Thấy Phục Linh nói vậy, Vô Ưu không thể không nhìn nha hoàn này bằng con mắt khác, nếu là các nha hoàn bình thường đã sớm mừng điên lên rồi, nhưng nàng ấy có thể bình tĩnh nghĩ đến chuyện liệu đối phương có thích mình thật lòng hay không, đằng sau sự cố chấp và bướng bỉnh là lòng tự trọng và tự ái, tuy rằng không tránh khỏi bị ảnh hường bởi tư tưởng phong kiến nhưng ở cổ đại này mà có thể nghĩ được như vậy cũng rất hiếm thấy. Vô Ưu cười nói: "Thật ra em nghĩ nhiều rồi, ta thấy Chu công tử cũng không phải một người hồ đồ, đương nhiên là biết đền ơn và cưới vợ là hai việc hoàn toàn khác nhau, không thể ghép hai chuyện này vào một được, khả năng là Chu công tử cũng có ý với em nên mới nhờ bà mối đến đây cầu thân!" Nghe vậy, Phục Linh ngẩng đầu lên nhìn Vô Ưu, mắt sáng nàng ấy sáng lên, chứng minh nàng ấy rất mong đợi mối hôn sự này! Bỗng Liên Kiều chen miệng nói: "Phục Linh, nha đầu chết tiệt muội cẩn thận lỡ mất mối hôn sự tốt này đấy, hay là để nhị tiểu thư phái người đi nói với Vương thất cô là muội đồng ý rồi! Trước đây ta nghe Vượng Nhi nói muội cứ thế mà đưa cây trâm vàng duy nhất cho người ta, bây giờ mới thấy là muội nhìn xa trông rộng, một cây trâm vàng đổi một vị hôn phu tốt, ai, lần sau ta cũng sẽ tặng trang sức của mình cho người khác!" Lời nói của Liên Kiều làm Vô Ưu, Phục Linh và Xuân Lan che miệng cười! Phục Linh kính cần nói với Vô Ưu: "Nhị tiểu thư, để Phục Linh suy nghĩ thêm đã!" Nghe vậy, Vô Ưu gật đầu, nói: "Ừ, dù sao cũng là chung thân đại sự, suy nghĩ thêm cũng tốt, chỉ có điều em đừng suy nghĩ quá lâu, nếu không sẽ lỡ mất mối hôn sự tốt này! Đúng rồi, ngày lành của Bách Hợp đã được quyết định là ngày mùng chín tháng sau, nếu em đồng ý với mối hôn sự này thì có thể tổ chức cho hai người cùng một ngày luôn! Dù sao ta cũng phải chuẩn bị hai phần đồ cưới giống nhau!" Xuân Lan cười nói: "Nhị nãi nãi và nhị gia thật hào phóng với các hạ nhân, một phần đồ cưới hơn một ngàn lượng bạc đó!" Vô Ưu nói với Xuân Lan: "Không nói đến Thẩm Ngôn đi theo nhị gia, là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nhị gia, tuy Bách Hợp và Phục Linh đi theo ta chưa lâu nhưng nếu hai người bọn họ cùng lập gia đình thì đương nhiên ta sẽ không thiên vị ai hơn. Cho dù là sau này Xuân Lan em cũng tìm được lang quân như ý, ta và nhị gia cũng sẽ không bạc đãi em, dù sao em cũng là người hầu hạ nhị gia từ nhỏ!" Nghe nói như thế, Xuân Lan nhanh chóng phúc thân: "Vậy Xuân Lan xin cảm ơn nhị nãi nãi!" Liên Kiều trêu ghẹo Xuân Lan: "Xuân Lan, muội cũng muốn góp vui hả, bây giờ Bách Hợp và Phục Linh một người là phu nhân tướng quân một người là phu nhân Thám hoa rồi đó!" "Liên Kiều tỷ tỷ còn lớn hơn muội hai tuổi đó, muội thấy tỷ nên nghĩ đến chính mình trước!" Xuân Lan cười nói. Nghe vậy, Liên Kiều nói: "Ai, người nào tốt thì không thích ta, người không tốt ta lại không thích, ta thấy cả đời ta cũng chỉ có thể hầu hạ nhị tiểu thư mãi thôi, còn các muội rồi ai cũng lập gia đình, ta cứ ở lại hầu hạ chủ tử là được!" "Đừng! Đến lúc người ta con cái thành đàn, chẳng phải em sẽ trách ta làm lỡ hôn sự của em sao?" Vô Ưu bưng chén trà cười nói. Một chủ tử và mấy nô tỳ cười nói với nhau, Phục Linh đứng một bên ánh mắt mất hồn... ... Ánh trăng màu bạc chiếu vào cung điện nguy nga, bên trong cung điện tấm rèm màu vàng óng rủ xuống, ánh nến le lói chiếu sáng căn phòng, bên ngoài tấm rèm hoàn toàn yên tĩnh. chỉ có một thái giám dựa vào một cái lư hương to lớn ngủ gà ngủ gật. Trên long sàng rộng rãi, một đôi nam nữ ôm lấy nhau cùng đắp một chiếc chăn màu vàng óng, hai hơi thở hòa vào nhau, khuôn mặt hai người đều có phần đỏ ửng, mùi vị của lần hoan ái vừa rồi nồng nặc lan tỏa khắp phòng, hai người yên tĩnh tựa sát vào nhau, nhẹ nhàng không nói hết. "Mệt không?" Khang Đức Đế gác cằm lên trán Tiết Nhu, giọng nói hơi khàn khàn. Nghe vậy, Tiết Nhu xấu hổ lắc đầu, ngón tay vuốt ve lồng ngực có tính đàn hồi kia, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày không gặp, hoàng thượng có nhớ Nhu nhi không?" Nghe thấy câu hỏi của nàng, Khang Đức Đế hé miệng cười, nói: "Trẫm có nhớ nàng hay không, ban nãy nàng không cảm nhận được sao?" Tiết Nhu xấu hổ cười cười, khuôn mặt tỏa sáng như bông hoa đào. Quả thật vừa rồi hắn nóng như lửa, thậm chí có xu hướng vò nát nàng, sự nóng bỏng và cuồng nhiệt kia nàng đã lĩnh giáo rồi! Thấy nàng mỉm cười, Khang Đức Đế giải thích: "Mấy ngày hôm nay trên triều đình bề bộn nhiều việc, thái hậu và quý phi cũng có nhiều việc phiền đến trẫm nên không thể quan tâm đến nàng, nàng sẽ không giận trẫm chứ?" "Thiếp nào dám giận hoàng thượng chứ?" Tuy rằng Tiết Nhu nói vậy nhưng giọng điệu không khỏi có chút ghen tuông. Khang Đức Đế còn không hiểu Tiết Nhu sao, nghe giọng điệu của nàng hắn cười nói: "Được rồi, sau này trẫm sẽ dành nhiều thời gian bầu bạn với nàng hơn!" === ===== Trans by LeeMon. === ===== Lúc nào hắn cũng nói vậy nhưng cũng coi như là giữ lời, dù gì hắn cũng là cửu ngũ chí tôn, một ngày có cả ngàn vạn chuyện trên triều đình cần xử lý, còn phải cân bằng mọi chuyện trong hậu cung, thỉnh thoảng thái hậu và Tạ quý phi cho hắn mấy vấn đề nan giải, hắn làm hoàng đế không dễ gì! Về những chuyện này Tiết Nhu vẫn rất thông cảm với hắn. Sau đó, Tiết Nhu hỏi một câu: "Đúng rồi, gần đây người tố cáo Thẩm Quân đã yên lặng chưa?" "Trẫm đã cách chức Thẩm Quân rồi, mấy quan lại đó còn nói được cái gì? Lại nói Thẩm Quân này cũng coi như là không làm gì trái luật, nói cho cùng cũng không có gì để tố cáo cho lắm, chỉ là hắn đắc tội tả hữu thừa tướng của trẫm mà thôi, nhưng mà cả hai thừa tướng cùng không thích hắn, trường hợp như vậy cũng không nhiều, cuộc sống sau này của em rể nàng không dễ dàng gì đâu!" Khang Đức Đế thở dài nói. Nghe nói như thế, Tiết Nhu căng thẳng hỏi: "Hoàng thượng, người đã biết rất rõ ràng Thẩm Quân là một vị quan tốt không làm trái luật sao người còn nghe mấy tên quan lại bịa đặt tố cáo? Như vậy rất không công bằng với Thẩm Quân!" Thấy Tiết Nhu căng thẳng như vậy, Khang Đức Đế cười đưa tay vuốt gò má nàng, nói: "Sao? Thương yêu em rể của nàng đến thế hả?" Tiết Nhu nói: "Thẩm Quân là em rể của thiếp là sự thật, nhưng thiếp cũng muốn nói một câu công bằng! Hoàng thượng thưởng phạt không rõ như vậy thì sau này phải làm sao để các quan lại thần phục?" Nghe nói như thế, Khang Đức Đế cười nói: "Nàng yên tâm, trẫm không già không điếc, đương nhiên sẽ không đến mức ngay cả ai trung ai gian cũng không phân biệt đượcs!" "Cứ thế mà cách chức một tướng lãnh xuất sắc không làm gì sai, còn không phải là không phân biệt được ai trung ai gian sao?" Tiết Nhu bất mãn nói. Nhìn vẻ mặt bất mãn của Tiết Nhu, Khang Đức Đế nói: "Nàng cho rằng trẫm thực sự đang nghiêm phạt Thẩm Quân sao?" "Chức cũng cách rồi còn không phải là nghiêm phạt sao?" Tiết Nhu không hiểu nhìn chằm chằm hỏi Khang Đức Đế. Thấy ánh mắt không hiểu của Tiết Nhu, Khang Đức Đế nói: "Nàng chỉ thấy được cái ngoài mặt, không dùng cái này để suy nghĩ vấn đề!" Ngón tay hắn chỉ chỉ đầu Tiết Nhu. "Vậy là ý gì? Hoàng thượng mau nói đi, chẳng lẽ người làm vậy còn là vì Thẩm Quân?" Vừa nghe hắn nói vậy, Tiết Nhu càng cảm thấy kỳ lạ. "Đương nhiên là vì tốt cho hắn! Còn là vì bảo vệ cho hắn nữa." Khang Đức Đế cười nói. Nghe vậy, Tiết Nhu cúi đầu suy nghĩ, sau đó bất thình lình ngẩng đầu lên: "Vừa nãy hoàng thượng nói Thẩm Quân đắc tội tả hữu thừa tướng, vậy là bây giờ hai thừa tướng đang hợp tác với nhau đấu Thẩm Quân?" "Ừ." Khang Đức Đế gật đầu. Sau đó, Tiết Nhu bỗng hiểu ra, nói: "A, thiếp hiểu rồi! Bây giờ hoàng thượng tin lời mấy quan lại tố cáo, cách chức Đại tướng quân của Thẩm Quân, như vậy thì các ngôn quan và tả hữu thừa tướng sẽ không ra tay với một Thẩm Quân không có quyền thế gì, như vậy chính là bảo vệ Thẩm Quân và Thẩm gia?" Khang Đức Đế cười gật đầu một cái, nói: "Nhu nhi càng ngày càng thông minh!" "Thì ra là vậy! Hoàng thượng quả nhiên là mưu tính sâu xa!" Tiết Nhu nhìn Khang Đức Đế nói. Khang Đức Đế vuốt ve bờ vai Tiết Nhu, nói: "Thật ra trẫm cũng chỉ có thể dùng hạ sách này, đương nhiên là trẫm biết Thẩm Quân là một tướng lĩnh rất khó có được, sau này trẫm còn có nhiều việc cần dùng đến hắn, nhưng bây giờ hắn đắc tội với dòng tộc của mẫu hậu, Tạ gia rất khó tha cho hắn, thế thì không bằng ta giấu hắn vào trong tuyết trước, đợi tất cả mọi chuyện lắng xuống ta mới để hắn ra ngoài!" Nghe vậy, Tiết Nhu nhíu mày, nói: "Nhưng phải đến khi nào mọi chuyện mới lắng xuống được đây?" "Cũng không lâu nữa đâu! Khi đó cũng là lúc để người khác biết quan hệ giữa ta và nàng." Khang Đức Đế hứa hẹn. "Nghe vậy, Tiết Nhu lẳng lặng dựa vào Khang Đức Đế: "Thật ra chuyện người khác biết quan hệ giữa thiếp và hoàng thượng thiếp cũng không vội, thiếp chỉ muốn lúc nào cũng được bầu bạn bên hoàng thượng mà thôi!" "Muốn ở bên cạnh trẫm không phải rất dễ dàng sao? Chỉ sợ đến lúc đó nàng ngại phiền thôi! Đúng rồi, chỉ ở bên cạnh trẫm thôi thì không được, nàng còn phải cố gắng sinh mấy hoàng tử hoàng nữ nữa mới được." Khang Đức Đế cười nói. Nghe nói như thế, Tiết Nhu lại tràn ngập khao khát. Vì nàng ở bên Khang Đức Đế nhiều năm rồi, mà tuổi của nàng cũng không còn nhỏ, ở dân gian người cùng tuổi với nàng đã có mấy đứa con cao đến đầu gối rồi, nhưng vì quan hệ giữa nàng và hoàng thượng không thể để người khác biết được, nàng vẫn uống thuốc tránh thai suốt mấy năm nay, thật ra nàng biết nàng rất muốn có một đứa con, muốn có con với hoàng thượng, muốn có một đứa con với người nàng yêu! Sau đó, Tiết Nhu đỏ mặt nói: "Chỉ sợ đến lúc đó hoàng thượng chỉ thích hoàng tử và hoàng nữ, không thích Nhu nhi nữa!" "Ai nói vậy? Trẫm thích hết! Hơn nữa nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng ta!" Khang Đức Đế chân thành nói. Lời nói ngọt ngào nhẹ nhàng bên tai, Tiết Nhu không uống rượu cũng say, nằm trong vòng tay vững chắc này, khóe miệng nàng nhếch lên, nụ cười hạnh phúc dạt dào hiện lên khuôn mặt... ... Ngày hôm sau, Vô Ưu phái Liên Kiều đến Tiết gia, dù sao Liên Kiều theo mình đã nhiều năm, cũng biết một ít y thuật, có Liên Kiều trông chừng bên cạnh Chu thị nàng cũng yên lòng! Nhưng mới qua hai ngày, cách ngày dự sinh của Chu thị còn hơn nửa tháng, không ngờ Chu thị đã có biểu hiện sắp chuyển dạ, Liên Kiều không dám thờ ơ, nhanh chóng sai người đi Thẩm gia báo cho Vô Ưu biết, Vô Ưu nhận được tin vội vàng dẫn theo mấy nha hoàn và hòm thuốc ngồi vào xe đi về Tiết gia! Trans by LeeMon. |