Y Đạo Quan Đồ

Chương 985.3: Sự xuất hữu nhân (3)




Trương Dương một hơi uống cạn rượu vang trong chén, chép chép miệng.
Tiêu Mân Hồng chuẩn bị rót thêm cho hắn thì Trương Dương lắc đầu, tỏ vẻ mình không uống nữa, hắn ngẩng đầu nhìn chung quanh thư phòng rồi nói khẽ: "Căn biệt thự này có thể đứng trong ba hàng đầu những hào trạch mà tôi đã gặp."
Tiêu Mân Hồng nói: "Quan Để số 1 được xây từ bảy năm trước, cả xây dựng và trang hoàng trước sau mất ba năm, bản ý của chú tôi khi xây căn biệt thự này chính là để tương lai về dưỡng già, nhưng sau khi xây xong, y lại bận bịu công việc, cơ hội sống ở đây rất ít."
Trương Dương nói: "Tôi vẫn chưa bao giờ gặp Tiêu tổng, nghe nói y là người giàu nhất Bắc Cảng, hiện tại xem ra quả nhiên danh bất hư truyền."
Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi không phải người Bắc Cảng, y năm đó từng sống ở Bắc Cảng một đoạn thời gian, về sau quen dì tôi, bởi vì dì tôi cho nên cũng có tình cảm với Bắc Cảng như là quê hương của mình."
Trương Dương nói: "Tiêu phu nhân là người Bắc Cảng ư?"
Tiêu Mân Hồng thở dài nói: "Bảy năm trước khi xây dựng Quan Để số 1, chú tôi đã từng nói, sau khi xây xong y sẽ về hưu, cùng dì tôi sống ở đây, nhưng căn nhà này chưa xây xong thì dì tôi bị ung thư, cuối cùng chết ở nước Mỹ, căn nhà này dì ấy chưa được sống một ngày nào."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên nhà nào cũng có nỗi bất hạnh của nhà nấy, phú quý như Tiêu Quốc Thành cũng không thiếu chuyện không thuận tâm, Quan Để số 1 này thì ra là để tặng cho vợ y, chẳng trách Tiêu Quốc Thành rất ít sống ở đây, nhìn vật nhớ người, chắc là sống ở đây thấy không vui. Trương Dương nói: "Tiêu tổng và Tiết lão hình như quen nhau lâu rồi?"
Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: "Chú tôi là con nuôi của Tiết lão, chuyện này rất ít người biết, ông nội bà nội của tôi đều hy sinh trong chiến tranh giải phóng, ông nội của tôi và Tiết lão là bạn tốt, ông ta nhận nuôi chú tôi, có thể nói là không có Tiết lão thì chú tôi sớm đã chết đói rồi."
Trương Dương nói: "Không phải còn có cha cô ư?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Y là chú họ của tôi!" Khi đó trong nhà điều kiện cuộc sống gian khổ, bản thân mình còn không được ăn nó, muốn chiếu cố người khác thật sự là hữu tâm vô lực.
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng hiểu rõ được quan hệ trong đây, chẳng trách Tiết lão tới Bắc Cảng thì đến thẳng Bạch đảo, thì ra Tiêu Quốc Thành và ông ta có mối quan hệ này, Tiêu Quốc Thành làm người quả nhiên khiếm tốn, người ta có cha nuôi mạnh như Tiết lão, nhưng lại không bô bô ra ngoài, ngẫm lại mình, chuyện Văn Hạo Nam là cha nuôi của mình thì cả thế giới đều biết.
Tiêu Mân Hồng nói: "Anh hỏi tôi cả nửa ngày rồi, hiện tại đến lượt tôi hỏi, anh làm sao mà quen được Tiết lão?"
Trương Dương cười nói: "Rất đơn giản!" Hắn kể lại kinh mình kết bái với Tiết Vĩ Đồng ra cho cô ta, về phần chuyện bởi vì khám bệnh mà kết duyên với Tiết lão thì tất nhiên là không nhắc đến một chữ.
Tiêu Mân Hồng nói: "Nói như thế chúng ta được coi là có chút quan hệ thân thích."
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta.
Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi là con nuôi của Tiết lão, anh là anh nuôi của Vĩ Đồng, nói cách khác, anh nên gọi chú tôi một tiếng là chú nuôi!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Quan hệ hơi loạn, nói vậy thì cô không phải cũng thành em gái nuôi của tôi ư?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi lớn hơn anh, bí thư Trương, anh năm nay hai mươi bảy tuổi, tôi đã ba mươi tuổi rồi!" Tiêu Mân Hồng tìm hiểu rất kỹ tư liệu của Trương Dương.
Trương đại quan nhân phát hiện Tiêu Mân Hồng này có chút khác biệt, con gái bình thường thì rất kiêng nói tới tuổi tác, cô ta đối với điều này thì rất là thản nhiên, hơn nữa Tiêu Mân Hồng trong chuyện quan hệ của gia tộc thì cũng không giấu diếm chút nào, rốt cuộc là vì Trương Dương đã cứu tính mạng của cô ta hay là tính cách của Tiêu Mân Hồng chính là ngay thẳng như vậy?
Trương Dương tối hôm đó nhận lời mời ở lại Quan Để số 1, Hạng Thành rời khỏi vào buổi tối, tối hôm đó trước khi đi, Trương Dương tới phòng Tiết lão, Tiết lão chỉ vào một bức tranh chữ trên bàn: "Đây là tác phẩm gần đây của tôi, cảm thấy rất hài lòng, cậu xem đi!"
Trương Dương đi tới, liền thấy trên giấy viết ba chữ Đại Minh xuân, hắn bất giác bật cười, Tiết lão đúng là Tiết lão, ngay cả thực hiện lời hứa cũng làm một cách không lưu lại dấu vết như vậy, ba chữ này là lúc trước hắn cầu Tiết lão giúp viết cho nhà máy rượu Giang Thành, Tiết lão quả nhiên nói được thì làm được, Trương Dương nói: "Ba chữ này đại khai đại hợp, rất có phong phạm tông sư."
Tiết lão cười nói: "Thằng nhóc cậu đừng có vỗ mông ngựa nữa, chữ của tôi hồ lộng người ngoài nghề còn được! Nhưng ở trước mặt câu thì chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban!"
"Tôi cũng là hồ lộng người ngoài nghề thôi!"
Tiết lão cười ha ha: "Xú tiểu tử quanh co lòng vòng nói tôi là người ngoài nghề!"
Trương Dương vừa cười vừa cất bức tranh chữ đó đi, đi tới trước mặt Tiết lão bắt mạch cho ông ta.
Tiết lão đưa tay ra cho Trương Dương, Trương Dương đưa một chút chân khí vào trong kinh mạch của Tiết lão, nội tức hành tẩu dọc theo kinh mạch của ông ta, Tiết lão cảm thấy một cỗ thanh lưu di động trong thân thể, giống như có một con cá nhỏ, thuận theo kinh mạch toàn thân đi khắp nơi, ông ta biết loại chuyện này không thể có phân tâm, vì thế cũng không nói gì nữa. Trương Dương sau khi tỉ mỉ kiểm tra kinh mạch của Tiết lão xong mới buông cổ tay ông ta ra, mỉm cười nói: "Không tồi, không tồi!"
Tiết lão nghe hắn nói như vậy thì cũng như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Trước đó tôi đã tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn thân một lần, biểu hiện giới hạn ung thư đã mơ hồ rồi, phạm vi trước mắt chỉ còn có hai ly."
Trương Dương nói: "Tôi đã liên hệ với chuyên gia của phương diện này, chúng ta có lẽ phải tới Giang Thành một chuyến."
Tiết lão thản nhiên nói: "Tôi nếu đã tới đây thì tất cả nghe theo an bài của cậu."
Trương Dương nói: "Tôi sẽ lại kê cho ngài một đơn thuốc, củng cố lại một chút, ba ngày sau tôi cùng ngài tới Giang Thành."
Tiết lão nói: "Thế Luân có thể sẽ tới đây."
Trương Dương nói: "Ngài đã nói chuyện này với chú ấy rồi à?"
Tiết lão gật đầu: "Nó tìm bác sỹ chuyên trách của tôi để hỏi, chuyện này cuối cùng cũng không giấu được nó."
Trương Dương nói: "Chú ấy biết cũng tốt, dù sao tiến hành trị liệu thay máu cho ngài cũng có nguy hiểm nhất định."
Tiết lão cười nói: "Cậu đừng lo, tôi đối với cái chết đã rất hờ hững rồi, nếu thật sự không qua được cửa này thì coi như là số mệnh của tôi."
Trương Dương nói: "Tiết lão cũng tin vào số mạng ư?"
Tiết lão nói: "Có một số việc sức người không thay đổi được, ví dụ như nói tới sinh mệnh của con người, bất kể một người cường đại như thế nào, cuối cùng cũng có một ngày phải chết."
Trương Dương hẹn thời gian trị liệu cho Tiết lão vào ba ngày sau, một là lợi dụng ba ngày này để dùng dược vật tăng cường thể chất của ông ta, bồi cố căn nguyên của ông ta, hai là có thể lợi dụng ba ngày này để chải vuốt lại kinh mạch của ông ta, phương án trị liệu của Trương Dương có chút tương tự với phương pháp bài độc lúc trước cho Lệ Phù, thanh lý một lượt huyết dịch trong cơ thể của lão gia tử, nhưng điều này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào nội lực của hắn là có thể làm được, sau khi hắn thương lượng với Vu Tử Lương, Vu Tử Lương đề xuất, để thay máu cho lão gia tử trong phạm vi lớn, khoa học kỹ thuật y học hiện đại có thể làm được.
Cái mà Trương Dương cần làm là khống chế phản ứng bài dị có thể xuất hiện, dùng nội lực để thanh trừ tế bào ung thư còn sót lại trong cơ thể của Tiết lão, những việc này đối với hắn trước đây mà nói thì khẳng định là có nguy hiểm rất lớn, có điều đối với hắn hiện tại có đại thừa quyết thì năng lực thích ứng kinh người, loại năng lực thích ứng này vừa hay có thể khắc chế phát sinh bài xích phản ứng.
Tiết lão trong mấy ngày ở Bắc Cảng không có biểu hiện gì khác thường, còn giành thời gian cùng Hạng Thành đi thăm mấy cảnh đẹp của Bắc Cảng.
Người biết bệnh tình của Tiết lão trừ Trương Dương, còn có Tiết Thế Luân, trước một ngày Tiết lão tới Giang Thành trị liệu, kinh thành gọi điện bảo Tiết Vĩ Đồng về, sinh ý của cô ta gặp một số vấn đề, thật ra là Tiết Thế Luân dùng một cái cớ để đuổi cô ta đi.
Tiết Vĩ Đồng sau khi rời đi không lâu thì Tiết Thế Luân đến Bắc Cảng, y và Trương Dương cùng nhau đưa Tiết lão tới Giang Thành.
Để giữ bí mật này, Tiết Thế Luân lần này cũng nhọc lòng, y không dám cùng đi với cha tới đây ngay từ đầu, mục đích chính là sợ người khác nghi ngờ, đối với kết quả trị liệu lần này của cha, Tiết Thế Luân ở sâu trong lòng rất bất an, thật ra lúc ban đầu, y căn bản vốn không tin Trương Dương, nhưng về sau, khi y nhìn thấy phần u ở gan của cha quả thực không ngừng nhỏ lại, bắt đầu có chút nửa tin nửa ngờ, sau đó thì nảy sinh một tia hy vọng.
Tiết lão lên xe không lâu thì ngủ, Trương Dương và Tiết Thế Luân ngồi cạnh nhau, trong trí nhớ của hai người, chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy, Tiết Thế Luân đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng, y cũng cầm một chai, sau khi mở ra thì uống mấy ngụm.
Trương Dương nói: "Chú Tiết để giấu người trong nhà, lần này khẳng định tốn một phen công phu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.