Trương đại quan nhân cầm lấy xem, chỉ là bốn món hải sản nhưng trên hóa đơn không ngờ viết tới một ngàn tám trăm sáu. Trương đại quan nhân cười nói: "Nhà các người làm cua vàng à? Một con gì mà tới hai chăm tám?"
"Đẳng cấp không giống nhau mà, cua hơn một vạn cũng có, anh ăn được không?"
Thái độ của hắn rất khệnh.
Thì Duy nói: "Bắc Cảng Các anh là địa phương kiểu gì thế, rõ ràng là một đám kẻ trộm!" Giọng nói của cô ta hơi lớn một chút, ở bên cạnh không ít người Bắc Cảng không vui, có người hét lên: "Cô nói năng kiểu gì thế? Muốn gây chuyện à?"
Trương Dương nói: "Một ngàn tám trăn sáu đồng à, được, hôm nay đừng nói là một ngàn tám trăm sáu, cho dù là một vạn tám ngàn sáu tôi cũng thanh toán, nhưng, hai người bạn của tôi nói mất đồ trong chỗ anh, xe cũng bị trộm, anh bồi thường tổn thất cho họ đã."
Ông chủ nhà hàng nói: "Dựa vào gì?Trong cửa hàng tôi viết rất rõ ràng, xin các vị khách bảo vệ tài sản của mình, nếu có mất thì khách tự chịu trách nhiệm, anh mở to mắt ra mà nhìn.
Trương Dương cười cười, bỗng nhiên cầm tờ hóa đơn nên vỗ bốp một cái vào mặt ông chủ cửa hàng, Trương đại quan nhân hôm nay giận thật rồi, không chỉ là vấn đề Kiều Mộng Viện và Thì Duy bị trộm đồ, còn bởi vì hắn mất hết mặt mũi, đến địa giới Bắc Cảng không ngờ xảy ra loại chuyện này, hắn thân là chủ, sao có thể không tức giận. Trương đại quan nhân tát cho ông chủ cửa hàng mặt nở hoa, lảo đảo lui về phía sau hai bước rồi đặt mông ngồi dưới đất.
Kiều Mộng Viện và Thì Duy đã đoán trước Trương Dương sẽ ra tay, nhìn thấy hai người bọn họ bị khi dễ, Trương Dương nếu có thể nhịn được thì hắn không phải là Trương Dương.
Trương Dương bên này mới vừa ra tay, Thì Duy đã cầm ghế ngồi lên ném vào bể cá, cô ta nhịn đã nửa ngày rồi, vừa rồi bị khinh bỉ đã muốn phát tiết, nhưng dù sao nhân sinh không quen nên cô ta không dám, hiện tại chỗ dựa đã tới, Thì Duy trước giờ cũng không phải loại hiền lành gì, sự ra tay của của cô ta là súc mưu đã lâu, ghế rầm một cái nện vào bể cá, nước trong bể cá tràn ra, khách trong cửa hàng nhìn thấy đánh nhau thì nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài, vì sao trốn, đa số là vì khách bên ngoài, vốn đã biết bị lừa, cắn răng mà chịu, hiện tại có cơ hội ai không ai không trốn là kẻ ngốc.
Ông chủ cửa hàng ôm mũi muốn đứng lên thì Trương Dương còn chưa ra tay, Thì Duy đã xông lên, một cước đá vào hạ âm của hắn, ông chủ cửa hàng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết: "Người đâu, người đâu!"
Kiều Mộng Viện nói: "Đừng đánh, có việc gì từ từ nói!"
Trương Dương che cho họ lui ra ngoài, Kiều Mộng Viện lúc này mới lưu ý đến Đinh Lâm cùng đi đến với Trương Dương, Đinh Lâm cười cười với cô ta, Kiều Mộng Viện cũng cười lại, trong lòng thì không khỏi thàm nghĩ, Trương Dương này đúng là đánh chết cũng không đổi tính, vừa mới đến Bắc Cảng vài ngày đã câu dẫn được một nữ hài tử rồi, nhưng vừa nghĩ đến đây thì mặt Kiều Mộng Viện không khỏi nóng lên, hắn là gì của mình chứ? Mình sao lại quan tâm tới chuyện của hắn như vậy?
Trong nhà hàng có sáu bảy người lục tục lao tới, trong đó không thiếu thanh niên tay cầm dao, ông chủ cửa hàng ôm mũi chảy đầy máu, khập khiễn đứng dậy gào lên: "Chúng mày không muốn sống nữa à, cũng không nhìn xem đây là đâu. Đến lượt chúng mày giương oai ư..."
Kiều Mộng Viện nói: "Báo cảnh sát!" Thật ra cô ta vừa rồi đã đã Báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đến bây giờ vẫn chưa tới hiện trường.
Thì Duy nói: "Báo cảnh sát cái gì! Đánh chúng trước cho hả giận đã!" Cô ta muốn xông lên thì lại bị Trương Dương giữ lại, cũng không phải Trương Dương muốn ngăn cản cô ta, là vì Trương Dương nhìn thấy đối phương tay cầm dao, không cẩn thận làm Thì Duy bị thương.
Đinh Lâm ở bên cạnh gọi điện thoại.
Lúc này đám người càng vây càng nhiều, những khách sạn này đều là thông đồng làm bậy, bởi vì bình thường chặt chém khách, cho nên cơ hồ mỗi ngày đều có xung đột phát sinh, bọn họ cũng thành thói quen liên hợp nhất trí với nhau rồi, nói trắng ra chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, kết phường khi dễ người bên ngoài. Không lâu sau thì một đám chừng năm mươi người tụ tập lại, có người cầm côn, có người cầm dao, có người cập gậy làm mì, còn có người cầm bình rượu, ai nấy gườm gườm nhìn một nam ba nữ bọn Trương Dương.
Ông chủ cửa hàng tuy rằng máu mũi chảy đầm đia, nhưng vẫn kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn thấy nhiều người như vậy tới giúp đỡ, lập tức gan to ra, hắn hét lớn: "Đánh gãy răng hắn, hôm nay không phế hắn thì Lục Xuân Minh tôi mang họ hắn!"
Thì Duy nhìn thấy cảnh này thì không khỏi có chút sợ, nói khẽ: "Tôi thấy hay là báo cảnh sát đi!"
Kiều Mộng Viện nói: "Gọi mấy lần rồi nhưng không có ai đến!"
Trương Dương nói: "Đánh xong rồi gọi tiếp!" Thằng cha này hôm nay đầy một bụng tức, mất hết mặt mũi trước mặt Kiều Mộng Viện, so với đánh hắn một trận còn khó chịu hắn, Trương đại quan nhân giống như mãnh hỗ xuất chuồng, đã lao về phía trận doanh của địch quân.
Bộ đội liên hợp do hơn năm mươi người gồm ông chủ cửa hàng, đầu bếp, nhân viên phục vụ tổ thành vung dao, gậy, chai rượu trong tay lên phát động công kích như thủy triều về phía Trương đại quan nhân.
Trương đại quan nhân từ sau khi tu luyện đại thừa quyết hắn võ công của hắn lại tăng lên một cấp bậc, với trình độ hiện tại, đặt ở bất kỳ thời đại nào cũng đều là nhân vật trong trăm vạn quân lấy đầu tướng như lấy đồ trong túi, nếu nói bộ đội liên hợp của đối phương là sóng to bài sơn đảo hải thì Trương đại quan nhân chính là một con thuyền theo gió vượt sóng mãi không chìm, đi đến đâu, người ngã rạp tới đó, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Với võ công của Trương đại quan nhân căn bản không để đám ô hợp này vào mắt.
Đám ô hợp này vốn chính là hạng bắt nạt kẻ yếu, đừng nhìn nhiều người, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, nhưng khi thì gặp nhân vật lợi hại đám người này lập tức như chim bay tán loạn, ở trước mặt Trương đại quan nhân không có nhất hợp chi tướng, hiệu suất công kích của thằng cha này thật sự là rất cao, cũng không thấy rõ hắn ra tay thế nào, bên cạnh đã ngã xuống cả một mảng.
Thì Duy nhìn thấy Trương Dương đánh rất thống khoái, cũng nóng lòng muốn tới hỗ trợ, lại bị Kiều Mộng Viện kéo lại, cô ta sợ Thì Duy tới gây thêm phiền.
Tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, ba chiếc xe cảnh sát tới hiện trường, từ bên trong xe bước xuống hơn mười cảnh sát, khi bọn họ tới, hiện trường đại cục đã định, trừ người ngã xuống thì còn lại là bỏ chạy, Trương đại quan nhân uy phong lẫm lẫm đứng trong đám người ngã trái ngã phải một mảng, đèn nê ông phía sau bị đập vỡ đang cháy xèo xèo, trên mặt đất là một đống ngổn ngang.
Đồn trưởng đồn công an đường Hải Phong Thi Quang Minh nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi có chút sửng sốt, nghe nói là hai đám người đánh nhau ở đây, nhưng tình huống ở hiện trường dường như không phải như vậy, đường Hải Phong phát sinh đánh nhau thì không có gì là đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên là chưa từng thấy một người đánh nhiều người như vậy, càng chưa từng thấy chuyện một người đánh ngã mấy chục người. Thi Quang Minh còn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì liền nhìn thấy Đinh Lâm ở bên cạnh, hắn vội vàng tươi cười đi tới: "Đây không phải là Đinh tiểu thư ư?"
Đinh Lâm gật đầu với hắn: "Đồn trưởng Thi, ngài tự mình tới à!"
Thi Quang Minh nói khẽ: "Có chuyện gì thế? Gặp phiền toái à?"
Đinh Lâm nói: "Đồ của bạn của tôi bị bị người đánh cắp!"
Lúc này nhìn thấy Trương Dương lại một quyền đánh ngã một người, Thi Quang Minh nói: "Ai vậy?" Hắn nhìn Trương Dương luôn cảm thấy có chút quen mắt, có điều hiện tại vẫn chưa nhớ ra là ai.
Đinh Lâm nói: "Bí thư Trương của Tân Hải, hai vị bằng hữu của hắn đến đường Hải Phong ăn cơm, xe bị người trộm, túi cũng bị người ta rạch."
Thi Quang Minh không nghe rõ câu sau nữa rồi, chỉ nghe thấy năm chứ bí thư Trương Tân Hải, đầu đã kêu ong ong, thời gian Trương Dương đến Bắc Cảng tuy rằng không lâu, nhưng thằng cha này đã uy danh lan xa, tạm thời không đề cập tới sự tích hắn anh dũng cứu người, chỉ cần là chuyện hắn vừa tới đã đá cục trưởng công an Tân Hải Trần Khải đi đã khiến cho hệ thống công an Bắc Cảng rung động không thôi, phải biết rằng Trần Khải là em ruột của bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, trong hệ thống công an Bắc Cảng cũng được cho là nhân vật có máu mặt, mấy ngày nay sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu lại khiến Tân Hải trở thành tiêu điểm của Bắc Cảng, nhân vật được tranh luận rất nhiều là Trương Dương này, trong lòng rất nhiều người Bắc Cảng hắn đã trở thành tồn tại như thần thoại.
Một vị bí thư huyện ủy đánh người bên đường, chuyện như vậy cũng không gặp nhiều, có điều chuyện này phát sinh ở trên người Trương Dương thì không kỳ quái, Thi Quang Minh sau khi hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì thì lúc này mới bảo thủ hạ bắt đầu hành động, Thi Quang Minh rất thông minh, tuy rằng hắn là đồn trưởng công an vùng này, nhưng hắn sau khi tới đây không hề mù quáng thiên vị phía nào, mà là làm rõ tình huống mới triển khai hành động.
Cảnh sát tới hiện trường, ai còn có thể chạy thì đều chạy sạch, tuy là vậy, trên mặt đất vẫn có hơn ba chục người năm, đang không ngừng rên rỉ.
Trương Dương từ trong đám người tìm được Lục Xuân Minh, một tay xách hắn lên, Lục Xuân Minh mặt đầy máu, hắn lúc này sợ thật rồi, trong đời hắn chưa bao giờ gặp ai cường hoành như vậy, Lục Xuân Minh kêu thảm thiết: "Cứu mạng! Đồng chí Cảnh sát cứu mạng!"
trong các cảnh sát của Đồn công an có không ít người biết Lục Xuân Minh, bọn họ muốn đi tới thì bị Thi Quang Minh ngăn lại, Thi Quang Minh đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Bí thư Trương, chuyện gì cũng từ từ..."
Trương đại quan nhân cũng không nhìn hắn: "Ở đây không có chuyện của anh, sang bên kia đứng đi!"
Thi Quang Minh vẻ mặt xấu hổ, nếu hắn không phải biết thân phận của người trước mắt thì chỉ sợ đã sớm phát tác rồi.
Lục Xuân Minh nhìn thấy Thi Quang Minh thì giống như tìm được cứu tinh, hắn kêu thảm thiết: "Đồn trưởng Thi, ngài cứu tôi với. Bọn họ ăn quỵt, còn phá cửa hàng tôi, đánh người nữa... Ngài xem, ngài xem tôi bị đánh thành thế nào rồi..."