Y Đạo Quan Đồ

Chương 530.3: Nhắm mắt chịu đựng (3)




Hai người mắng xong đều buông tai hắn ra, một trái một phải ngồi xuống cạnh hắn. Trương đại quan nhân giang hai tay ra ôm lấy eo thon của họ, Hải Lan và Hồ Nhân Như tự nhiên ngả vào lòng hắn, rất nhiều lúc chính là như vậy, một khi đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ này, một số sự xấu hổ không cần thiết sẽ tự nhiên biến mất.
Hồ Nhân Như lúc này mới có cơ hội lấy quà tặng cho Trương Dương ra, là một khăn trùm đầu màu đỏ đặc sắc của Ả Rập, cô ta đội giúp Trương Dương, Hải Lan và Hồ Nhân Như nhìn thấy Trương Dương trông chẳng ra làm sao, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Hải Lan khẽ cười nói: "Giống người Ả Rập quá."
Hồ Nhân Như nói: "Nếu phẩy chữ bát làm ria mép thì càng giống hơn."
Trương Dương nói: "Anh nghe nói Ả Rập cho phép một chồng nhiều vợ, hay là anh dứt khoát tìm quan hệ nhập tịch Ả Rập nhé!"
Hải Lan nói: "Anh nếu nhập quốc tịch Ả Rập, không biết có bao nhiêu cô gái Trung Đông sẽ ngả vào lòng anh, không khéo sẽ lại dấy lên một cuộc chiến tranh vùng vịnh nữa đấy."
Hồ Nhân Như nói: "Đi đi, sau khi đi, Trung Hoa đại địa chúng ta sẽ bớt đi một họa hại!"
Trương Dương nói: "Anh hay là không đi nữa, có thể bớt đi họa hại nào thì hay họa hại đấy."
Hải Lan nói: "Em sao không nhìn ra anh có cảnh giới tư tưởng như vậy."
Trương Dương cười nói: "Cảnh giới tư tưởng của anh không bằng hai em, bọn em sau này toàn bộ đều là kì nữ tử có thể liệt vào liệt nữ truyện, để bảo hộ phụ nữ Trung Đông, vì bảo vệ hòa bình thế giới, hai em hãy mang tinh thần không sợ hãi, mang theo ý niệm ta không vào địa ngục thì ai vào, xã thân cứu người, loại tình thần này đáng để tất cả nữ tính trên thế giới học tập."
Hồ Nhân Như không nhịn được mà bật cười bật cười, nắm tay lại đấm lên vai Trương Dương hai cái: "Nhân phẩm của anh sao mà vô lại thế, chuyện gì anh cũng có thể nói một cách quang minh chính đại, kì thật anh là kẻ vô sỉ nhất, mặt dày nhất."
Hải Lan nói: "Em còn cho rằng anh bảo bọn em về là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, nhưng cả nửa ngày rồi, anh là vì..." Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Hải Lan lại là một trận mặt đỏ tim đập, đấm lên vai Trương Dương hai cái: "Vô sỉ, hạ lưu!"
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: "Chúng ta tình cảm thì tình cảm thật, nhưng anh gọi bọn em về thật sự là có chuyện nghiêm chỉnh."
Hồ Nhân Như hỏi: "Chuyện nghiêm chỉnh gì?"
Trương Dương đem chuyện vận hội tỉnh nói ra.
Hồ Nhân Như và Hải Lan đều lắng nghe nghiêm túc, chờ sau khi Trương Dương nói xong, Hải Lan nói: "Nam Tích làm vận hội tỉnh, theo như em nghe nói, thế vận hội Olimpic những năm 84, không có một quốc gia nào tổ chức loại đại hội thể này mà kiếm được tiền, vận hội tỉnh bất kể trên quy mô hay là sức ảnh hưởng đều không thể đánh đồng với chuyện có tính quốc tế, ở Trung Quốc bất kể loại đại hội kiểu này đều tràn ngập sắc thái chính trị, có thể nói điều mà các lãnh đạo thật sự chú trọng là ích lợi chính trị, về phần hiệu quả và lợi ích hiệu quả kinh tế thì chỉ có thể xếp thứ hai."
Hồ Nhân Như nói: "Chị Lan nói đúng đó, muốn từ vận hội tỉnh kiếm tiền là rất khó khăn, trong nước trước đây có rất nhiều đại hội thể dục thể thao cỡ lớn, cái gọi là doanh lợi cũng là sản vật dưới phương pháp tính toán đặc thù. Chuyện của Nam Tích em cũng có nghe nói tới không ít, đầu tư của cảng Nước Sâu xuất hiện vấn đề, do đó dẫn tới một loạt vấn đề trên tài chính của Nam Tích. Lãnh đạo Thành phố Nam Tích thống khoái giao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho anh như vậy cũng là vì duyên cớ này."
Trương Dương gật gật đầu nói: "Không sai, vận hội tỉnh ở trong mắt lãnh đạo thành phố đã trở thành gân gà, ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc, nên nói là bọn họ cũng muốn nhưng mà lại không bỏ được, cưỡi hổ khó xuống, nếu không cũng sẽ không giao quyền kinh doanh cho anh."
Hải Lan nói: "Quyền kinh doanh vận hội tỉnh bản thân không có giá trị quá lớn, đưa một ví dụ ra nhé, lúc diễn ra Á Vận Hội, một chiếc áo phông in hình gấu mèo Pan Pan có thể bán được với giá gấp đôi áo phông cùng loại, nếu như trên áo phông cùng chất in vật cát tường của vận hội tỉnh, với giá đó không thể nào bán được, cho dù bán rẻ thì cũng không có ai cảm thấy hứng thú. Đạo lý tương tự tồn tại ở mỗi một bộ phận của quá trình kinh doanh tiêu thụ vận hội tỉnh, sức ảnh hưởng sờ sờ ra đó, anh muốn áp dụng phương pháp thành công của Á Vận Hội lên vận hội tỉnh là không thực tế."
Trương Dương nói: "Các em nói đều rất có lế, nhưng các em đừng quên, đầu tư của vận hội tỉnh thấp hơn nhiều những đại hội có tính quốc tế, mục đích của anh chỉ là thể thao lên đài, kinh tế giúp sức."
Hải Lan nói: "Trừ phi anh có thể lôi kéo nhiều xí nghiệp tài trợ, nếu không hy vọng thành công của vận hội tỉnh của anh là rất nhỏ."
Trương Dương nói: "Xí nghiệp cũng không phải là tài trợ miễn phí, thời buổi hiện tại không ai là kẻ ngốc cả, xí nghiệp vui vẻ bỏ tiền, bọn họ là coi trọng chuyện có khả năng mang lại lợi ích kinh tế, lợi ích kinh tế phải lợi dụng hiệu ứng quảng cáo để thúc đẩy, phương diện làm quảng cáo không phải là thế mạnh của anh, cho nên anh mới mời hai vị hiền nội trợ tới giúp cho anh!" Trương đại quan nhân nắm lấy vai họ, hôn lên mặt mỗi người một cái.
Hồ Nhân Như nói: "Thể thao lên đài, kinh tế giúp sức là ý tưởng tốt, nhưng như vậy sẽ làm yếu đi ảnh hưởng của bản thân vận hội tỉnh, chính trị trong nước là cực kỳ phức tạp, bất kể là anh làm chuyện gì, đầu tiên cũng phải nghĩ đến nguyên tắc đảng tính, anh nếu có ý làm yếu đi sắc thái chính trị, tới sau cùng liệu có phải là ra sức mà không được lòng lãnh đạo không?"
Trương Dương nói: "Muốn làm được việc thì không thể cứ lo trước tính sao, chuyện của Nam Tích đã vô cùng phức tạp rồi, sau khi anh vào Ủy ban thể dục thể thao mới phát hiện, Ủy ban thể dục thể thao này chỉ là cái thùng rỗng, một chút quyền lực cũng không có, anh vất vả lắm mới xin được một chút quyền lực từ tay bí thư Từ, mà tính khí của con người anh chính là hoặc là không làm, đã làm thì nhất định phải làm thật tốt.
Hải Lan cười khẽ nói: "Cái mà anh giỏi nhất chính là phóng đại vô hạn chút quyền lực trong tay mình, phóng đại tới cực trí!"
Trương đại quan nhân cười xấu, nói: "Phóng đại quyền lực một cách vô hạn thì anh không biết, nhưng anh giỏi nhất là phóng đại bộ phận nào đó trên người đấy."
Hải Lan đỏ mặt nhéo lên tay hắn một cái.
Hồ Nhân Như gắt: "Đang bàn chính sự lại bị anh nói linh tinh vào rồi."
Trương Dương cười nói: "Nhân Như, theo em thấy, ý tưởng của anh liệu có thực hiện được không?"
Hồ Nhân Như nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: "Phương diện quảng cáo thì không thành vấn đề, trên tay bọn em hiện tại có không ít khách to, có thể khoác lên cho họ cái danh nhà tài trợ, nhưng người ta chưa chắc đã vì quyền quan danh mà bỏ tiền đâu."
Trương Dương nói: "Cái cần là ảnh hưởng, thế vận hội Olimpic sở dĩ hấp dẫn sự chú ý của người ta là vì nguyên nhân gì?"
Hải Lan nói: "Thịnh sự quốc tế đương nhiên là phải được chú ý rồi."
Trương Dương lắc đầu, nói: "Ngôi sao! World Cup vì sao so với thế vận hội Olimpic còn cuồng nhiệt hơn? Ngôi sao! NBA vì sao có thể khiến cho nhiều người chú ý như vậy, vẫn là ngôi sao, đừng có em nhẹ hiệu ứng ngôi sao."
Hồ Nhân Như nói: "Cho dù anh mời toàn bộ ngôi sao thể thao Trung Quốc tới Nam Tích, cũng không thể khiến toàn dân chú ý tới vận hội tỉnh."
Trương Dương nói: "Chưa chắc đã cần ngôi sao, cái anh cần chỉ là hiệu ứng ngôi sao, ngôi sao thể dục, ngôi sao giải trí, ngôi sao xí nghiệp, ngôi sao chính trị, chỉ cần là ngôi sao là có thể mang tới ảnh hưởng trực tiếp cho anh là được rồi."
Hồ Nhân Như và Hải Lan nhìn nhau, bọn họ bắt đầu hiểu được ý tưởng của Trương Dương rồi.
Hồ Nhân Như nói: "Chỉ cần có thanh thế, có ảnh hưởng, vận hội tỉnh tất nhiên sẽ trở thành điểm nóng, thành điểm nóng rồi thì sẽ có giá trị quảng cáo."
Trương Dương nói: "Có giá trị quảng cáo thì tài nguyên sẽ ùn ùn kéo tới!"
Hải Lan nói: "Nói nhiều như vậy, bước đầu tiên của anh là định bắt đầu từ đâu? Chẳng lẽ anh cũng học theo người khác, đi chạy rước đuốc ư?"
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Vì sao không thể?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.