú hơn cậu? Cậu căn bản chỉ là một người thường mà thôi! Cậu thì biết cái gì? Cậu có kinh nghiệm công tác tương quan sao? Ăn nói lung tung, chỉ biết bốc phép, nói cái gì mà muốn giành hạng nhất của cả hai bảng? Cậu cho rằng làm lãnh đạo chỉ cần khoác lác là được sao? Công tác là cần làm đến nơi đến chốn, chứ không phải khoác lác bốc phét là xong"