Ý Loạn Tình Mê

Chương 45:




Edit: Lạc Lạc
Sau khi cúp máy, một hồi lâu sau Lộ Dao mới lấy lại tinh thần, điều bất ngờ này quả thực còn lớn hơn rất nhiều so với việc Hoắc Viễn Chu bỗng nhiên bay đến gặp cô.
Cô ngã xuống giường lăn vài vòng, sự phấn khích bị kìm nén đã được giải phóng ra ngoài một phần, mười phút sau, tâm trạng của cô mới dần bình tĩnh lại.
Cô nhặt điện thoại bị rơi trên sàn nhà lên, tìm hộp thoại của Hoắc Viễn Chu và gửi tin nhắn cho anh: 【 Ngày mai em sẽ chính thức đi làm. 】
Hoắc Viễn Chu trả lời cô: 【 Anh biết rồi, không phải em đã nói rồi sao? Nghỉ ngơi sớm đi, anh đang họp. 】
Lộ Dao nhìn màn hình và thở dài, đàn ông một khi bận rộn đều sẽ trở mặt không biết người, cô nhớ ra việc phải làm visa, nên đi tìm hộ chiếu và giấy chứng nhận.
Hôm sau.
Gần như vì phấn khích cả đêm mà mất ngủ, nên Lộ Dao dậy rất sớm, sớm hơn hai mươi phút so với thời gian ước định đến văn phòng ngân hàng đầu tư, nhưng vì không có chứng minh công tác nên cô không thể vào.
Cô cũng không gọi điện thoại cho Chu Toàn, mà đứng ở cổng lớn đợi cô cùng lên lầu.
Chờ mãi chờ mãi, gần như đã mười lăm phút trôi qua, cũng không thấy bóng dáng Chu Toàn đâu.
Lộ Dao cho rằng cô đến trễ, nên gửi tin nhắn thúc giục cô, còn khoe khoang rằng mình đã đến tầng dưới công ty từ rất sớm.
Chu Toàn trả lời cô: 【 Đợi chị năm phút, chị xuống dưới đưa em lên. 】
Lộ Dao: 【...】
Hóa ra Chu Toàn đã đến từ sớm rồi.
Chưa đầy năm phút Chu Toàn đã xuống đến nơi, cô ấy nhắc nhở vài lời với nhân viên bảo vệ ở bên trong, sau đó vẫy tay về phía cô: “Dao Dao, vào đi.”
Lộ Dao bước từng bước nhỏ vào, vì đang mặc váy, mà cô thì vẫn chưa quen, ban đầu cô muốn mặc đồ thường, nhưng bà Lộ lại không cho, nói ngày đầu tiên đi làm không thể để lại hình tượng lười nhác cho đồng nghiệp.
Bất lực với sự bướng bỉnh của bà Lộ, cô chỉ có thể mặc bộ đồ công sở nghiêm túc và cũ kỹ này vào.
Chu Toàn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ: “Không phải đã nói với em rồi sao, không mặc đồ thường thì có thể mặc váy, sao lại đi mặc một bộ đồ...” Hai từ sau đó Chu Toàn đã nể mặt cô mà không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn biết hai từ đó là gì.
Lộ Dao tức giận trừng mắt lườm cô, nói nhỏ: "Chị mới như vậy đó!”
Chu Toàn ‘ hừ ’ một tiếng, không buồn chấp nhặt với cô, hỏi: “Có mang giấy chứng nhận theo không đấy.”
“Có, ở trong túi.”
Chu Toàn gật đầu.
Lộ Dao nhịn không được hỏi: “Chị, sao chị đến sớm vậy?” Mới chỉ hơn sáu giờ, vậy mấy giờ thì Chu Toàn đã dậy rồi? Mùa hè còn được, nhưng sáu giờ vào mùa đông thì trời vẫn chưa sáng.
Đến trước cửa thang máy, Chu Toàn quẹt thẻ rồi bước vào, lia mắt nhìn cô, nói: “Chim chóc dậy sớm có sâu ăn.”
Lộ Dao khịt mũi khinh thường, phản bác: “Sâu con dậy sớm bị chim ăn.”
Chu Toàn nói tiếp: “Phải, tụi chị hay ăn những con sâu dậy sớm đó lắm đấy."
Lộ Dao: “...”
Đến tầng lầu nơi bộ phận của Chu Toàn, vẫn phải quẹt thẻ truy cập thì mới có thể vào.
Khi Lộ Dao bước vào khu văn phòng, cô lập tức ngây ra, suýt nữa đã không thể nhận ra đây là khu văn phòng, khắp nơi đều là bàn làm việc hình ô vuông, trên bàn làm việc chất đầy tài liệu.
Hầu hết trên ghế ngồi đều đã có người ngồi lên, một nhóm người cả nam lẫn nữ mặc thường phục đang vùi đầu làm việc, khu văn phòng rộng lớn và yên tĩnh, chỉ có âm thanh bàn phím lạch cạch.
Những người có nhu cầu giao lưu đều sẽ tập trung tại bàn hội nghị ở phía bên tay phải, nhưng âm thanh rất nhỏ, khoảng cách xa một chút nữa là sẽ không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Các đồng nghiệp đang làm việc lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đều sẽ gật đầu chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
“Đi thôi, chị đưa em đi tham quan khu văn phòng ở tầng này của tụi chị.”
Lộ Dao đi theo phía sau Chu Toàn, vô thức nhón mũi chân lên, vì cô sợ sẽ phát ra âm thanh.
Chu Toàn không thể nhịn được cười, “Chị đại à, ở đây đã được trải thảm rồi.”
“...” Lộ Dao tối sầm mặt.
Cô đang lo lắng điều gì vậy chứ!
Cô hỏi nhỏ: “Chị, có phải em làm cùng một bộ phận với chị đúng không?”
Chu Toàn gật đầu: “Nếu không thì sao? Ngoài chị ra, còn ai sẵn lòng đưa em đi?”
Lộ Dao: “...”
Chu Toàn nói tiếp: “Chúng ta là bộ phận IBD, chị biết em không biết IBD là cái gì, nhưng không quan trọng, em chỉ cần nhớ em là bộ phận này là được.”
“...” Lòng tự trọng của Lộ Dao đã chịu đả kích nặng nề hơn bao giờ hết.
Chu Toàn vừa đi vừa nói: “Bộ phận của chúng ta tiếp quản các hoạt động kinh doanh cốt lõi của ngành công nghiệp, bộ phận có tổng cộng 115 người, cộng với em, bây giờ là 116, 81 nam, 35 nữ."
Lộ Dao gật đầu, tỏ vẻ rằng mình đã hiểu, thì ra cô đã được vào làm ở một bộ phận cốt lõi nhất.
“Chúng ta không cần mặc đồng phục làm việc sao ạ?” Lộ Dao hỏi.
“Bộ phận của chúng ta không cần, chỉ cần khi đi ra ngoài gặp khách hàng, công ty có phòng thay đồ riêng. Sếp chỉ có một yêu cầu với tụi chị, đó là phải hoàn thành công việc trong tay một cách hiệu quả và chất lượng cao, còn những việc khác muốn thoải mái sao cũng được.”
Chu Toàn chỉ tay về phía văn phòng với một chuỗi các ký tự tiếng Anh ở bên tay trái, “Đó là văn phòng của lão đại chúng ta, cô ta là một nữ ma đầu, tên Mạn Địch, mắng chửi người khác chẳng kém gì một ả đàn bà đanh đá.”
Lộ Dao: “...” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi, “Ai cô ta cũng mắng hết sao?”
“Phải, hừ.” Chu Toàn thấy cô tỏ vẻ lo lắng, ngay sau đó an ủi cô, “Nhưng em sẽ không bị mắng.”
Lộ Dao thở phào, cô cũng không ngu ngốc, vẻ bề ngoài cũng được coi là đáng yêu, sao có thể bị mắng cho được, chỉ là cô còn chưa vui mừng được hai giây, Chu Toàn đã đổ nước lạnh xuống đầu cô.
Cô ấy nói: “Em còn không có tư cách bị mắng.”
Lộ Dao bị chà đạp đến mức cặn bã cũng không bằng, không có tư cách bị mắng?
Cô rất muốn rút lui, nhưng khi nghĩ về visa, còn có thể đến New York công tác, nói không chừng còn có thể bí mật hẹn hò với Hoắc Viễn Chu, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhục và chịu đựng cuộc sống đau khổ này.
Tiếp tục đi về phía trước, Chu Toàn nói: “Đây là khu vực nghỉ ngơi, uống trà chiều hay tám chuyện đều có thể đến đây, ở đây cung cấp miễn phí các loại thức uống và thức ăn vặt.” Chu Toàn hất cằm về nơi được phân vùng nằm tận bên trong, “Bên trong là phòng tập thể hình, em có thể vừa tập thể hình vừa làm việc.”
Lộ Dao không khỏi thổn thức, “Tám chuyện hay ăn vặt sếp của chị cũng mặc kệ luôn sao?”
“Chỉ cần em hoàn thành công việc đúng tiến độ, dù em có tám chuyện mãi thì cũng không ai quản em.” Chu Toàn chỉ đến vị trí bên cạnh cửa sổ, “Chỗ có cái cốc màu hồng, đó là bàn làm việc của em, kế bên là của chị, tiếp đó công việc chủ yếu của em sẽ là hỗ trợ chị phân tích dữ liệu.”
Lúc này thái độ của Lộ Dao rất thành kính: “Vâng, em hiểu rồi.”
Chu Toàn xoa đầu cô, “Tiểu nha đầu, phải thật nỗ lực lên, điều duy nhất em phải làm hôm nay là xin visa, Tưởng tổng đã nói tổng giám đốc bảo người đưa em đến đó.”
Ngoài ngày thứ hai hôm nay Lộ Dao tương đối nhàn rỗi, vì phải đi làm visa, vài ngày sau đó, cô mới biết được sự tăng ca điên cuồng của ngân hàng đầu tư là như thế nào, lúc trước chỉ nghe nói qua, bây giờ mới được trải nghiệm một cách chân thực.
Mỗi ngày tăng ca đến 12 giờ đêm là chuyện hết sức bình thường, gần như phải làm việc liên tục 18 tiếng mỗi ngày, ngoài thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, thì thời gian có thể ngủ lại rất nhỏ nhoi.
Mấy ngày nay đều tận khuya cô mới về đến nhà, tắm xong nằm thịch lên giường là ngủ ngay, ngay cả thời gian để nhớ nhung Hoắc Viễn Chu cũng không có.
Có một đêm Hoắc Viễn Chu gọi điện thoại cho cô, sau khi nghe được vài câu, cô liền ngủ thiếp đi, sáng hôm sau thức dậy điện thoại vẫn đang nằm trong tay.
Đơn từ chức của bà Lộ vẫn không được chấp thuận, nhưng bà vẫn đang đối kháng với Cố Diễm, đêm nào bà cũng ngồi máy bay về Bắc Kinh, sáng hôm sau lại bay về Thượng Hải.
Cứ như vậy bay tới bay lui được bốn ngày, Cố Diễm thật sự không đành lòng, đành phải chấp thuận đơn từ chức của bà Lộ, đồng ý để bà tiếp quản chi nhánh Bắc Kinh.
Tan ca vào tối thứ năm, lại là vào lúc 12 giờ đêm.
Sau khi Lộ Dao ra khỏi công ty, đang chuẩn bị đi lấy xe, thì bỗng có tiếng còi vang lên, ngay sau đó có người gọi cô: “Dao Dao.”
Lộ Dao quay đầu lại, đây không phải là xe của bà Lộ sao?
“Mẹ, sao mẹ đến đây?” Lộ Dao bước đến.
Bà Lộ trả lời cô: “Con mệt mỏi cả ngày, lái xe vào ban đêm rất dễ mất sức, mẹ không yên tâm, mấy ngày nay con tự lái xe về mẹ rất lo lắng và đề phòng. Bây giờ thì được rồi, đi làm ở đây mẹ sẽ có thời gian chăm sóc con, buổi sáng có thể làm cơm cho con, buổi tối còn có thể đi đón con tan ca về.”
Mũi Lộ Dao chua xót, thật ra cô biết, công việc của bà Lộ không hề nhẹ nhàng hơn cô, bà phải quản lý hơn một nghìn người ở chi nhánh công ty, và còn có các loại xã giao khác.
Về đến nhà, Lộ Dao uể oải ngã xuống ghế sô pha, bà Lộ đưa cho cô một tách trà giải tỏa căng thẳng, “Nếu cảm thấy mệt mỏi không muốn làm nữa, chúng ta đổi công ty khác.”
“Không cần, họ làm được, tại sao con không làm được?” Lộ Dao ngồi dậy, uống vài hớp trà, "Anh Bách Xuyên còn bận rộn hơn cả chúng ta, anh ấy còn phải bay tới bay lui, nghe chị Toàn Toàn nói, thời điểm bận rộn nhất, anh Bách Xuyên đã phải dành hai mươi ngày một tháng để ở trên máy bay.”
Bà Lộ vẫn thấy đau lòng: “Nếu mệt mỏi quá, chúng ta sẽ không đi làm nữa, đến lúc đó con hãy nói khéo với Tưởng Bách Xuyên. Là con gái không thể thường xuyên thức khuya, vì sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này."
Lộ Dao đang ngậm trà trong miệng, bị bốn từ khả năng sinh sản làm cho phụt cả ra ngoài.
Bà Lộ vội vàng vỗ lưng cô, “Tiền đồ, không thể chậm rãi một chút được à!”
Lộ Dao lấy khăn giấy lau miệng, “Mẹ à, mặc dù bây giờ con chỉ có một mình con, nhưng vào một ngày nào đó con chắc chắn sẽ có thêm một người mới, con gái của mẹ không tệ đến vậy đâu.”
Chỉ là đã từng rất tiêu cực.
Bà Lộ lại hỏi: “Đúng rồi, nghe ba con nói, con xin visa đi Mỹ đúng không?”
Tim Lộ Dao khẽ đập thình thịch, nhưng chuyện như vậy cũng không thể giấu được, sau này cô sẽ phải đi công tác và sẽ không thể quay về trong ngày một ngày hai, sớm hay muộn bà Lộ cũng phải biết, cô đơn giản là thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, là do anh Bách Xuyên bảo thư ký của anh ấy làm khẩn cấp cho con, chị Toàn Toàn còn nói cuối tuần này sẽ có khả năng đến New York công tác, con cũng tự hỏi, cấp bậc này của con làm sao có thể đi công tác ở trụ sở chính được.”
Bà Lộ như suy nghĩ gì đó và gật đầu: “Không phải con đã nói rồi sao, con không thua kém bất kỳ ai.” Bà có thể đoán được phần lớn thời gian trong một năm của Tưởng Trì Hoài đều sẽ ở New York, Tưởng Bách Xuyên đây là đang suy nghĩ cho Tưởng Trì Hoài.
Vào thứ sáu, visa của Lộ Dao đã được làm xong, khoảnh khắc nhận được visa, cô vì phấn khích mà hôn hít vài cái, cái này còn quý hơn cả thẻ vàng, cái này có thể đưa cô ra nước ngoài, còn thẻ vàng thì không.
Chu Toàn giao cho cô vài phần văn kiện, “Đây là thứ em phải mang theo trong chuyến công tác đến trụ sở New York, chuyến bay sẽ xuất phát vào sáng ngày mai, chút nữa chị sẽ gửi thông tin cụ thể của chuyến bay qua email cho em, vé đã được đặt, ngày mai em đi thẳng ra sân bay lấy vé là được, đến sân bay JFK của trụ sở bên đó sẽ có người đến đón em, sau khi xuống máy bay phải giữ điện thoại không bị tắt, có lẽ sẽ phải đi công tác một tuần, cuối tuần sau sẽ về.”
Sau khi nghe xong, Lộ Dao ngây ra như khúc gỗ, đầu óc một mảnh trống rỗng, nửa phút trôi qua, cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Toàn với vẻ khó tin: “Chị, chị lặp lại lần nữa cho em nghe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.