Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 37: Bạch Tiểu Thần phúc hắc (4)




Edit: ThienDa
"A!"
Cổ Bạch Chỉ ngay lập tức bị Tiểu Mễ cào, nàng lại hét lên một tiếng, nước mắt chực trào ra, tức giận nói: "Tiểu miêu đáng chết, ta muốn đem xương ngươi nghiền thành tro!"
Trong mắt Tiểu Mễ hiện lên vẻ khinh bỉ, lúc Bạch Chỉ đánh tới liền tránh thoát.
Một nhân loại nho nhỏ, cũng đem hậu duệ Bạch Hổ nghiền xương thành tro? Chờ nó sau khi thành niên, một ngụm nước bọt cũng có thể làm nàng chết đuối.
Bạch Tiểu Thần nhìn Tiểu Mễ chơi quên cả trời đất, đôi mắt to như nước trong veo hiện lên vẻ xảo trá, hắn cảm nhận có người đi tới trước mặt hắn, bất kể người đó là ai, trực tiếp ôm bắp đùi người đó.
"Ô ô, mau cứu Thần Nhi, nữ nhân xấu xa kia muốn bóp chết Thần Nhi!"
Người trước mặt hiển nhiên đã dừng bước, thanh âm hắn lạnh lùng không có nhân tình, lại làm cho Bạch Chỉ vốn đã điên cuồng càng thêm nổi điên.
"Bạch Chỉ, ngươi chẳng những lấy mạnh hiếp yếu, còn ỷ lớn hiếp nhỏ! Ngươi cho rằng nơi này là Bạch gia, bất cứ ai cũng để ngươi khi dễ?"
Bạch Chỉ phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Tiêu, có phải hay không mắt ngươi bị mù, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khi dễ tiểu thí hài này? Rõ ràng hắn cùng con mèo này khi dễ ta!"
Bạch Tiêu...
Cái tên này để thân thể Bạch Tiểu Thần đang ôm bắp đùi Bạch Tiêu cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên bị hắn ôm bắp đùi.
Thiếu niên một thân tuyết trường sam màu trắng, tuấn mỹ lạnh lùng, con ngươi mang theo hàn ý lạnh nhạt nhìn Bạch Chỉ tóc tai bù xù, khí tức làm cho người ta cảm thấy cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt.
Bạch Tiểu Thần nước mắt dào dạt chảy xuống: "Cữu cữu..."
Là cữu cữu! Nam nhân này là cữu cữu Bạch Tiêu của hắn!
"Ừm?" Bạch Tiêu khẽ cau mày, cúi đầu nhìn tiểu nam hài đang giữ nguyên tư thế ôm bắp đùi hắn, ánh mắt lộ ra tia chất vấn.
Bạch Tiểu Thần lấy lại tinh thần, lau nước mắt: "Ngươi cùng cữu cữu của Thần Nhi quá mức giống nhau, ta nhất thời nhịn không được nên..."
Nhìn tiểu gia hỏa trước mắt vô cùng đáng thương, tâm Bạch Tiêu có chút tê, nếu hài tử tỷ tỷ vẫn còn, có lẽ cùng tiểu gia hỏa này tuổi không kém bao nhiêu.
Nhưng Bạch Chỉ, thậm chí hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha!
Khóe môi hắn cười lạnh: "Ta chỉ thấy ngươi muốn khi dễ tiểu gia hỏa này, nếu không phải bên người hắn mang theo một con mèo lợi hại, khẳng định sẽ bị ngươi làm cho bị thương, ngươi bình thường ở Bạch gia làm mưa làm gió cũng thôi đi, hiện tại thế mà khi dễ một hài tử!"
Bạch Tiêu nói xong lời này, cũng kéo Bạch Tiểu Thần ra phía sau bảo vệ.
"Hôm nay, có Bạch Tiêu ta ở đây, ngươi đừng nghĩ động tới một cọng tóc của hài tử này!"
"Bạch Tiêu!" Bạch Chỉ sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình, trừng mắt hung ác nhìn Bạch Tiêu, "Ngươi giúp đỡ một ngoại nhân khi dễ ta, ta sẽ báo chi tiết với cha, ngươi chờ xem, hừ!"
Nàng biết ở lại chỗ này không chiếm được cái gì tốt, hung tợn ném một câu này, liền vội vàng rời đi.
Đáng trách chính là, trải qua việc Bạch Tiểu Thần cố ý bôi đen, hình tượng Bạch Chỉ khổ hình tạo ra nhiều năm, bỗng bị hủy trong chốc lát...
...
Sau khi Bạch Nhan thoát khỏi Đế Thương, liền vội vàng nghĩ phải về gặp Bạch Tiểu Thần, trong nội tâm nàng có một dự cảm, nam nhân kia có lẽ là cha của Thần Nhi!
Cho nên, nàng nhất định không thể để nam nhân kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thần, phải đem hắn giấu đi.
Thế nhưng, Bạch Nhan đang đi được nửa đường, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thần toàn thân bẩn thỉu dơ dáy.
Nhất là, Bạch Tiểu Thần còn ôm chặt bắp đùi Bạch Tiêu...
Bạch Nhan nhìn hướng Bạch Chỉ chật vật rời đi, lại nhìn Bạch Tiểu Thần, sắc mặt nàng đen lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.